Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu
Chương 53
"Đến!" Tài xế dừng xe, chỉ phía trước bờ cát, quay đầu nói với Tạ tiểu quỷ.Tạ tiểu quỷ nhìn ra, chỉ thấy vài ba người đang chơi đùa, vắng vẻ. Tạ tiểu quỷ xuống xe, từng đợt gió lạnh thổ qua, nàng run lên, khí trời, thật là lạnh a!Thấy Tạ tiểu quỷ khom người ôm hai tay, Vệ Tịch Nhan quyết định làm tổ trong xe, đi biển là hành động không bình thường của Tạ tiểu quỷ, mình mà theo chẳng phải cũng động kinh theo sao!Tạ tiểu quỷ gõ cửa phía tài xế, ý bảo hắn hạ cửa xuống, sau đó ghé vào tai hắn thầm thì gì đó, cho đến lúc tài xế gật đầu hiểu sau, Tạ tiểu quỷ mới vòng qua đầu xe đi tới bên Vệ Tịch Nhan, mở cửa kéo Vệ Tịch Nhan xuống, phất tay một cái, đưa mắt nhìn tài xế khởi động xe đi mất."Tạ Vũ Hiên, cậu rốt cuộc muốn làm gì, đưa lời giải thích hợp lý cho mình!" Vệ Tịch Nhan nổi giận, trời lạnh như vậy mà tiểu quỷ này dở chứng động kinh, hại mình khổ theo!"Nhan Nhan, đừng nóng a! Đi theo mình là được!" Tạ tiểu quỷ kéo tay Vệ Tịch Nhan, đi đến một nhà này nọ. Vệ Tịch Nhan lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy một bản hiệu cũ nát, trên đó viết "Khách Sạn Long Môn", quả thật hại người, Vệ Tịch Nhan không xác định hỏi: "Cậu xác định muốn vào?"Tạ tiểu quỷ cũng có chút chần chừ, nhưng địa chỉ Ngô Lâm cho đúng là nơi này!"Ừ, chúng ta vào đi thôi!"Vệ Tịch Nhan hất tay Tạ tiểu quỷ muốn đi về, "Muốn đi cậu đi một mình đi, mình không rãnh đùa với cậu!" Đi cùng Ngô Lâm thì mướn phòng đẹp đẽ sang trọng, cùng mình thì cũ nát, cấp bậc quá rõ ràng, tức giận trong lòng Vệ Tịch Nhan trận trận dâng trào.Tạ tiểu quỷ vội vàng tiến lên túm tay áo Vệ Tịch Nhan, không cho nàng bước đi, "Nhan Nhan, đừng vội, dù sao cũng tới rồi thì vào xem đi đã, bác tài xế cũng đã đi rồi.""Tạ Vũ Hiên, cậu nghĩ lại xem, từ đầu tới đuôi cũng là cậu lôi kéo bắt buộc mình, mình chẳng hề tự nguyện!""Ừ ừ, là mình lôi kéo bắt buộc cậu, cho nên lỡ rồi thì đi luôn a!" Chắp tay trước ngực, Tạ tiểu quỷ làm nũng."Xin hỏi còn phòng không?" Tạ tiểu quỷ bước vào đại sảnh hỏi.“...”. Chẳng thèm nhìn."Khụ, xin chào, tôi là Tạ Vũ Hiên!" Nói tên xong, Tạ tiểu quỷ cảm thấy ngại ngùng, Ngô Lâm giới thiệu mình tới nơi này, nàng nói rằng nơi này là của người quen, nếu vậy, hẳn là nàng có nói tên mình cho người ta trước a? Nếu không mình vừa nói tên xong, người này mà nói "Người nào a", vậy không phải quá mất mặt sao!"Nga, phòng trên lầu hai, hai người tự mình đi." Lão bản ném khóa lên bàn, lại là cúi đầu đọc báo.Tạ tiểu quỷ bĩu môi, thời nay mà làm ăn như vậy mà cũng có thể kinh doanh sao? Kệ hắn, trước tiên trấn an Nhan Nhan trước! Tạ tiểu quỷ lấy chìa khóa, dẫn Vệ Tịch Nhan lên lầu hai. Trời đất, thì ra lầu hai chỉ có một phòng, căn bản không cần tìm, khó trách hắn ít nói như vậy! Cửa phòng mở ra, tất cả tường bốn phía đều xây bằng gỗ, trên tường treo tranh sơn thủy truyền thống, giường ngang rộng đủ cho ba người nằm, trên giường chăn bông đỏ thẫm, gối xếp rất ngay ngắn. Còn đặt chiếc bàn gỗ bốn chân, trên bàn bày biện cây đèn dầu rất hiếm thấy, Tạ tiểu quỷ hoài nghi tùy lúc nó sẽ cạn dầu! Căn phòng không có phòng tắm, hẳn cũng không thể trông có wifi, TV cũng không! Tạ tiểu quỷ đi đến sân thượng, ngoài ý muốn phát hiện một thùng gỗ lớn, chẳng lẽ đây là thùng tắm sao? Vậy buổi tối có thể uyên ương dục [tắm chung] với Nhan Nhan, hắc hắc, Tạ tiểu quỷ bắt đầu suy nghĩ hư hỏng!Nhưng là Vệ Tịch Nhan cũng không chê bai gì, vừa bước vào đã mơ hồ ngửi thấy hương thảo mộc, tinh thần không khỏi sảng khoái! Vệ Tịch Nhan mở cửa sổ ra, một mảng xanh rộng trải dài ra trước mặt. Vị trí nơi này rất tốt, góc độ ngắm biển đẹp nhất, Vệ Tịch Nhan đứng bên cửa sổ, thu quang cảnh vào mắt!"Như thế nào, không phải ghét ah?" Tạ tiểu quỷ ôm Vệ Tịch Nhan vào lòng mình, nhắm mắt lại, cùng nàng cảm thụ hơi thở của biển."Sao cậu lại muốn đến đây?" Vệ Tịch Nhan nhắm mắt lại, buông lỏng thân thể, đắm chìm vào quang cảnh tươi mát, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, ấm áp, Vệ Tịch Nhan thích cảm giác như thế này!"Có người giới thiệu!""Lại là Ngô Lâm sao?""Sao cậu biết ?""Bạn bè cậu chẳng được mấy người, còn lạ gì?""Hmm, Nhan Nhan của mình lợi hại!""Hừm, ai là...của cậu hả? !""Còn ai nữa?!""..."Nhìn đồng hồ, Tạ tiểu quỷ dẫn Vệ Tịch Nhan đi xuống lầu, đi lại bờ biển. Bây giờ là giữa trưa, Tạ tiểu quỷ cảm thấy đã bớt lạnh, liền khom lưng ngồi xổm xuống, đưa chân một chân Vệ Tịch Nhan lên cởi giày cho nàng.Vệ Tịch Nhan không chuẩn bị, đột nhiên mất thăng bằng, nàng chỉ có thể đặt tay lên vai Tạ tiểu quỷ giữ thăng bằng ."Cậu làm gì vậy?""Đi chân mới thoải mái!" Tạ tiểu quỷ đáp, cởi xong giày cho Vệ Tịch Nhan, sau đó nhanh chóng cũng cởi giày của mình."Ưm. . ." Vệ Tịch Nhan mới đi vài bước đã cảm thụ được sự mềm mại của cát."Đợi mình một chút!" Tạ tiểu quỷ cầm hai đôi giày chạy lại bên cạnh Vệ Tịch Nhan, sau đó tự nhiên cúi người xuống xăn ống quần cho Vệ Tịch Nhan, cậu ngẩng đầu cười híp mắt, "Tốt lắm, đi thôi!"Tạ tiểu quỷ một tay cầm giày, một tay khác nắm tay Vệ Tịch Nhan, cười ngọt ngào dạo trên bờ cát. Thỉnh thoảng có vài cơn sóng ập đến, tràn đến chân hai người, lại rất nhanh rút đi, hai người nhìn nhau cười, có thể thấy sự hạnh phúc trong mắt nhau, tâm tình lại càng tươi đẹp.Đi tới một tảng đá lớn, Tạ tiểu quỷ bảo Vệ Tịch Nhan ngồi lên, sau đó ngồi xuống, vỗ vai của mình, nói: "Trèo lên!"Vệ Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn, nhìn bờ cát càng lúc càng đông, hơi do dự, "Mình tự đi cũng được. . ."Tạ tiểu quỷ bất mãn cong miệng, "Sợ cái gì! Chẳng ai biết chúng ta, cậu lên đi!"Vệ Tịch Nhan thấy Tạ tiểu quỷ kiên trì như vậy, bất đắc dĩ ôm cổ nàng cho thân nghiêng về phía trước, hai chân kẹp eo Tạ tiểu quỷ lại. Tạ tiểu quỷ đứng lên, vững vàng cõng Vệ Tịch Nhan.Gió biển thổi tóc cậu bay loạn, Vệ Tịch Nhan ôm càng thêm chặt, cảm thấy rất thư thái, nàng bắt đầu cảm thấy muốn ôn chuyện với Chu Công [đi ngủ]!"Hiên Hiên, mình mệt. . ." Giọng nói Vệ Tịch Nhan càng lúc càng nhỏ, gục trên lưng Tạ tiểu quỷ bình yên ngủ.Tạ tiểu quỷ vẫn duy trì bước đi, tận lực làm vững vàng, không để người trên cảm thấy khó chịu! Tràn đầy hạnh phúc cảm nảy sinh trong lòng, Tạ tiểu quỷ nhẹ nhàng ngân nga vài câu hát.Lalala..............Mặt trời dần dần lặn xuống dưới đường chân trời phía tây, bóng hai người trải dài, để lại một chuỗi dấu chân trên cát. Người càng lúc càng vắng, ban đêm gió thổi hơi lạnh, Vệ Tịch Nhan chợt tỉnh, mắt từ từ mở ra, còn chúng ngái ngủ nói, "Hiên Hiên, thả mình xuống, cõng mình lâu như vậy, mệt chết rồi chứ?""Không mệt! Mình hận không thể cõng cậu cả đời đây. . ." Tạ tiểu quỷ nghiêng đầu, da bị mặt trời chiếu vào đỏ rực, lọn tóc dính vào má."Cậu này đứa ngốc. . ." Vệ Tịch Nhan nhẹ gỡ tóc cho cậu, khẽ hôn má Tạ tiểu quỷ, cau mày nói: "Chỉ toàn mùi mồ hôi!"Tạ tiểu quỷ không nhịn được cười ha ha, "Cậu kìm lòng không được chứ gì! Người của mình mùi khó ngửi như vậy còn hôn, xem ra mị lực của mình thật đúng không bình thường a, Phó hội trưởng hội học sinh trường ta nhịn không được a ~~~ "Vệ Tịch Nhan cũng cười, "Nào có ai tự khen mình, nếu như thật cũng chẳng ai tin. . .""Cậu biết là được rồi, nói cho người khác người ta mê mình liền a!""Ai mê cậu thì sao, mình quản làm gì. . .""..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương