Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 11



Tôi trừng mắt nhìn cậu: “? Cái mông cậu sao mà to dữ vậy?”

Trình An oan ức kêu lên: “Là do cái ghế này quá nhỏ quá chật thôi!”

Tôi nhìn đôi chân dài của cậu ấy, rồi cúi đầu nhìn lại đôi chân bị so ngắn của mình.

Bắt đầu suy nghĩ về khả năng đổi chân không đau đớn.

Thôi, nghe có vẻ đáng sợ quá.

Tôi đưa tay lên phím đàn, tùy ý gõ vài nốt.

Tiếng đàn trong trẻo vang vọng khắp hội trường, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, bao trùm lấy tôi và Trình An.

Yên tĩnh mà ấm áp.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

“Trình An, tại sao cậu lại đánh nhau?”

cậu ấy không trả lời ngay, mà hỏi lại tôi một câu chẳng liên quan:

“Kiều kiều, cậu thấy đại học của chúng ta thế nào?”

Tôi ngơ ngác: “Ừm... rất tốt mà?”

Trường chúng tôi được xem là một trong những trường trọng điểm hàng đầu của thành phố, thậm chí có thể xếp hạng cao trên toàn quốc.

Lúc thi đại học, tôi cũng không muốn đi quá xa nhà, nên đã đặt nguyện vọng một vào trường này. Mẹ tôi còn lo tôi không đỗ.

Đùa chắc? Tôi lập tức ném thẳng giấy báo trúng tuyển cho bà ngay trong đêm.

"Trường có đội ngũ giảng dạy xuất sắc, môi trường học tập nghiêm túc, cảnh quan xanh đẹp, bạn bè cũng rất thân thiện."

Hoàn hảo! Nghe câu này xong chắc hiệu trưởng cũng phải gửi tiền thưởng cho tôi mất thôi.

Trình An gật đầu:
"Trường thực sự rất tốt, đặc biệt là khi mặt trời lên, cả khuôn viên đều rực rỡ, đẹp đẽ vô cùng."

"Nhưng mà, Kiều kiều," anh nghiêm túc nhìn tôi, "Ở những nơi chúng ta không thấy, những góc khuất mà ánh nắng không thể chiếu đến..."

"Lại ngập tràn bóng tối."

Sau đó, tôi đã nghe được một câu chuyện khác về ngôi trường này, một mặt mà tôi chưa từng nhìn thấy – một thế giới phản chiếu hoàn toàn khác.

Vì ngoại hình điển trai, Trình An đã lọt vào ống kính của phóng viên trường trong kỳ quân sự và xuất hiện trên bài viết tuyên truyền. Nhờ vậy, anh bỗng nhiên trở nên nổi tiếng. Rất nhiều nữ sinh đã đến tỏ tình với anh, nhưng anh đều từ chối.

Kết quả là một ngày nọ, sau giờ học buổi tối, anh bị chặn đường.

Tôi nghĩ, rốt cuộc là nữ sinh nào có mắt nhìn tốt đến mức dám chặn người tôi để ý?

Nhưng Trình An nói, chặn anh không phải con gái.

Mà là một nhóm con trai.

Họ đến để cảnh cáo anh.

Trình An kể, lần gần nhất anh bị chặn đánh là hồi cấp hai, không ngờ chuyện này lại lặp lại ở đại học.

Hôm đó, sau giờ học tối, với tư cách là lớp trưởng, anh cùng Dư Phóng đến văn phòng giảng viên để nộp tài liệu, về hơi muộn nên chọn đi tắt qua con đường nhỏ sau thư viện. Đường rất tối, phải mất một lúc anh mới nhận ra người chặn mình chính là một đàn anh mà anh từng gặp lúc nhập học.

Anh nghĩ đàn anh này chỉ tình cờ ở đây với bạn bè, nên chỉ chào hỏi một câu rồi định rời đi.

Nhưng đàn anh đó đột nhiên thay đổi thái độ, không còn vẻ thân thiện như trước mà lạnh lùng độc ác cảnh cáo anh: "Đừng có mà tỏ ra quá nổi bật."

Những người xung quanh cũng hùa theo mà chửi rủa anh.

Dư Phóng lập tức không chịu nổi, nhưng bị Trình An giữ lại.

Có lẽ đàn anh kia tưởng rằng Trình An sợ hãi, lại mắng thêm vài câu rồi dẫn người rời đi. Trước khi đi, hắn ta cảnh cáo anh "tránh xa cô gái đó," nếu không lần sau sẽ không đơn giản là mắng chửi nữa.

Trình An mất một lúc mới nhớ ra cô gái mà hắn ta nhắc đến là người đã nhiều lần tỏ tình với mình.

Anh luôn từ chối thẳng thắn, nhưng cô ấy cũng chưa từng làm gì quá đáng, anh đâu thể nào đánh cô ấy được?

Lúc đầu, anh không để chuyện này trong lòng, nhưng chẳng bao lâu sau, đàn anh kia lại dẫn người đến chặn anh một lần nữa.

Lần này, Trình An không nhịn nữa mà đánh trả.

Kết quả là, nhóm kia đánh không lại, quay đầu chạy đi tố cáo với nhà trường, còn đổi trắng thay đen, nói rằng chính Trình An là kẻ ức h**p người khác.

Tôi nghe mà nhíu chặt mày: "Tên đó sao có thể vô liêm sỉ như vậy?"

Trình An gật đầu liên tục, uất ức nói: "Quá vô liêm sỉ luôn!"

Tên đàn anh đó trong mắt giảng viên luôn là hình mẫu sinh viên ưu tú, từng làm đại sứ hình ảnh của trường, lại còn giành được nhiều giải thưởng danh giá, được các thầy cô đánh giá rất cao.

Trình An không có bằng chứng, mà anh thực sự đã ra tay đánh người.

Chẳng có ai tin lời anh cả.

Cuối cùng, Trình An bị kỷ luật.

Còn nhóm đàn anh kia thì vẫn ngang nhiên đi lại trong trường như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, những tin đồn tiêu cực về Trình An ngày càng nhiều, chỉ cần nghĩ cũng biết ai là kẻ đứng sau.

Nhưng người khác thì không biết.

Cả lớp bắt đầu xa lánh cậu ấy, cố vấn học tập cũng rút chức lớp trưởng của cậu ấy, thậm chí ban lãnh đạo đại học còn gọi cậu ấy lên nói chuyện. Cuối cùng, chính Trưởng ban Tôn đã đứng ra bảo lãnh trước mặt lãnh đạo đại học thì chuyện mới tạm lắng xuống.

Lúc đó tôi mới biết Trưởng ban Tôn là chú của Trình An. Bảo sao lần trước ở phòng công tác sinh viên, ông ấy lại nói với vẻ đầy ẩn ý rằng bản chất của Trình An không hề xấu.

Tôi cũng mới biết hóa ra ngay từ đầu, người bị bắt nạt chính là Trình An.

Có lẽ vì biết Trình An có quan hệ trong trường, gã đàn anh kia không dám công khai gây sự với cậu ấy nữa, nhưng sau lưng vẫn không ngừng bôi nhọ.

Trình An khẽ cười một tiếng:
“Tôi không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi phải cam chịu những thứ này.”

Trước mặt thầy cô, gã đàn anh kia tỏ ra là một sinh viên gương mẫu, nhưng sau lưng lại là một con người hoàn toàn khác. Ngoài Trình An, còn rất nhiều người từng bị hắn bắt nạt, phải chịu ấm ức. Ngay cả cô gái đã nhiều lần tỏ tình với Trình An cũng từng bị hắn quấy rối không ít lần.

Trình An và Dư Phóng quyết định tương kế tựu kế, bàn bạc với cô gái kia rồi tung tin rằng hai người họ đang hẹn hò. Tối hôm đó, khi cả hai “hẹn hò” ngoài ký túc xá, gã đàn anh tức tối kéo người đến tìm họ.

Dư Phóng đã nấp sẵn một bên để ghi hình.

Kết quả, đoạn video đó được gửi thẳng lên phòng công tác sinh viên và trình lên lãnh đạo đại học. Cô gái kia cùng nhiều sinh viên từng bị gã đàn anh ức h**p cũng đứng ra làm chứng. Gã đàn anh bị buộc thôi học, còn đồng bọn của hắn thì bị kỷ luật.

Thế nhưng, đại học không công bố chuyện này mà chỉ nói hắn “tự ý thôi học vì lý do cá nhân”. Sau đó, họ gọi Trình An lên nói chuyện, hủy bỏ kỷ luật của cậu ấy, đồng thời ngầm ám chỉ rằng chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.

“Nhiều người biết tôi có hiềm khích với gã đó, nhưng cuối cùng lại là hắn bị đuổi học, thế là họ đồn đại rằng tôi ỷ thế bắt nạt hắn.” Trình An nhướn mày, vẻ mặt đầy mỉa mai. “Thậm chí còn nói viện trưởng là họ hàng nhà tôi.”

“Đùa à, nếu viện trưởng thực sự là người nhà tôi, thì đám bắt nạt người khác, nói xấu sau lưng đã chẳng còn ai sót lại rồi.”

Trình An bỗng dừng lại, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về khả năng này:
“Hay là để chú tôi cố gắng thêm chút nữa? Tuy chú tôi hơi nghiêm khắc, nhưng ít nhất cũng nghĩ cho sinh viên. Người có năng lực mà nắm quyền thì đâu thể gọi là ỷ vào quyền được, đúng không? Hay là…”

Tôi giật mình bịt miệng cậu ấy lại để ngăn chặn suy nghĩ nguy hiểm này:
“Anh bạn, thôi bỏ đi!”

Tôi thay mặt Trưởng ban Tôn cảm ơn cậu.

Sau chuyện đó, không ai dám bắt nạt Trình An nữa, cũng không ai đứng ra giải thích, thế nên danh tiếng của cậu ấy vẫn cứ xấu mãi.

Trưởng ban Tôn không hài lòng, nhưng cũng không thể thay đổi quyết định của đại học. Ông nghĩ rằng chỉ cần thời gian trôi qua, mọi người sẽ dần quên đi. Nhưng ai ngờ, cứ ba ngày hai bữa lại nghe tin Trình An đánh nhau, dần dần còn trở thành “đại ca” trong trường.

“Thế còn những lần đánh nhau sau này là sao?”

Trình An đưa tay lên, ấn mạnh vào phím đàn. Một nốt cao chói tai vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

“Cậu nghe này, dù có là cây đàn piano tốt đến đâu, cũng có thể phát ra những âm thanh chói tai.”

“Những nơi ánh sáng không chiếu tới, không chỉ có một.”

"Anh ta dựa vào thành tích học tập tốt, được giáo viên yêu thích, nên đã quen với sự ngang ngược, nhiều lần bắt nạt người khác một cách trắng trợn. Nói thẳng ra thì, trong đám kẻ bắt nạt ở trường, hắn thuộc loại ngu ngốc nhất. Còn rất nhiều kẻ khác, với nhiều cách bắt nạt tinh vi hơn, mà nhà trường không thể phát hiện ra cũng chẳng thể quản lý được."

"Kể từ khi danh tiếng của tôi bị bôi nhọ, những giáo viên và bạn học không biết sự thật đều tránh xa tôi."

"Nhưng vẫn có người thêm tôi, tìm tôi, nói muốn kết bạn với tôi." Trình An cười khẩy: "Người đàng hoàng nào lại đi làm bạn với tôi chứ? Bọn họ chẳng qua là thấy tôi đánh nhau giỏi, lại có người chống lưng, nên muốn kéo tôi vào nhóm để cùng đi bắt nạt kẻ khác."

Tôi im lặng.

"Vậy nên, cậu đánh bọn họ một trận?"

Trình An gật đầu liên tục: "Đùa à? Đường đường là ‘trùm trường’ còn chưa đi bắt nạt ai, thế mà bọn họ dám à?"

"Ban đầu tôi chỉ cảnh cáo bọn họ, nhưng họ lại tưởng tôi đang diễn, trước mặt thì gọi anh em ngọt xớt, sau lưng lại nói xấu tôi." Trình An hừ lạnh. "Nói tôi thích đánh nhau, bắt nạt người khác? Tôi mà không thực hiện cho đúng danh tiếng thì chẳng phải có lỗi với bọn họ sao?"

Đúng là một người đàn ông kiên cường.

"Nhưng mà, dùng bạo lực để trấn áp bạo lực không thể giải quyết được vấn đề. Cái gốc rễ của ung nhọt phải nhổ tận gốc." Tôi trầm ngâm. "Cậu có thể làm như vụ của gã đàn anh trước đây, thu thập chứng cứ bắt nạt của bọn họ, rồi để những người bị hại đứng ra làm chứng. Chứ nếu cứ động tay động chân thế này, người bị phạt vẫn là cậu thôi."

Trình An cười bất đắc dĩ: "Đâu có dễ như vậy."

"Kiều Kiều, không phải ai cũng dám đứng trước mặt giáo viên nói ra sự thật, dám phản kháng như cậu đâu." Cậu ấy nhìn tôi, còn có tâm trạng đùa cợt. "Cũng không phải ai cũng lợi hại như cậu, bị bắt nạt còn có thể một mình đánh lại cả đám."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...