Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 93
Có thể hai người sẽ không đến được với nhau, nhưng kỉ niệm khi ở Vân Nam sẽ mãi là ký ức đẹp đế trong phần đời còn lại của cô.
Hạ Diệp Trầm từng ngây ngây ngô ngô mà ảo tưởng như thế, nào ngờ, tất cả những đau khổ mà cô phải chịu hóa ra bät nguồn từ người đàn ông này.
"Tôi có bằng chứng chứng minh cô và Từ Nhất Nặc vô tội.
Anh từng nói rất tự tin như vậy, những lời đó giờ chẳng khác nào một trò đùa. Anh lấy gì để trả lại trong sạch cho cô đây?
Hoặc là, bản thân anh chưa từng muốn trả lại công bằng cho cô.
Đây chỉ là một vở kịch tàn nhãn mà anh vẽ ra, lừa cô vào. tròng, lừa tim của cô, sau đó, có lẽ sẽ là vạn kiếp bất phục.
Dung Nguyệt Thiên Lan tiếp lời:
"Sau đó, anh sẽ làm gì Hạ Diệp Trầm? Cùng cô ấy kết hôn? Giết chết cô ấy? Thủ tiêu người thừa kế hợp pháp của cô ấy? Chỗ tài sản kia sẽ thuộc về tay anh?"
Hạ Diệp Trầm nín thở chờ đợi, nhưng đổi lại chỉ nhận được câu trả lời khiến cô rét lạnh tận tâm.
"Có lẽ đó là một ý tưởng không tồi, đúng theo bản tính của tôi."
Ý tưởng không tồi. Hạ Diệp Trầm lau khô khóe mắt đẫm lệ của mình, nhanh chóng chạy vụt đi.
Bây giờ cô đã hiểu. Mình là một con mồi trong trò đùa của Trầm Dư Niên. Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện hôm nay, cô không chỉ hại mình, mà còn hại cả những người thân của mình nữa.
Đến chết cũng vẫn không biết tại sao mình lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
Từ Nhất Nặc.
Diệp Ngạn Trần.
Diệp Vấn.
Cô không thể nào đánh mất họ được.
Hạ Diệp Trầm lê thân thể mệt mỏi của mình trở về căn nhà ở tạm của nhân viên. Mọi người vẫn còn ở nhà chính chưa được nghỉ, nhưng cô đã chán chường đến rã rời, không
có cách nào nhấc chân lên được nữa.
Uổng công cô còn nghĩ răng Trầm Dư Niên lừa cô để đến chỗ đầm rồng hang hổ này một mình.
Thật bưồn cười!
Anh ta chỉ đang giả vờ làm cô cảm động mà thôi.
Công việc của Nhu Hoa vẫn phải kéo dài thêm một ngày nữa. Đến lúc đó, cô sẽ rời khỏi đây, rời khỏi Đế Đô, dät theo hai đứa trẻ ra khỏi địa phận Hàng Châu, trốn càng xa càng tốt.
Trầm Dư Niên, cả đời này không gặp lại. Tôi không cầu tự. do, chỉ cầu cả đời này không liên quan đến anh nữa.
Hạ Diệp Trầm từng ngây ngây ngô ngô mà ảo tưởng như thế, nào ngờ, tất cả những đau khổ mà cô phải chịu hóa ra bät nguồn từ người đàn ông này.
"Tôi có bằng chứng chứng minh cô và Từ Nhất Nặc vô tội.
Anh từng nói rất tự tin như vậy, những lời đó giờ chẳng khác nào một trò đùa. Anh lấy gì để trả lại trong sạch cho cô đây?
Hoặc là, bản thân anh chưa từng muốn trả lại công bằng cho cô.
Đây chỉ là một vở kịch tàn nhãn mà anh vẽ ra, lừa cô vào. tròng, lừa tim của cô, sau đó, có lẽ sẽ là vạn kiếp bất phục.
Dung Nguyệt Thiên Lan tiếp lời:
"Sau đó, anh sẽ làm gì Hạ Diệp Trầm? Cùng cô ấy kết hôn? Giết chết cô ấy? Thủ tiêu người thừa kế hợp pháp của cô ấy? Chỗ tài sản kia sẽ thuộc về tay anh?"
Hạ Diệp Trầm nín thở chờ đợi, nhưng đổi lại chỉ nhận được câu trả lời khiến cô rét lạnh tận tâm.
"Có lẽ đó là một ý tưởng không tồi, đúng theo bản tính của tôi."
Ý tưởng không tồi. Hạ Diệp Trầm lau khô khóe mắt đẫm lệ của mình, nhanh chóng chạy vụt đi.
Bây giờ cô đã hiểu. Mình là một con mồi trong trò đùa của Trầm Dư Niên. Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện hôm nay, cô không chỉ hại mình, mà còn hại cả những người thân của mình nữa.
Đến chết cũng vẫn không biết tại sao mình lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
Từ Nhất Nặc.
Diệp Ngạn Trần.
Diệp Vấn.
Cô không thể nào đánh mất họ được.
Hạ Diệp Trầm lê thân thể mệt mỏi của mình trở về căn nhà ở tạm của nhân viên. Mọi người vẫn còn ở nhà chính chưa được nghỉ, nhưng cô đã chán chường đến rã rời, không
có cách nào nhấc chân lên được nữa.
Uổng công cô còn nghĩ răng Trầm Dư Niên lừa cô để đến chỗ đầm rồng hang hổ này một mình.
Thật bưồn cười!
Anh ta chỉ đang giả vờ làm cô cảm động mà thôi.
Công việc của Nhu Hoa vẫn phải kéo dài thêm một ngày nữa. Đến lúc đó, cô sẽ rời khỏi đây, rời khỏi Đế Đô, dät theo hai đứa trẻ ra khỏi địa phận Hàng Châu, trốn càng xa càng tốt.
Trầm Dư Niên, cả đời này không gặp lại. Tôi không cầu tự. do, chỉ cầu cả đời này không liên quan đến anh nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương