Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 94
"Nhu Hoa, tỉnh dậy đi! Hôm nay chúng ta phải làm rất nhiều việc đấy!"
Hạ Diệp Trầm nghe thấy tiếng động, hai mắt cô mở choàng, giọng hơi khàn khàn:
"Mấy giờ rồi?" "Sáu giờ sáng, còn không dậy sẽ bị mắng mất."
Cô gật đầu, sờ lên cái trán sũng mồ hôi của mình. Chết tiệt!
Đúng ngày quan trọng như thế này lại bị bệnh nghiêm trọng đến thế này. Thêm một ngày vất vả, có lẽ sẽ bị vắt sạch sức mất.
Bây giờ cô không thể rời khỏi đây luôn được. Cô mà mất tích sẽ ảnh hưởng đến Nhu Hoa thực sự, nên phải ráng sức mà vượt qua cả ngày hôm nay.
"Trầm Dư Niên!", trong phòng mọi người đi gần hết, Hạ Diệp Trầm mới thổn thức bật ra một cái tên. Ba chữ thôi, nhưng lại khiến cho cõi lòng tràn đầy chua xót.
Giá như chưa từng gặp mặt, vậy thì tốt biết mấy.
Cô sẽ không phải lưu lạc đến mức này, cũng không tổn thương đến mức này.
"Được rồi, mạnh mẽ lên!", Hạ Diệp Trầm gạt đi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân. Cô nhìn màn hình điện thoại đang sáng, nụ cười của hai đứa trẻ như tiếp thêm sức mạnh, khiến cô có thể đứng lên một lần nữa.
Cả một ngày bận rộn vô cùng. Hạ Diệp Trầm quay cuồng với bao nhiêu công việc. Khách của nhà họ Trầm đến rất đông, trong đó có cả Nhậm Hạ Kiều.
Nhậm Hạ Kiều mấy năm nay giống như trẻ hơn ra. Ông Dụ Sơ Nguyên đã mất từ hai năm trước, căn nhà to lớn thế kia chỉ còn lại một mình bà ta, nhưng xem ra, người này sống rất sung sướng.
"Chị gái cũng đến đấy à?", Nhậm Hạ Lan đánh tiếng chào. trước, đổi lại một tiếng "hừ' lạnh:
"Nếu như không phải ông cụ nói tôi đến đây, cô nghĩ tôi sẽ đến sao?”
Nhậm Hạ Lan hơi buồn rầu:
"Tại sao chị lại nói thế. Chị bị ông cụ ghét bỏ cũng chẳng phải tại em. Để phần lớn tài sản của nhà họ Dụ trôi nổi không. rõ tung tích, không phải do chị sao? Chị làm thế nào để cho Dụ Sơ Thần chuyển toàn bộ tài sản của nó mà không biết
thế?"
Nhậm Hạ Kiều nghe lời châm chọc ngấm ngầm, thốt lên một tiếng.
"Thăng con hoang đói!" "Aj2"
Nhậm Hạ Lan liếc mắt ra hiệu cho chị gái mình, lại nhìn về phía một cây cột cách đó bảy tám mét.
Hạ Diệp Trầm biết mình không trốn được nữa, chậm rãi bước ra.
Vừa nãy cô đã đứng đây nghe, cũng biết được không ít điều.
Nhậm Hạ Kiều để tài sản rơi vào tay cô nên bị bộ trưởng Nhậm trách măng.
Mà Dụ Sơ Thần là "con hoang"!
"Cô đứng đó để làm gì?", Nhậm Hạ Lan bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Hạ Diệp Trầm.
Cô run lên bần bật:
"Tôi... tôi muốn mang hoa ra trưng bày. Nhưng... thấy hai vị đang nói chuyện, không dám vào."
Ánh mắt chân thật, kỹ thuật diễn rất tài tình, khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng.
Nhậm Hạ Kiều nhếch mép: "Nhà trung tướng cũng thuê loại nhân viên ngu ngốc thế này cơ à?”
Hạ Diệp Trầm nghe thấy tiếng động, hai mắt cô mở choàng, giọng hơi khàn khàn:
"Mấy giờ rồi?" "Sáu giờ sáng, còn không dậy sẽ bị mắng mất."
Cô gật đầu, sờ lên cái trán sũng mồ hôi của mình. Chết tiệt!
Đúng ngày quan trọng như thế này lại bị bệnh nghiêm trọng đến thế này. Thêm một ngày vất vả, có lẽ sẽ bị vắt sạch sức mất.
Bây giờ cô không thể rời khỏi đây luôn được. Cô mà mất tích sẽ ảnh hưởng đến Nhu Hoa thực sự, nên phải ráng sức mà vượt qua cả ngày hôm nay.
"Trầm Dư Niên!", trong phòng mọi người đi gần hết, Hạ Diệp Trầm mới thổn thức bật ra một cái tên. Ba chữ thôi, nhưng lại khiến cho cõi lòng tràn đầy chua xót.
Giá như chưa từng gặp mặt, vậy thì tốt biết mấy.
Cô sẽ không phải lưu lạc đến mức này, cũng không tổn thương đến mức này.
"Được rồi, mạnh mẽ lên!", Hạ Diệp Trầm gạt đi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân. Cô nhìn màn hình điện thoại đang sáng, nụ cười của hai đứa trẻ như tiếp thêm sức mạnh, khiến cô có thể đứng lên một lần nữa.
Cả một ngày bận rộn vô cùng. Hạ Diệp Trầm quay cuồng với bao nhiêu công việc. Khách của nhà họ Trầm đến rất đông, trong đó có cả Nhậm Hạ Kiều.
Nhậm Hạ Kiều mấy năm nay giống như trẻ hơn ra. Ông Dụ Sơ Nguyên đã mất từ hai năm trước, căn nhà to lớn thế kia chỉ còn lại một mình bà ta, nhưng xem ra, người này sống rất sung sướng.
"Chị gái cũng đến đấy à?", Nhậm Hạ Lan đánh tiếng chào. trước, đổi lại một tiếng "hừ' lạnh:
"Nếu như không phải ông cụ nói tôi đến đây, cô nghĩ tôi sẽ đến sao?”
Nhậm Hạ Lan hơi buồn rầu:
"Tại sao chị lại nói thế. Chị bị ông cụ ghét bỏ cũng chẳng phải tại em. Để phần lớn tài sản của nhà họ Dụ trôi nổi không. rõ tung tích, không phải do chị sao? Chị làm thế nào để cho Dụ Sơ Thần chuyển toàn bộ tài sản của nó mà không biết
thế?"
Nhậm Hạ Kiều nghe lời châm chọc ngấm ngầm, thốt lên một tiếng.
"Thăng con hoang đói!" "Aj2"
Nhậm Hạ Lan liếc mắt ra hiệu cho chị gái mình, lại nhìn về phía một cây cột cách đó bảy tám mét.
Hạ Diệp Trầm biết mình không trốn được nữa, chậm rãi bước ra.
Vừa nãy cô đã đứng đây nghe, cũng biết được không ít điều.
Nhậm Hạ Kiều để tài sản rơi vào tay cô nên bị bộ trưởng Nhậm trách măng.
Mà Dụ Sơ Thần là "con hoang"!
"Cô đứng đó để làm gì?", Nhậm Hạ Lan bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Hạ Diệp Trầm.
Cô run lên bần bật:
"Tôi... tôi muốn mang hoa ra trưng bày. Nhưng... thấy hai vị đang nói chuyện, không dám vào."
Ánh mắt chân thật, kỹ thuật diễn rất tài tình, khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng.
Nhậm Hạ Kiều nhếch mép: "Nhà trung tướng cũng thuê loại nhân viên ngu ngốc thế này cơ à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương