Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta, hồi lâu mới khẽ cười: "Vậy còn cậu? Cậu lấy tư cách gì để bà nội mình phải đi tàu đứng suốt năm sáu tiếng đồng hồ? Dựa vào đâu mà bắt bà phải lấy hết số tiền dành dụm cả đời? Dựa vào đâu mà để bà phải nhún nhường cầu xin chúng tôi tha thứ?"
"Vì cậu là cháu ruột của bà ấy sao?"
"Hay vì bà ấy yêu thương cậu?"
Trương Bằng bỗng dưng im bặt, như bị rút cạn sức lực, ngồi phịch xuống ghế.
"Trương Bằng, hận thù không phải là lý do để cậu tổn thương người khác. Yêu thương cũng vậy. Cậu không thể vì cái gọi là oán hận của mình mà làm hại Trình An, làm hại tôi, làm hại những người khác. Lại càng không thể lợi dụng tình yêu của bà cậu để tùy ý làm bậy."
"Tôi chỉ muốn giành được học bổng, tôi chỉ muốn bà nội bớt vất vả, tôi chỉ muốn trở nên xuất sắc hơn, để bọn họ biết rằng tôi không vô dụng, tôi không phải là thứ có thể bị vứt bỏ..."
Trương Bằng ôm chặt chiếc túi vải, khóc nấc lên.
Tôi mơ hồ đoán được, cậu ta nói "bọn họ" là ai.
"Bà nội cậu, chúng tôi sẽ đưa bà về. Còn cậu, pháp luật sẽ xử lý đúng như những gì cậu đáng phải chịu."
Trương Bằng khựng lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Sau một hồi, cậu ta bật cười: "Cảm ơn. Xin lỗi."
Tôi khẽ lắc đầu: "Người cậu nên nói xin lỗi, không phải là tôi."
Khi tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời bên ngoài xanh ngắt.
Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trình An bỗng gọi điện tới: "Kiều kiều, sao em còn chưa về? Anh nhớ em quá."
Giọng điệu kéo dài, đầy quyến rũ.
Tôi bật cười: "Ngoan nào, lát nữa em sẽ về."
Từ sau khi nhập viện, Trình An càng trở nên bám người, cũng càng thích làm nũng hơn.
Chú Trình và Trưởng ban Tôn đều rất bận, sau khi chắc chắn Trình An không sao, họ đã thuê hộ lý chăm sóc cho cậu ấy, lúc rảnh rỗi mới đến thăm.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều đến bệnh viện, Dư Phóng nếu có thời gian cũng sẽ ghé qua.
Chiều nay, sau giờ học, tôi lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh tụ tập một đám con trai, thấy tôi bước vào, họ đồng loạt hô lên: "Chào chị dâu!"
Âm thanh vang dội, suýt chút nữa tôi đóng cửa bỏ chạy.
Trình An ngồi phía sau đám người, vẫy tay với tôi: "Kiều kiều!"
Tôi đi đến, cậu ấy liền nắm lấy tay tôi: "Em đến rồi!"
"Tụi họ là ai vậy?"
"Bạn học của anh, đám bị em đánh trước đây đó."
Tôi ho nhẹ một tiếng.
Dư Phóng bật cười: "Không sao đâu, chị dâu, dù sao lúc đó bọn em cũng sai, bây giờ mọi người đều là bạn cả rồi."
Những người bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.
"Đúng đó, không đánh không quen biết mà, ha ha ha!"
"Chị dâu ra tay cũng lợi hại thật!"
"Chuẩn luôn! Hôm đó tôi đau mấy ngày liền, nhất là lúc ngồi học vào ban ngày, đau nhói từng cơn, đến mức giáo viên còn ngạc nhiên vì tôi không ngủ gật."
"Ha ha ha, ngủ sao nổi!"
Tôi gãi gãi ngón tay, không dám lên tiếng.
Một nam sinh nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nói: "Tôi thấy chị dâu trông quen quen."
Dư Phóng lập tức đấm một cái vào vai cậu ta: "Không được nghĩ bậy! Nhóc con, đây không phải là 'mỹ nhân' gì đâu, mà là bạn gái của anh An đó!"
Nam sinh liếc cậu ta một cái: "Đừng có nghĩ tôi b**n th** như vậy được không?"
Nói rồi lại quay sang nhìn tôi, bỗng nhiên mắt sáng rực: "Chị dâu! Hồi đầu năm học chị có mặc váy trắng, tay xách một vali lớn phải không?"
Cậu ta càng nói càng phấn khích: "Lúc đó tôi còn định giúp chị xách hành lý nhưng chị không cần, sau đó tôi giúp mấy người khác mang đồ xuống ký túc xá thì thấy chị xách hai cái vali siêu to, bước lên cầu thang như bay, trông mà choáng luôn!"
Nam sinh tiếc nuối thở dài: "Nếu tôi nhớ ra sớm hơn, có khi đã không bị đánh rồi."
Căn phòng bỗng chốc im lặng, ánh mắt của mọi người nhìn tôi cũng trở nên kỳ lạ.
Tôi không phải, tôi không có, nghe tôi giải thích đã!
Trình An cười mắng một câu, rồi bắt đầu đuổi người: "Được rồi được rồi, giải tán hết đi, tôi cần yên tĩnh nghỉ ngơi." Tay vẫn nắm chặt tôi không buông.
Đám người cười cười trêu chọc, rồi vui vẻ rời khỏi phòng.
Trình An nắm tay tôi, lắc lắc: "Kiều kiều của anh đúng là đặc biệt nhất. Kiều kiều giỏi nhất!"
Ồ, anh ấy cũng càng ngày càng thích nói lời ngọt ngào rồi.
Tôi xoa đầu anh ấy: "Anh cũng rất giỏi, mau chóng khỏe lại đi nhé!"
Trình An nằm viện thêm một tháng rồi được bác sĩ cho xuất viện.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Huy từng đến bệnh viện tìm Trình An để xin lỗi, nhưng cậu ấy không gặp.
Dù hôm đó Lý Huy đã nhắn tin xong liền đi tìm Trình An, sau đó còn phối hợp với cảnh sát cung cấp chứng cứ.
Trình An cười lạnh: "Chẳng phải vì cậu ta bị uy h**p sao? Nhưng vậy không có nghĩa là anh phải tha thứ cho cậu ta."
anh ấy vẫn còn giận, vì suýt chút nữa tôi đã gặp nguy hiểm.
Trương Bằng bị khởi tố vì tội cố ý gây thương tích, bằng chứng rõ ràng, bản thân cũng đã thừa nhận hành vi phạm tội.
Tòa án nhanh chóng đưa ra phán quyết: phạt tù hai năm.
Hai người còn lại vốn có ý định làm hại tôi, nhưng do chưa thực hiện được, lại có thái độ nhận lỗi tốt, nên bị tạm giam hành chính 15 ngày.
Họ không kháng cáo, chúng tôi cũng không truy cứu thêm trách nhiệm.
Bà nội của Trương Bằng sau khi biết được phán quyết, trông càng già nua hơn, im lặng suốt một ngày không nói gì.