Nhưng tôi lại nhìn thấy sự u ám trong đáy mắt cậu ấy.
"Người khác nghĩ gì thì liên quan gì đến tôi," cậu ấy khẽ cười, đôi mắt cụp xuống, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, "Nhưng cậu thì khác, Kiều Kiều."
"Cậu thú vị, chân thành, lương thiện, trong đầu lúc nào cũng có đủ thứ suy nghĩ mới mẻ đáng yêu," Trình An khẽ cười, " tôi thường nghĩ, không biết mình may mắn đến mức nào mới có thể gặp được cậu."
Mặt tôi bất giác nóng lên khi nghe lời khen.
"Khụ, có gì đâu, trước đây tôi còn đánh cậu thê thảm như vậy cơ mà."
" tôi da dày thịt chắc, chịu đòn tốt lắm, mà bạn gái tức giận đánh tôi một cái thì đã sao chứ? tôi vui mà!"
...Được thôi, miễn cậu vui là được.
"Trong mắt tôi, cậu chính là Kiều Kiều tốt nhất."
"Nhưng chính vì cậu càng tốt, tôi lại càng lo rằng mình không xứng với cậu."
Trình An thở dài, tâm trạng rõ ràng chùng xuống.
Tôi mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
"Bởi vì Trình An, kẻ côn đồ vô tích sự mà ai cũng đồn đại, không xứng với Kiều Kiều."
"Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, danh tiếng thì có là gì chứ, có gì quan trọng đâu? Một thằng con trai như tôi, bị chửi vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, để họ nói gì thì nói thôi."
"Nhưng không ngờ tin đồn lại càng ngày càng xa rời thực tế, đến mức sau này, dù tôi có muốn giải thích, cũng chẳng ai tin."
Trình An bật cười tự giễu.
" tôi sợ cậu cũng không tin tôi .
"Trình An," tôi nâng mặt cậu ấy lên, "Cậu ngốc à?"
Trình An cười tự giễu.
"Cậu có biết không, tôi sợ cậu cũng sẽ không tin tôi."
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy.
Đôi mắt trong veo, sạch sẽ, là hình ảnh tôi đã tưởng tượng vô số lần.
"Cậu cũng đã nói rồi, chẳng qua chỉ là danh tiếng. Mà tôi, kiều Mịch, không phải là người quá coi trọng danh tiếng."
"Hồi nhỏ tôi đánh nhau không ít hơn cậu bây giờ đâu. Nếu theo cách cậu nói, vậy tôi cũng giống cậu thôi."
Trình An vội vàng lên tiếng: "Cậu không giống tôi! Kiều kiều của tôi, nếu có đánh nhau thì chắc chắn là có lý do!"
Lòng tôi mềm nhũn.
Đúng vậy. Hồi nhỏ tôi từng học Taekwondo, nên nhiều người không dám chọc vào. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không bắt nạt người khác.
Chẳng hạn như câu chuyện về mẩu giấy mẹ tôi tìm thấy mà không biết ai đã viết.
Tờ giấy đó là từ rất lâu trước đây.
Hồi đó tôi còn học tiểu học. Một cậu bạn cao lớn trong lớp đã tỏ tình với tôi. Nhưng cậu ta lại là kẻ chuyên bắt nạt người khác, thích đặt biệt danh khó nghe cho các bạn nữ, lấy đồ của người khác, ai không cho thì chặn đường sau giờ tan học.
Có bạn chịu không nổi mách phụ huynh, mách giáo viên, nhưng phụ huynh cậu ta chỉ bảo: "Trẻ con không hiểu chuyện, đùa chút thôi," rồi cho qua.
Tôi đã nhịn cậu ta rất lâu, thế mà cậu ta còn dám tỏ tình với tôi.
Hôm đó chưa kịp trả lại tờ giấy thì đã đến giờ tan học. Cậu ta đến hỏi tôi đã suy nghĩ thế nào. Tôi tiện tay kẹp tờ giấy vào sách, rồi kéo cậu ta ra ngoài đánh một trận.
Sau đó, phụ huynh cậu ta tìm đến trường gây chuyện.
Mẹ tôi nghe nói bèn hỏi tôi có chuyện gì. Tôi bảo là cậu ta hay bắt nạt bạn khác, tôi không chịu nổi nữa.
Phụ huynh cậu ta không chịu thừa nhận, còn nói tôi đánh con trai họ thì phải xin lỗi và bồi thường, nếu không sẽ làm lớn chuyện, thậm chí yêu cầu nhà trường đuổi học tôi. Khi đó tôi cũng hoảng sợ, cảm thấy mình quá nóng nảy, khóc nức nở trước mặt mẹ.
Nhưng tôi không biết bằng cách nào mà mẹ đã tìm được bằng chứng cậu ta bắt nạt người khác, thậm chí còn khiến các bạn bị hại đứng ra làm chứng.
Kết quả là, phụ huynh cậu ta phải xin lỗi và lủi thủi bỏ đi. Không lâu sau, cậu ta chuyển trường.
Sau này, mẹ tôi còn trêu tôi mãi, thậm chí lấy đoạn video bà quay lại lúc tôi khóc ra xem và bảo trông tôi buồn cười ghê.
Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mẹ tôi thật ngầu.
Bà luôn luôn tin tưởng tôi.
Vì bà là mẹ tôi, nên bà luôn tin con gái mình.
Còn Trình An thì khác.
Tôi chưa nói gì cả, cậu ấy đã vô điều kiện tin tôi rồi.
Tôi nâng khuôn mặt Trình An lên, bỗng nhiên có ý nghĩ muốn hôn cậu ấy.
May mà kìm lại được.
Vết thương trên mặt cậu ấy còn đang bôi thuốc, mà thuốc thì có độc đấy.
Không phải tôi ngại đâu nhé.
"Đúng là đồ ngốc Trình An."
Trình An đột nhiên bật cười, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay tôi, ánh mắt sáng rực nhìn tôi: “Đúng, Trình An là đồ ngốc.”
“Kiều kiều đừng bỏ rơi đồ ngốc này nhé.”
Giọng cậu khàn khàn, mềm mại như tơ, tựa như rượu say lòng người mà chính cậu lại chẳng hề hay biết.
Mặt tôi nóng bừng.
Ai mà chịu nổi kiểu này chứ!
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng kéo chủ đề trở lại:
“Vậy rốt cuộc cậu đánh nhau vì chuyện gì? Và tin đồn này từ đâu mà ra?”
Trình An thở dài.
Sao người này cứ thở dài hoài vậy?
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng cậu ấy lại: “Không cho thở dài!”
Lòng bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác tê tê, Trình An bỗng nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Rồi tôi cảm nhận rõ ràng—một cái chạm nhẹ, như cánh chuồn chuồn lướt qua tay tôi.
Tôi giật mình rụt tay về, mặt nóng bừng như sắp bốc khói, còn nóng hơn cả chiếc điện thoại bị dùng quá lâu.
Trình An bật cười, nét mặt sáng bừng, cả người tràn đầy sức sống.
Hệt như một tên trộm đánh cắp trái tim người khác.
Tôi lườm cậu ấy một cái: “Nói chuyện nghiêm túc đi, đừng có động tay động chân!”
cậu ấy mím môi, cười ranh mãnh: “Nhưng tôi động là động miệng mà.”
Mặt dày!
Thôi kệ!
Tôi không chấp nhất với đồ ngốc.
Tôi đi đến bên cây đàn piano, ngồi xuống rồi vẫy tay gọi cậu ấy: “Lại đây, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Trình An bước đến, nhưng lại có chút do dự.
Tôi vỗ vỗ vào ghế, hào phóng nói: “Ngồi đi, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình ấy.”
Thế là cậu ấy thật sự không khách sáo chút nào—ngồi phịch xuống suýt nữa đẩy tôi rớt ra ngoài.