Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 26



Sau đó, Trưởng ban Tôn lái xe đưa bà về quê.

Đại học đã ra quyết định đuổi học Trương Bằng, còn hai người kia thì bị ghi lỗi nặng.

Chuyện Trương Bằng phải ngồi tù lan truyền khắp đại học, khiến dư luận dậy sóng.

Tôi nhìn qua, quả nhiên lại có kẻ đùa cợt, nói rằng có phải Trình An có quan hệ với cảnh sát hay không.

Nhưng lần này, tôi bất ngờ thấy có người lên tiếng bảo vệ Trình An, thậm chí còn tranh luận gay gắt với kẻ bôi nhọ cậu ấy.

Tôi nghĩ, Trình An của tôi, đáng lẽ phải được tất cả mọi người nhìn thấy.

Tôi đề xuất với Trưởng ban Tôn về việc tổ chức một buổi tọa đàm phản đối bạo lực học đường, không lâu sau đã được chấp thuận.

Lần trước, vì chuyện của đàn anh, đại học đã nợ Trình An một lời xin lỗi. Lần này sự việc đã bị đẩy lên cao trào, cuối cùng họ mới nhìn thấy góc khuất của bạo lực, mới hiểu được mức độ nguy hại của nó.

Nhưng đôi khi, công lý đến muộn, thì đã chẳng còn là công lý nữa rồi.

Trình An rốt cuộc vẫn bị đâm một nhát, nằm viện hơn một tháng, mới đổi lại được cái gọi là công bằng này.

Đầu tháng sáu, tôi đứng trên sân khấu của hội trường.

Lãnh đạo đại học vừa phát biểu xong, tôi là sinh viên đại diện lên phát biểu cuối cùng.

Bên dưới là toàn bộ sinh viên và giảng viên của đại học, những người không có chỗ ngồi thì theo dõi qua buổi phát trực tiếp trong lớp học.

Trình An ngồi hàng ghế đầu, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi khẽ cười với mọi người, mở máy tính trước mặt:

"Hôm nay tôi không phát biểu, tôi muốn cho mọi người xem một số video."

Video được chiếu lên màn hình lớn phía sau lưng tôi.

Đó là những đoạn trích từ camera giám sát của đại học, cùng với những video do người khác quay lại. Không ngoại lệ, tất cả đều là cảnh Trình An đánh nhau, bị Trưởng ban Tôn trách mắng trong phòng công tác sinh viên, hay video cậu ấy bị bắt khi chặn đường tôi.

Video kết thúc, cả hội trường bắt đầu rì rầm bàn tán.

"Chắc hẳn mọi người đều nhận ra người trong video. Đó chính là Trình An, người bị cả đại học gán mác là 'lưu manh trường học'. Đánh nhau gây rối, lêu lổng vô học, bắt nạt kẻ yếu, có đúng không?"

Tôi cười nhạt:

"Rất nhiều người nói rằng họ tận mắt chứng kiến. Nhưng rốt cuộc, các bạn đã thấy được điều gì?"

Tôi lại mở một video khác.

Trong video, một nam sinh quay lưng về phía ống kính.

Cậu ấy lên tiếng:

"Thật xin lỗi, đến hôm nay tôi vẫn không dám trực diện đối mặt với mọi người, bởi vì tôi luôn là một kẻ nhút nhát. Vào tháng Mười năm ngoái, tôi bị người khác bắt nạt. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Trình An, cứ tưởng rằng cậu ấy cũng đến để đánh tôi. Nhưng không ngờ, cậu ấy lại đánh đuổi đám người kia đi.

Mặc dù sau đó cậu ấy mắng tôi rất nặng lời, nói tôi lớn thế này rồi mà bị bắt nạt cũng không biết phản kháng, nhưng tôi vẫn cảm thấy, cậu ấy thực sự rất ngầu."

Cậu ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Xin lỗi Trình An, khi mọi người vu oan cho cậu, tôi không dám đứng ra làm chứng.

Tôi đúng là một kẻ nhát gan.

Hôm nay, video này có lẽ không tính là bằng chứng, hãy coi như một lời xin lỗi của tôi dành cho cậu.

Còn nữa… thật sự cảm ơn cậu."

Video kết thúc.

Tôi lại mở video thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Trong video có người lộ mặt, có người không, phần lớn là nam sinh, nhưng cũng có vài nữ sinh.

Cô gái từng bị đàn anh quấy rối cũng góp mặt. Khi tôi đến tìm cô ấy hôm đó, cô ấy cảm thán rằng cuối cùng cũng hiểu tại sao Trình An lại không chấp nhận tình cảm của mình.

Trong video, cô ấy thẳng thắn kể lại chuyện của đàn anh, cuối cùng còn bâng quơ một câu: "Chuyện này có thể nói ra không vậy? Đại học có tìm mình gây phiền phức không đây?"

Tôi không nhịn được bật cười.

Lý Huy cũng có mặt trong số đó. Cậu ấy đứng thẳng, không hề che mặt.

Video cuối cùng là của Trương Bằng.

Đó là ngày tôi trả lại bọc tiền của bà nội cậu ấy, tôi đã ghi lại.

Khuôn mặt Trương Bằng tiều tụy, cậu ấy kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả chuyện mình đã lan truyền tin đồn sai sự thật để bôi nhọ Trình An.

Cuối cùng, cậu ấy nhìn vào ống kính, nở một nụ cười nhẹ nhõm:

"Trình An, cậu thực sự rất ngầu."

Tất cả video phát xong, cả hội trường im phăng phắc.

Cả thầy cô lẫn sinh viên đều chìm trong im lặng.

"Bây giờ, các bạn còn tin vào những gì mình đã thấy nữa không?"

"Hay các bạn cũng đang sốc khi biết rằng ngay trong khuôn viên đại học của chúng ta lại xảy ra những chuyện này? Có phải các bạn vẫn nghĩ rằng bạo lực học đường chỉ tồn tại ở tiểu học, trung học? Chỉ tồn tại ở những trường hạng bét? Chỉ tồn tại trên tin tức, trong lời kể của người khác?"

"Các bạn hóng hớt, đùa cợt, hùa theo đám đông, từng chút từng chút tích tụ lại, cũng có thể trở thành một nhát dao."

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tất cả những người có mặt.

"Các bạn đã bao giờ nghĩ, chính mình cũng có thể là kẻ bắt nạt chưa?"

Không ai lên tiếng.

Tôi thở dài, đóng máy tính lại.

"Bạo lực học đường luôn luôn tồn tại. Ở đâu có con người, ở đó có bạo lực, chỉ là mức độ và hình thức khác nhau mà thôi."

"Có quá nhiều góc tối chưa từng được ánh sáng soi tới."

Tôi nhìn về phía Trình An, nơi khóe mắt cậu ấy có gì đó lấp lánh rơi xuống.

Tôi khẽ mỉm cười:

"Nhưng có một kẻ ngốc, dù bị vu oan, dù cũng đang là nạn nhân của bạo lực, vẫn tình nguyện hết lần này đến lần khác dấn thân vào bóng tối, chỉ để kéo thêm nhiều người ra ngoài ánh sáng."

"Cậu ấy chỉ là một người bình thường, không đáng bị bóng tối nuốt chửng."

Hội trường lại im lặng thêm một lúc.

Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, nhưng ngay lập tức, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tôi quay đi, đưa tay lau mặt.

"Trước đây mọi người đều nói tôi đánh thắng Trình An, trở thành 'đại ca' mới của đại học. Tôi rất vinh hạnh được nhận danh hiệu này."

Tôi cười, giơ tay lên như thể đang cầm một chiếc cúp:

"Vậy thì tôi đành không phụ lòng mong đợi, tiếp tục gánh vác trọng trách này thôi."

Tôi quay lại, nhìn xuống dưới sân khấu, nơi Trình An đang ngồi.

Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, chăm chú nhìn tôi không rời.

Tôi nghiêng đầu, mỉm miệng cười với cậu ấy:

"Bạn học Trình An, đành ủy khuất cậu đứng vị trí thứ hai vậy. Nhưng tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, sau này phải nhờ bạn học Trình An chỉ bảo thêm rồi."

Trình An nhìn tôi cười, khẽ mấp máy môi.

Tôi nhận ra cậu ấy đang nói gì.

Cậu ấy nói:

"Vinh hạnh vô cùng."

Hôm đó, tôi đang ở thư viện thì điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.

Tôi liếc qua, suýt chút nữa hét lên vì phấn khích, vội vàng che miệng lại rồi nhắn tin cho Trình An bảo cậu ấy tan học đợi tôi.

Lúc đứng dưới lầu chờ, nhiều bạn đi ngang qua đều không nhịn được mà chào: "Chào chị dâu!", còn hỏi tôi có phải đang đợi đại ca tan học không.

Tôi cười tít mắt gật đầu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...