Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu
Chương 52
Sau một hồi chơi xong, hai người trở lại xe...Nhìn Vệ Tịch Nhan nhắm mắt dưỡng thần, Tạ tiểu quỷ tự giác điều chỉnh tư thế, ôm Vệ Tịch Nhan vào ngực!"Đừng trở về nữa, chúng ta đi biển đi!" Tạ tiểu quỷ nói với tài xế.Vệ Tịch Nhan mở mắt ra, rất khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi, trời lạnh mà đi biển làm gì?Tạ tiểu quỷ đưa tay nhẹ nhàng che mắt Vệ Tịch Nhan, "Không muốn về.""Vậy cũng không cần đi biển a, trời lạnh !" Vệ Tịch Nhan bị che tầm mắt, bất mãn bỉu môi như trẻ con, động tác này không thấy nhiều ở Vệ Tịch Nhan! Tạ tiểu quỷ mỉm cười, di chuyển tay xoa hai má Vệ Tịch Nhan, sau đó véo một cái. Khó trách Nhan Nhan thích xoa má mình, thì ra lại mềm mại như vậy! Tạ tiểu quỷ yêu thích không buông tay, không thèm quan tâm Vệ Tịch Nhan giãy dụa, mãi lo xoa nắn đùa giỡn mặt nàng!Thân thể bị cố định trong lòng Tạ tiểu quỷ, không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là phẫn hận cắn môi, cậu được lắm Tạ Vũ Hiên, lâu ngày không dạy nên phát hư phải không?! Vì bảo vệ gương mặt của mình, Vệ Tịch Nhan dứt khoát vùi mặt vào lòng Tạ tiểu quỷ, giọng nói âm rầu rĩ, "Quay xe lại, chúng ta về nhà!"Này thật là phiền bác tài xế, hai tiểu chủ nhân hai loại ý kiến!"Tiểu thư, rốt cuộc là đi đâu? ? ?""Biển!""Về nhà!"Bác tài xế vẻ mặt đau khổ, nên quay đầu hay tiếp tục đi đây?"Tạ Vũ Hiên, cậu không nghe lời mình phải không! ?" Vệ Tịch Nhan lạnh giọng, biểu cảm giống “Phó chủ tịch Hội Học Sinh”, trong lòng thầm hận: nếu cậu vẫn cứng đầu, đại hội thể dục thể thao mình đề cử cậu cái đồ đồ lười biếng này đi chạy mấy trăm mét, xem cậu có mệt chết không!Tạ tiểu quỷ không khỏi sợ run cả người, nhìn Vệ Tịch Nhan, nheo mắt lại, âm thầm lo lắng, mình không thể cứng đối cứng với Nhan Nhan! Nháy mắt ra bộ vô tội, Tạ tiểu quỷ lấy lòng cười cười, "Nhan Nhan, mình rất nghe lời, mình không động nữa, cậu cứ ngủ tiếp đi, mình sẽ làm gối cho cậu, không quấy rầy cậu cũng sẽ không cho người khác quấy rầy!"Vệ Tịch Nhan thầm khinh bỉ: Hừ! Hiện tại mới biết sợ. "Không, trở về thôi!"Tạ tiểu quỷ cong miệng buồn cười, Nhan Nhan thật đáng yêu! Cậu tự động im miệng không nói gì!Vệ Tịch Nhan sửng sốt, thẹn thùng liếc tài xế, vừa lúc chống lại ánh mắt trêu ghẹo của hắn. Lúng túng chuyển tầm mắt, lại đem mặt chôn vào lòng Tạ tiểu quỷ, tức quá, hơi kéo cổ áo Tạ tiểu quỷ xuống, hung hăng cắn xương quai của nàng!Tạ tiểu quỷ đau hừ một tiếng, bất thình lình bị tấn công, không có bất kỳ phòng bị nào! Kệ, cắn thì cắn a, cắn đau lòng ráng chịu, Tạ tiểu quỷ chịu đau, nhân cơ hội nói với tài xế: "Đi biển, nhanh lên bác!"Vệ Tịch Nhan cắn càng mạnh hơn, thiếu tí nữa Tạ tiểu quỷ chảy cả nước mắt."Nhan Nhan, đừng cắn, nếu không mình sẽ liếm . . ." Tạ tiểu quỷ vô liêm sỉ khoa tay múa chân .Hai má Vệ Tịch Nhan hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, nhưng vẫn giữ nguyên lập trường, không có dấu hiệu nhả ra.Lòng Tạ tiểu quỷ âm thầm kêu khổ."Nhan Nhan, cắn chỗ khác được không?""Nhan Nhan, cắn nữa sẽ chảy máu đó.""Nhan Nhan, cắn không mỏi răng sao? Muốn cắn, về nhà mình cỡi hết áo quần cho cậu cắn, cậu thích cắn đâu thì tùy!"Rốt cuộc Vệ Tịch Nhan không nhịn được nữa, buông miệng, thò tay qua bên hông Tạ tiểu, luồn vào áo, ra sức véo, này thật đúng là đau chết người, Tạ tiểu quỷ thiếu chút nữa mẹ kêu cả tên cha mẹ tổ tiên!"Mình sai rồi, không dám nữa, không nói nữa, sẽ im lặng, tha cho mình đi. . ." Tạ tiểu quỷ cấp bách đè tay Vệ Tịch Nhan lại, hít sâu một hơi mới bớt đau, má ơi, Nhan Nhan thật mạnh tay!Chạm vào nơi ấm áp mềm mại đấy, Vệ Tịch Nhan không nở thu tay lại, quyết định vẫn đặt tay ở hông nàng, tay khác cũng từ từ lần mò vào.Tạ tiểu quỷ nổi một thân da gà, nhìn Vệ Tịch Nhan, bĩu môi, "Nhan, Nhan Nhan, thật lạnh. . .""Hử, để lâu sẽ ấm thôi!"Tạ tiểu quỷ nghe xong, không hảo ý nhìn ngực Vệ Tịch Nhan, đưa đầu đặt trước ngực Vệ Tịch Nhan chà chà, cười híp mắt nhìn lên Vệ Tịch Nhan, "Ưm, chà lâu mặt mình sẽ hết lạnh!"Vệ Tịch Nhan đỏ mặt, gần đây đỏ mặt đều có khuynh hướng gần lên 45 độ, không phải gián tiếp tố cáo trình độ xấu xa của Tạ tiểu quỷ càng lúc càng tiến bộ sao? Vệ Tịch Nhan không thể làm gì, chỉ có thể nuốt bất mãn vào bụng!Tạ tiểu quỷ nhìn lên trước, hẳn là bị cái ghế chặn nên tài xế sẽ không nhìn thấy? Tạ tiểu quỷ bạo gan thò tay vào áo Vệ Tịch Nhan, cảm thụ da thịt nhẵn nhụi, ai bảo tư thế này ám muội a! Tạ tiểu quỷ xấu xa thầm nghĩ."Cậu. . ." Vệ Tịch Nhan cảm thấy đại thế không ổn, chột dạ liếc tài xế, thấy tài xế không có gì dị thường, bắt đầu hơi vùng vẫy.Tạ tiểu quỷ kề sát vào tai Vệ Tịch Nhan, dùng âm lượng nhỏ nhất nhắc nhở, "Đừng động a. . . Vạn nhất bị tài xế phát hiện, ảnh hưởng không tốt. . ."Vệ Tịch Nhan càng thêm đỏ mặt, người này thật vô lại, nếu sợ bị phát hiện, vậy thì không nên lộn xộn a!Ánh mắt Tạ ơn tiểu Quỷ nóng rực ngó chừng khuôn mặt đỏ rực của Vệ Tịch Nhan, trong lòng vô cùng hối hận, đi biển làm cái chết tiệt gì, nói không chừng nếu về nhà thì có thể... ! Tạ tiểu quỷ cởi một nút áo của Vệ Tịch Nhan, đưa tay vào..."Đừng. . ." Vệ Tịch Nhan luống cuống, cố ngăn nàng tiến thêm một bước."Nếu mình nghe lời, vậy cậu sẽ thưởng gì cho mình?" Tạ tiểu quỷ còn thật không dám làm trò bậy bạ trước mặt bác tài xế (tài xế từ nhỏ đến lớn a), nhưng chọc Nhan Nhan cũng vui rồi!"Cái gì. . . thưởng. . . ?" Vệ Tịch Nhan ngượng ngùng tới cực điểm, giọng nói mềm nhũn, ngay cả cổ cũng bị lây mà trở nên đỏ!"Cậu sẽ thưởng gì cho mình. . ." Tạ tiểu quỷ nhẹ hôn má Vệ Tịch Nhan, trong lòng âm thầm tiếc nuối!"..." Vệ Tịch Nhan đỏ mặt không nói lời nào, trong lòng bồn chồn, chỉ sợ Tạ tiểu quỷ nói lời gì xấu hổ!Tạ tiểu quỷ vốn muốn nói "Mình muốn cậu, tối nay nghe lời mình ", nhưng nghĩ lại, chuyện như vậy mà nói thẳng ra thì đừng hòng Nhan Nhan chấp nhận. Cho nên đổi thành "Nhan Nhan, vì ở nhà có gì giúp việc nên chúng ta đi nơi khác nha!""Hả?" Vệ Tịch Nhan nghi hoặc nhíu mày, sao lại chuyển sang gì giúp việc rồi?"Gì ấy thì sao? Không tốt sao?""Ách. . . Không phải là không tốt. . ." Chẳng qua là không tiện! Bóng đèn trở ngại lớn như vậy, hành động sẽ không tốt! Không được, nhất định phải tiêu trừ!"Cậu nói gì ấy về nhà làm đi!""Không phải gì đang làm trong nhà sao?" Vệ Tịch Nhan đăm chiêu, bất mãn với Tạ tiểu quỷ ấp a ấp úng nói chuyện!"Không phải, là nhà của cậu a!" Tạ tiểu quỷ càng nghĩ càng thấy đúng, hẳn là để cho gì ấy làm bạn với Mạc quản gia, lão Mạc cả ngày cô đơn tỉa hoa tỉa quả, có bao nhiêu đáng thương a!"Tại sao, gì ấy không tốt hả?""Không có a, rất tốt, chỉ là mình không có thói quen có người ngoài trong nhà. . .""Trước kia cũng có người giúp việc a!"Lông mày Tạ tiểu quỷ dựng lên, hết sức nghiêm túc!"Mình chỉ muốn ở riêng với cậu!"Vệ Tịch Nhan hiểu được, có cảm động, nhưng là Tạ tiểu quỷ ác liệt như vậy, nếu trong nhà chỉ có hai người, tiểu quỷ này sẽ càng vô pháp vô thiên, cả ngày dòm ngó chiếm tiện nghi của mình!"Nhưng cậu không biết nấu ăn, không biết giặc quần áo và làm việc nhà".Tạ tiểu quỷ kích động đến nhảy lên, đầu đụng trần xe, lần này không nhẹ, đầu trực tiếp nhô lên một cục! Tạ tiểu quỷ đau ôm đầu rầu rĩ một bên!Vệ Tịch Nhan kéo Tạ tiểu quỷ đang giận dỗi một bên, nhẹ nhàng xoa đầu cho nàng!Tạ tiểu quỷ buồn bực, mười phần ủy khuất, hôm nay mình bị thương thật nhiều nơi, đã vậy mà yêu cầu nhỏ như vậy Nhan Nhan cũng không đáp ứng! Tạ tiểu quỷ không cam lòng, chuyện này phải bàn kỹ hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương