Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 9



Rõ ràng còn gần hai tháng nữa mới đến lễ kỷ niệm thành lập trường, vậy mà dạo gần đây, ngày nào thầy Chu cũng tới nhắc nhở tôi một lần, thậm chí lúc rảnh rỗi cũng tranh thủ ghé qua xem tôi tập.

Tôi không hiểu nổi một giáo viên cố vấn đại học tại sao lại rảnh rỗi đến mức này.

Nhưng mỗi lần quay đầu lại, tôi đều thấy thầy ấy đang chăm chú nhìn tôi chơi đàn. Nếu tôi bắt gặp ánh mắt ấy, thầy còn mỉm cười cổ vũ tôi nữa.

Xúc động quá! Trách nhiệm trên vai tôi bỗng chốc nặng nề hơn!

Tôi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mang vinh quang về cho khoa Công nghệ Thông tin, không phụ sự kỳ vọng của thầy Chu!

Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi dần nhận ra có gì đó không ổn.

Ví dụ như bây giờ.

Tôi nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của thầy Chu khi đang nhìn chằm chằm vào chiếc đàn piano, không khỏi trầm tư suy nghĩ.

Không biết là mắt tôi có vấn đề, hay cây đàn piano bình thường này có vấn đề đây?

Tôi nhìn lại một lần nữa.

Rồi tôi men theo ánh mắt của thầy Chu, vượt qua cây đàn piano, và nhìn thấy một chị gái xinh đẹp bên kia.

Chính là cố vấn của Lâm Khả Khả.

Tay tôi trượt một cái, khiến đàn phát ra một âm thanh nặng nề và lạc tông.

Thầy Chu giật mình thu ánh mắt lại, nhìn tôi và lập tức nói:
"Bạn học Kiều sao thế? Có chỗ nào chưa hiểu à?"

Vừa nói, thầy vừa đứng dậy đi về phía tôi.

"À, về âm nhạc thì thầy cũng không rành lắm."
Thầy nhìn bản nhạc, rồi thở dài đầy ngại ngùng, "Đều tại thầy không tốt, không có năng khiếu âm nhạc."

Rất to! Một chút cũng không giống như đang thấy ngại!

Chị gái xinh đẹp đang hướng dẫn các sinh viên khoa Âm nhạc tập luyện ở bên cạnh, nghe vậy liền quay đầu lại.

"Bạn học Kiều Mịch có chỗ nào chưa hiểu à? Tôi có thể giúp bạn xem qua đấy!"

Tôi há miệng, "Không, chỉ là tay em bị trượt thôi..."

"À đúng đúng đúng! Cô Dương, cô qua đây xem giúp bạn Kiều Mịch một chút đi." Thầy Chu gật đầu liên tục, "Tôi suýt quên mất cô cũng ở đây, cô hiểu về âm nhạc mà."

Nói xong, thầy lùi lại một bước, chờ cô Dương bước tới.

Chị gái xinh đẹp ấy không chỉ là cố vấn của khoa Âm nhạc mà còn là giảng viên thanh nhạc của đại học.

Cô ấy đi đến bên cạnh tôi, dịu dàng hỏi:
"Em gặp khó khăn ở chỗ nào vậy?"

Thầy Chu đứng bên cạnh liên tục nháy mắt với tôi.

"Đoạn này không theo kịp lắm." Tôi thở dài, tiện tay chỉ vào một chỗ trên bản nhạc.

"Ở đây à?" Cô Dương ngừng lại một chút, rồi nói: "Phần này thì, chỉ cần luyện tập thêm là được."

Tôi nhìn kỹ lại.

Là một đoạn chuyển âm cơ bản nhất.

Cô Dương xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng: "Đừng quá căng thẳng, Kiều Mịch vẫn làm rất tốt. Cô tin em có thể làm được."

Tôi im lặng gật đầu.

Thầy Chu, món nợ này của thầy định trả thế nào đây?

"Đúng rồi, còn nhiều thời gian mà, cứ từ từ luyện tập." Thầy Chu hoàn toàn không nhận ra vấn đề, còn quay sang hỏi cô Dương: "Cô Dương này, chương trình của khoa các cô tập luyện đến đâu rồi? Tôi thấy hình như có tiết mục nhảy múa?"

"Cũng ổn lắm, các sinh viên đều rất chăm chỉ. Một số nữ sinh trong khoa nhảy rất đẹp, hát cũng hay, nên lần này vừa hát vừa nhảy luôn."

"Nghe hay đấy. Ngày nào cô cũng đến xem các em ấy tập à?"

"Không, tôi khá bận, mấy em ấy thường tự tập ở ngoài. Dạo này có thời gian rảnh nên tôi dẫn các em vào đây tập đội hình trên sân khấu."

"Như thế cũng rất tốt rồi, mấy cô gái ấy đều rất nghiêm túc. Tôi có thể đi theo xem không?"

"Được chứ, tiện thể giúp tôi xem thử thế nào."

"Bạn học Kiều, em tiếp tục tập đi nhé, tôi theo cô Dương qua đó xem một chút."

Thầy Chu vẫy tay chào tôi, rồi cùng cô Dương đi sang bên kia. Hai người vừa xem sinh viên tập luyện, vừa trò chuyện vui vẻ.

Sự náo nhiệt thuộc về họ, tôi chẳng có gì cả.

Thở dài, tôi đành tiếp tục luyện đàn một cách cam chịu.

Không lâu sau, buổi tập kết thúc, cô Dương cho sinh viên ra về trước.

Thầy Chu dõi theo bóng lưng cô ấy rất lâu, mãi đến khi không còn thấy nữa mới lưu luyến quay đầu lại.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Thầy cười cười.

"Bạn học Kiều, em cứ luyện tiếp nhé, tôi có việc phải đi trước đây."

Thầy Chu, thầy đúng là người vô tâm...

"Đừng tập quá muộn nhé, nhớ nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn. Lễ kỷ niệm này chủ yếu là tinh thần tham gia thôi, em chịu tham gia là thầy đã rất vui rồi."

... Được rồi, tôi tạm tha cho thầy lần này.

Thầy Chu rời đi.

Các khoa khác hầu như không còn tập luyện ở hội trường nữa, số ít vẫn còn cũng đã lục tục ra về.

Cả hội trường rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình tôi ngồi luyện đàn.

Một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng, tôi quyết định dừng tập, đi ăn khuya cho đỡ chán.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là Trình An nhắn hỏi tôi đang ở đâu.

Mười phút sau, ở cửa ló ra một cái đầu lén lút. Tôi nhìn kỹ—là Trình An.

Thấy tôi nhìn thấy mình, cậu ta khựng lại một chút rồi đi về phía tôi.

Lại gần rồi tôi mới nhìn rõ mặt cậu ấy.

Chỉ vài ngày không gặp, vết thương trên mặt cậu ta đã gần như lành hẳn, nhưng không biết vì sao trên trán lại có thêm một vết thương mới.

Cậu ấy đứng trước mặt tôi, vẫn còn thở hổn hển, có chút lúng túng gọi tôi một tiếng: "kiều kiều."

Tôi theo phản xạ mở miệng: "Cậu vừa ra tù à?"

Tôi ho nhẹ một tiếng.

"Trước đó bạn cậu nói cậu bị bố dẫn về nhà rồi."

Trình An im lặng một lát, sau đó gật đầu: "Ừm. Bố tôi đã xin phép chủ nhiệm khoa, bắt tôi về nhà để kiểm điểm. Hôm nay mới cho tớ quay lại trường."

"Thế sao cậu không nhắn tin cho tôi, cũng chẳng gọi điện?"

"Hôm bố tôi tìm, hai bố con cãi nhau một trận, điện thoại bị đập vỡ," cậu ấy đưa điện thoại ra trước mặt tôi, "lúc đi không tìm thấy nó, ở nhà cũng không có máy dự phòng. Mãi đến khi quay lại trường mới lôi được nó ra từ dưới gầm bàn."

"Vừa về là tôi chạy đi tìm cậu luôn."

Màn hình điện thoại có một vết nứt lớn.

"Vậy còn vết thương trên trán cậu...?

Trình An hơi dừng lại: "Bố tôi lỡ tay đánh trúng."

" tôi không cho Dư Phóng nói với cậu, sợ cậu lo lắng."

Không khí bỗng trở nên im lặng.

Cậu ấy không nói, nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng được hôm đó hai bố con cãi nhau căng đến mức nào.

Ánh mắt tôi rơi xuống cánh tay phải của cậu ấy. Không bó bột, chỉ có một dây đeo cố định quanh cổ.

"Tay cậu... không cần bó bột sao?"

"Hả?" Trình An cúi đầu nhìn cánh tay mình, "À, không cần, chỉ cần cố định thế này là được. Bó bột phiền lắm."

" tôi hồi trước còn bị thương nặng hơn nhiều, mấy vết thương vặt này có đáng gì đâu."

Cậu ta nói với vẻ rất tự hào.

Tôi nhướng mày tức giận: "Hồi phục nhanh thì không cần bó bột à? Không sợ chấn thương lần hai sao?"

Mắt cậu ta sáng lên: "Kiều Kiều, cậu đang quan tâm tôi đúng không?"

Tôi nghẹn lời: "Ai quan tâm cậu chứ! Tôi chỉ sợ cậu không khỏi rồi lại quay sang ăn vạ tôi thôi!"

Trình An không chịu từ bỏ, nhất quyết ghé sát mặt lại nhìn tôi: " tôi thấy rõ ràng mà, vừa nãy cậu lo lắng cho tôi."

Tôi giơ tay đẩy mặt cậu ta ra: "Không có! Không được nhìn!"

Kết quả, cậu ta bỗng kêu đau một tiếng, làm tôi giật mình, theo phản xạ dùng sức đẩy mạnh hơn, khiến cậu ấy ngã ra ngoài.

A... Chuyện gì thế này.

Tôi nghi ngờ rằng, chấn thương lần hai của Trình An vẫn sẽ do tôi gây ra.

Trình An cúi đầu nhìn tay mình, nhíu mày.

"Không đúng. Kiều Kiều, lẽ ra cậu phải sợ làm tôi đau mà rụt tay lại, rồi tôi sẽ nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào lòng, dịu dàng nhìn cậu rồi nói: ‘Em à, em đừng hòng chạy thoát...’ Cái quái gì đây?"

Tôi nhìn Trình An thò tay vào tay áo, rút điện thoại ra trước mặt mình.

Tôi cũng rất muốn hỏi, đây là cái gì vậy.

"Cả ngày cậu toàn xem mấy thứ lộn xộn này à?"

Trình An vội vã xua tay: "Không phải, không có đâu."

Cậu ấy sờ mũi: "Do Dư Phóng gửi cho tớ đấy, nói là cách dỗ bạn gái hiệu quả nhất, cứ bắt tôi thử xem."

Nói rồi, cậu ấy còn đưa điện thoại cho tôi xem.

Trên màn hình là hàng loạt đường link rực rỡ sắc màu do Dư Phóng gửi:

"Làm thế nào để trở thành một người đàn ông tốt"
"Cách khiến cô ấy yêu cậu đến chết đi sống lại"
"100 cách làm trái tim nàng rung động"
"Bạn gái giận rồi, phải dỗ thế nào?"

Cuối cùng, Dư Phóng còn không quên nhắn thêm một câu:
"Anh An! Cả kho báu cả đời em tích lũy đều trao cho anh rồi! Cứ học theo là chắc chắn có tác dụng!"

Tôi im lặng.

Nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Trình An," tôi thở dài, nghiêm túc nhìn cậu ấy, "cậu biết tôi vẫn luôn chờ đợi điều gì mà."

Trình An hơi sững lại, rồi cất điện thoại đi.

Sau đó, cậu ấy bước đến trước mặt tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, cậu ấy cao hơn tôi cả một cái đầu.

"Kiều Kiều," cậu ấy cúi đầu, ánh mắt trong veo, nhìn tôi chằm chằm, " tôi chưa bao giờ lừa cậu."

"Từ lúc chúng ta quen nhau trên mạng, cho đến tận bây giờ, con người cậu thấy, cảm nhận được, chính là con người thật của tôi."

" tôi không phải loại người vô học, bắt nạt kẻ yếu như họ nói, cũng không phải kẻ trăng hoa, bạn gái đầy rẫy."

"Họ không hiểu sự thật, sợ tôi cũng được, chửi mắng tôi cũng chẳng sao, tôi không có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả."

Trình An nhún vai một cách thờ ơ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...