Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 27



Từ sau buổi hội trường hôm đó, cả đại học đều biết chuyện của tôi và Trình An. Sau danh hiệu "đại ca", chúng tôi lại được phong thêm danh xưng "đại ca - đại tẩu", thu về cả tá fan nam fan nữ. Đi đến đâu cũng có người chào hỏi.

Ban đầu, tôi và Trình An còn cảm thấy không quen, nhưng sau đó cũng dần trở nên vô cảm. Thậm chí, chúng tôi còn lập hẳn một nhóm chat, để mọi người giám sát lẫn nhau, cùng nhau phản đối bạo lực học đường, bắt đầu từ chính bản thân mình.

Thực sự trở thành "thủ lĩnh" rồi.

Không bao lâu sau, Trình An tan học. Cậu ấy thấy tôi thì lập tức chạy đến, nắm lấy tay tôi:

"Kiều kiều, em đợi lâu lắm rồi phải không? Trời nóng thế này, đáng lẽ để anh đi tìm em mới đúng."

Tôi cười lắc đầu, giơ điện thoại lên cho anh ấy xem:

"Em mới đến thôi! Anh nhìn này! Ban nhạc mà em thích năm nay tổ chức tour diễn đấy! Điểm dừng đầu tiên là ở thủ phủ miền Bắc, trùng với ngày kỷ niệm thành lập trường mình! Điểm thứ hai vào tháng Mười, ngay tại thành phố của chúng ta!"

Tôi phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên, Trình An bật cười, đỡ lấy tôi:

"Vậy thì đến lúc đó, chúng ta cùng đi xem nhé!"

Tôi gật đầu lia lịa.

Ban nhạc này thực ra lúc đầu phát triển không mấy thuận lợi, nhưng họ vẫn kiên trì đến cùng, cuối cùng cũng đã khẳng định được vị thế của mình.

Tôi quay sang nhìn Trình An, đôi mắt có chút ươn ướt.

Ban nhạc tôi yêu thích, Trình An – người tôi gặp gỡ nhờ ban nhạc, giờ đây đều tỏa sáng rực rỡ.

Đến tối, tôi vẫn còn rất phấn khích, Trình An cũng vậy.

Khi đang đi dạo trên sân thể dục, cậu ấy bất chợt hỏi tôi:

"Kiều kiều, em tập luyện cho tiết mục biểu diễn nhân dịp kỷ niệm trường đến đâu rồi?"

Tôi khựng lại.

Chết rồi, em hoàn toàn quên mất chuyện này.

Khoảng thời gian Trình An nằm viện, ngoài lúc đi học, tan lớp về ký túc xá nghỉ ngơi, thì hầu như tôi đều ở bệnh viện với anh ấy.

Thầy chu và cô Dương cũng đã đến thăm Trình An vài lần, còn dặn tôi chăm sóc anh ấy thật tốt, vậy nên hai thầy cô cũng quên luôn chuyện tôi có tham gia biểu diễn.

À, ba mẹ tôi cũng đến thăm Trình An.

Càng nhìn càng thấy hài lòng, thậm chí còn muốn lập tức kéo tôi và Trình An đi đăng ký kết hôn. Trình An bị kẹt giữa hai người, đến mức không dám nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi đành kéo họ ra ngoài. Ai ngờ mới quay lại đã thấy họ cùng chú Trình đứng tụ lại rì rầm to nhỏ, vừa nhìn chúng tôi vừa gật gù cười đầy ẩn ý.

Nụ cười đó làm tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi lắc đầu:

"Em quên béng mất luôn. Nhưng không sao, em chơi piano đỉnh lắm, bỏ lỡ vài buổi tập cũng chẳng vấn đề gì đâu."

Trình An gật đầu, lại hỏi:

"Bây giờ vẫn còn có thể đổi tiết mục hoặc thêm người vào không?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

"Chắc là vẫn được. Hiện tại trường vẫn đang trong giai đoạn sơ tuyển tiết mục. Em là người được chọn sẵn nên không cần thi vòng loại, chỉ cần báo thẳng tiết mục với thầy là được."

Trình An do dự một lát rồi chần chừ mở miệng:

"Anh muốn tham gia cùng em."

Tôi nhướng mày.

"Ban nhạc em thích tổ chức tour diễn, mà đúng vào ngày kỷ niệm trường chúng ta. Anh muốn được cùng Kiều kiều của anh tham gia lễ hội trường."

Trình An cười rạng rỡ:

"Đến lúc đó, em đánh piano, anh chơi guitar. Ban nhạc biểu diễn ở ngoài kia, còn chúng ta sẽ trình diễn trong lễ hội trường."

Tôi nghĩ ngợi một chút, mắt bỗng sáng rực.

Tuyệt quá đi mất!

"Nhưng mà lễ kỷ niệm là tháng Bảy, cũng sắp tới rồi. Hơn nữa, chúng ta chưa từng tập chung, mà piano với guitar không dễ phối hợp đâu..."

Trình An mỉm cười:

"Chuyện nhỏ, đến lúc đó chỉ cần chỉnh âm lại là được. Anh chơi guitar cũng đỉnh lắm đó nhé.

Với lại, chẳng lẽ chúng ta còn chưa đủ ăn ý sao?"

Tôi bật cười, gật đầu.

Cũng đúng.

"Vậy chúng ta sẽ chơi bài gì đây?"

Trình An cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đắm say:

"Cùng em."

"Kiều kiều, anh muốn cùng em, chơi bài [Cùng Em]."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng Sáu.

Trình An mang cây guitar từ nhà lên trường, mỗi tối rảnh rỗi lại cùng tôi luyện tập.

Thầy Chu đã đến xem bọn tôi vài lần, nhưng cuối cùng có lẽ không chịu nổi bầu không khí ngọt ngào đến mức không chứa nổi người thứ ba của chúng tôi, nên sau đó không bao giờ quay lại nữa.

Tôi cười gian một tiếng.

Thầy Chu à, cuối cùng em cũng trả lại món nợ mà thầy nợ em rồi.

Buổi lễ kỷ niệm trường rất nhanh đã đến.

Trần Tuyết và các bạn giúp tôi trang điểm, uốn nhẹ tóc, còn cẩn thận chọn một chiếc váy trắng thanh lịch.

Trình An vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng rực, đến tai cũng đỏ bừng. Sau đó, anh ấy vội vàng nói anh còn chưa thay đồ, rồi hấp tấp chạy vào phòng thay đồ.

Trần Tuyết và mấy cô bạn bật cười trêu ghẹo:

"Đại ca nhà mình bị vẻ đẹp của Mịch mịch hút hồn rồi kìa!"

Lâm Khả Khả cũng đứng bên cạnh, gật gù đầy thấu hiểu:

"Anh tôi vẫn còn non lắm!"

Thời gian qua, Trần Tuyết và các bạn đã trở nên thân thiết hơn với Lâm Khả Khả, nghe vậy liền phá lên cười.

"Chẳng qua là tại Mịch mịch của chúng ta quá xinh đẹp thôi!"

Nói rồi, họ tiếp tục giúp tôi chỉnh sửa lại lớp trang điểm, vừa cười đùa vui vẻ.

Một lát sau, cửa phòng thay đồ đột nhiên bật mở, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa khe khẽ.

Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình An bước ra với bộ vest đen lịch lãm.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mặc vest.

Ánh đèn phía trên chiếu xuống người cậu ấy, mái tóc đen nhánh được vén gọn lên, nụ cười nhẹ điểm trên đôi mắt, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn tú.

Bộ vest đen vừa vặn ôm lấy vóc dáng cao ráo của cậu ấy.

Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man.

Chỉ đơn giản đứng đó thôi cũng đã trở thành tâm điểm.

Chết rồi, tim đập loạn rồi.

Nhưng mà...

"Ai lại mặc vest đi đánh guitar chứ? Bộ đồ bình thường trước đó của anh là được rồi mà?" Tôi gãi đầu thắc mắc.

"Nhưng hôm nay em mặc váy thật xinh đẹp."

Trình An bước đến gần, nhìn tôi vài lần rồi bĩu môi:

"Kiều kiều của anh hôm nay xinh đến vậy, nếu anh ăn mặc quá bình thường thì chẳng xứng đứng cạnh em."

Trần Tuyết và các bạn bên cạnh len lén cười khúc khích.

Tôi bị lời khen làm nóng bừng mặt, trong lòng thầm nghĩ: Anh không mặc vest cũng đã đẹp chết người rồi, anh rốt cuộc có nhận thức được độ đẹp trai của mình không vậy?!

Từ sau khi sự thật về vụ bạo lực học đường được phơi bày, số người tỏ tình với Trình An trên "confession" của trường đã tăng vọt. Chỉ là, vì cậu ấy có một cô bạn gái "đại ca" nên không ai dám đến thổ lộ trực tiếp.

Một vài người can đảm gửi thư tình, nhưng hễ có ai đến đưa thư, Trình An lập tức nắm tay tôi rồi... hôn luôn.

Vừa từ chối khéo, vừa cố gắng đập tan tin đồn "cậu ấy không được".

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...