Không nói rõ ra thì tôi còn tưởng anh ấy bị tóm vào đồn rồi chứ.
Dư Phóng đứng bên cạnh, mặt mày ủ rũ: "Tôi làm gì có cách liên lạc với cậu đâu! Cả sáng tôi kín lịch học, trưa tan học còn chưa kịp ăn cơm, phải chạy khắp nơi hỏi thăm cậu."
"Cuối cùng vẫn là Lâm Khả Khả đưa cho tôi thời khóa biểu của cậu, tôi mới tìm được đến đây."
... Lâm Khả Khả kiếm đâu ra thời khóa biểu của tôi vậy?
Thôi kệ, không quan trọng.
"Sao anh ấy không tự nhắn tin cho tôi?"
"À... Ờ thì, anh ấy quên mang điện thoại." Dư Phóng thoáng tránh ánh mắt tôi, lúng túng nói: "Mà tôi cũng đâu biết mật khẩu điện thoại của anh ấy đâu."
"Thôi kệ, vậy ba anh ấy bắt anh ấy về làm gì? Vì vụ đánh nhau hôm qua à?"
Dư Phóng gật đầu: "Hôm qua chắc là Trưởng ban Tôn đã gọi điện cho ba anh An rồi. Lúc anh ấy ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, lúc đó đã đoán được là ba sẽ tìm đến, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy."
" nhà gần trường đúng là khổ ghê, lên đại học rồi còn bị mời phụ huynh."
Tôi bỗng nghẹn lời.
Cảm giác như bị đâm một nhát.
"Ba anh ấy nghiêm khắc lắm à?"
"Ừ, hơn nữa còn rất ghét anh An đánh nhau." Dư Phóng thở dài, "Hai người cãi nhau không ít lần, quan hệ giữa họ vẫn luôn căng thẳng."
Chuyện này thuộc phạm trù xung đột gia đình rồi.
Vượt ngoài khả năng xử lý của tôi.
Tôi xua tay: "Được rồi, tôi biết rồi, đợi anh ấy quay lại rồi tính."
Nói xong định rời đi, nhưng thấy Dư Phóng vẫn đứng yên tại chỗ.
Nghĩ lại, hình như tôi hơi vô tình nhỉ?
Dù gì cũng là cậu ta đi tìm tôi cả buổi trưa.
Tôi nở nụ cười thân thiện: "Cậu muốn đi ăn với tôi không?"
Nếu lúc này có gương, chắc chắn tôi sẽ thấy mình cười đúng chuẩn tám chiếc răng, cực kỳ hòa nhã thân thiện.
Nhưng Dư Phóng lại liên tục lùi về sau: "Không không không, tôi không đói chút nào, cậu cứ đi ăn đi, tạm biệt!"
Nói xong lập tức chạy biến.
Lúc nãy không phải cậu còn kêu bận đến nỗi chưa kịp ăn trưa sao?
Tôi thở dài, tâm trạng không tốt lắm, lặng lẽ lê bước đến căng tin, vừa ăn vừa rơi nước mắt hết hai bát cơm đầy.
Tôi cứ tưởng Trình An sẽ sớm quay lại.
Nhưng cả tuần trôi qua, vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.
Cũng không hề nhắn tin cho tôi.
Tôi ngồi trước máy tính, nhưng không thể tập trung nổi vào bài giảng.
Quay đầu sang, liền thấy Trần Tuyết đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Kiều kiều, cả buổi chiều cậu thở dài không biết bao nhiêu lần rồi."
Tôi nghẹn lời: "Thật à?"
Trần Tuyết nghiêm túc gật đầu.
"À, cái này... Tại cái đề tài này khó quá." Tôi chỉ vào màn hình, "Thầy bảo phải tính toán lại toàn bộ dữ liệu, nhập hết vào bảng, đau đầu thật sự."
Trần Tuyết do dự một lúc rồi nói: "Nhưng mà... cậu mở file Word mà?"
...
Tôi xử lý cẩu thả quá rồi.
Tôi thở hắt ra một hơi thật mạnh, gục xuống bàn, bắt đầu mặc kệ đời.
Chu Duyệt và Hứa Điềm học cùng lớp, hôm nay có tiết, trong ký túc chỉ còn tôi và Trần Tuyết.
Trần Tuyết kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
"Vì chuyện của Trình An đúng không?"
Tôi cũng chẳng định giấu, chỉ "ừm" một tiếng.
Nếu nói tôi là người đàn ông chân chính duy nhất trong ký túc, thì Trần Tuyết chính là cô gái tinh tế nhất ở đây.
Từ khi khai giảng đến giờ, cô ấy luôn đóng vai trò chị cả, chăm sóc bọn tôi rất chu đáo. Rõ ràng chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng cách cô ấy nhìn nhận mọi chuyện luôn thấu đáo hơn hẳn.
Mấy lần trong ký túc có mâu thuẫn nhỏ, đều do Trần Tuyết đứng ra hòa giải.
"Cậu ấy đánh nhau với tớ xong, hôm sau liền bị ba dẫn về. Đến giờ vẫn chưa quay lại tìm tớ, cũng chẳng nhắn lấy một tin giải thích."
Tôi bật dậy, tức đến mức vỗ mạnh xuống bàn phím.
"Sao cậu ấy có thể lạnh lùng, vô tình, vô lý như vậy chứ?!"
Trần Tuyết im lặng.
"Rõ ràng tớ nên tức giận, nên xóa luôn WeChat, xóa cả số điện thoại của cậu ấy, đến cả tin thả trôi cũng đừng hòng liên lạc được với tớ."
"Nhưng tớ lại có chút không nỡ."
"Tớ kết bạn với cậu ấy từ tháng Sáu năm ngoái, cùng nhau đón giao thừa, bây giờ sắp tháng Năm rồi." Tôi đếm ngón tay, "Ba trăm ngày, gần một năm rồi đấy."
"Trước khi Lâm Khả Khả dẫn cậu ấy đến, bọn tớ còn đang nhắn tin bàn về bài hát mới của ban nhạc, hẹn nhau nhất định phải đi xem concert một lần."
Tôi thở dài đến cạn hơi, giọng nói cũng nghèn nghẹn.
Trần Tuyết vội đưa tôi mấy tờ khăn giấy.
Tôi nhận lấy, xì mũi thật mạnh.
Một nam tử hán lại phải rơi lệ.
"Thay vì ngồi đây đoán mò, chi bằng chờ cậu ấy quay lại rồi nghe cậu ấy giải thích. Biết đâu có chuyện gì khác khiến cậu ấy chưa thể về ngay thì sao?" Trần Tuyết vỗ nhẹ lưng tôi, "Cậu cũng nói rồi mà, hai người đã quen nhau gần một năm rồi. Vậy theo cậu, cậu ấy là người thế nào? Có điểm nào khiến cậu để tâm hay khó chịu không? Dù chỉ một chút?"
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu.
Thật sự là không có, dù chỉ một chút.
Cậu ấy tính tình tốt, lại hài hước, dù đôi khi có hơi ngốc nghếch.
Nhưng mỗi lần nói chuyện với cậu ấy, tôi luôn cảm thấy thoải mái, rất ăn ý, thế giới quan cũng hợp nhau.
Tôi vẫn thường tự hỏi sao trên đời lại có người thú vị và hợp ý mình đến vậy.
"Vậy là đúng rồi đấy. Một người có giỏi che giấu đến đâu, cũng sẽ luôn để lộ sơ hở."
"Kiều kiều, đừng để bị tác động bởi những lời bàn tán bên ngoài." Trần Tuyết vỗ vỗ lưng tôi, "Dù sao đi nữa, cậu quen biết cậu ấy... là trước khi những lời đồn đó xuất hiện."
Đúng vậy.
So với tin đồn trong trường, tôi thà tin vào chính mình hơn.
Vậy thì tôi sẽ chờ cậu ấy quay lại.
Thấy tôi cuối cùng cũng có tinh thần hơn, Trần Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi, rồi đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập.
Quay đầu lại, liền thấy trên trang Word vốn trống trơn của mình giờ đầy một đống ký tự loạn xạ.
Cuối cùng còn có hai chữ cái to đùng—
SB.
Tay tôi run rẩy chỉ vào màn hình.
"Tuyết Tuyết, nó chửi tớ!!"