Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 55



"Vũ Hiên. . ." Vệ Tịch Nhan không thể kìm nén cảm xúc khẩn trương, trực giác nỉ non tên quen thuộc nhất.

Tạ tiểu quỷ nhẹ nhàng trở về một câu, "Ưm. . . Mình đây, đừng sợ. . ." Sau đó mở miệng ngậm chặt ngực của Vệ Tịch Nhan, giống như trẻ sơ sinh khát vọng bú mẹ. Da! Thật đúng và tuyệt phẩm! Tay khác của Tạ tiểu quỷ nhanh chóng bóp lấy nơi cao vút đầy đặn bên khác, tùy ý giày xéo .

"A!" Đột nhiên ngực bị kích thích, Vệ Tịch Nhan không nhịn được kinh hô, này thật là quá thẹn thùng! Vệ Tịch Nhan cảm thấy toàn thân mình như đang bị đốt cháy, nhiệt độ càng lúc càng cao, nàng cũng hoài nghi mình có thể nóng đến thiếu dưỡng mà bất tĩnh!

"Nhan Nhan. . . Cậu thật mềm. . ." Tạ tiểu quỷ mơ hồ nói, kìm lòng không được nút mạnh.

"Đau . . ." Nhắm mắt tựa hồ giác quan càng trở nên rõ ràng hơn! Vệ Tịch Nhan chỉ cảm thấy nơi bị tay Tạ tiểu quỷ mơn trớn không ngừng nóng rực, còn mang theo tê dại và ngứa, nói không ra lời cảm thụ, rồi lại không hiểu thích ứng thế nào!"Không, Hiên Hiên, không nên làm vậy. . . ?"

Tạ tiểu quỷ bóp nhẹ lại, yêu thích không nỡ buông tay, lưu luyến ngực của Vệ Tịch Nhan, từ từ dời môi, sau đó lại lần nữa hôn vào môi Vệ Tịch Nhan. Không khí bị cướp lấy, toàn thân Vệ Tịch Nhan mất hết sức chống cự, chỉ có thể dựa vào thân thể Tạ tiểu quỷ. Vệ Tịch Nhan cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng nóng, đã mau vượt khỏi cực hạn. Tạ tiểu càng hôn càng thêm nhiệt tình, ôn nhu trêu chọc đầu lưỡi Vệ Tịch Nhan, hết sức triền miên!

"Nhan Nhan, mình muốn cậu. . ." Giong nói của Tạ tiểu quỷ khàn khàn, hơi thở phun trên mặt Vệ Tịch Nhan, dùng sức thở hổn hển, dán chặc chẽ thân thể Vệ Tịch Nhan, tay vịn vai Vệ Tịch Nhan bắt đầu theo xương sống trượt từ từ xuống mông. . .

"Vũ Hiên. . ." Vệ Tịch Nhan không biết phải làm gì, chỉ có thể gào thét tên Vũ Hiên, hy vọng có thể giảm bớt đáy lòng sợ hãi và bất an!

Môi Tạ tiểu quỷ dọc theo cằm đường vòng cung, hôn đến vành tai, lè lưỡi liếm, tay biến mất trong nước bắt đầu trêu chọc nơi mẫn cảm giữa hai chân Vệ Tịch Nhan, đưa chân mình chen vào, nhẹ nhàng ma sát.

"Ư. . ." Tai Vệ Tịch Nhan bị quấy, nàng cố tránh né. Cho đến khi cảm giác được bàn tay cử động giữa hai chân, nàng bắt đầu phát hoảng, bản năng thân thể là nhanh kẹp chặt chân. Nhưng đã chậm, Tạ tiểu quỷ đã tấn công vào thành trì, Vệ Tịch Nhan chỉ có thể kích động cầu xin bỏ qua, "Vũ Hiên, đừng vậy, không! Khoan, dừng lại! Xin cậu . . ."

Hiện tại lý trí của Tạ tiểu quỷ đã bị dục vọng điều khiển, không chống cự được loại hấp dẫn này, dục vọng kêu gọi rầm rĩ, cậu cũng đã nhịn thật lâu, không cách nào dễ dàng bỏ qua, cậu biết, mình khát vọng tất cả ở Vệ Tịch Nhan! Không quan tâm Vệ Tịch Nhan lặp đi lặp lại nhiều lần cầu xin bỏ qua, Tạ tiểu quỷ tìm tảng đá có thể dựa vào, liền liều lĩnh đè Vệ Tịch Nhan lên. Vội vàng tách ra hai chân của Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ tìm lối vào, rất không ôn nhu đi vào.

"A. . ." Vệ Tịch Nhan đau đến nhăn mặt, thân thể giống như bị xé ra, dị vật đột nhiên xông vào giữa hai chân khiến nàng cực độ không thích ứng! Vệ Tịch Nhan đang mê ly nhưng bởi vì ... động tác này mà trở lại thanh minh, lý trí trở về, hai tay dùng sức đẩy Tạ tiểu quỷ, động tác quá kịch liệt khẽ động đến vết thương, Vệ Tịch Nhan đau đến mức nước mắt đua nhau chảy ra.

Lúc đâm vào màng kia, Tạ tiểu quỷ có chút luống cuống, lúc này mới nghĩ lại lần đầu tiên Vệ Tịch Nhan sẽ rất đau, toàn bộ dục niệm hoàn toàn bay mất, Tạ tiểu quỷ muốn cho mình một bạt tai, hối hận mình thô lỗ, không ôn nhu, cũng không nghĩ đến cảm thụ của Nhan Nhan! Ngón tay còn ở bên trong Vệ Tịch Nhan rõ ràng cảm thấy mềm mại, chặc dồn, nhưng cũng đẩy ngăn cản bài xích! Tạ tiểu quỷ đau lòng ngậm môi Vệ Tịch Nhan, ngón nhẹ nhàng ma sát, cố gắng khiến Vệ Tịch Nhan bớt đau.

Vệ Tịch Nhan rất ủy khuất, nào có người như vậy, đều nói không mà vẫn tiếp tục! Nàng giận quá cắn vào cổ Tạ tiểu qủy, trong lòng nghĩ mình đau đến chừng nào thì cắn cậu ta đau đến chừng đó! Miệng Vệ Tịch Nhan từ từ xuất hiện mùi máu tươi.

Tạ tiểu quỷ bị đau, không dám có động tác, vẫn duy trì tư thế như cũ, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích, cho đến khi Vệ Tịch Nhan buông nhẹ ra, cậu mới từ từ nới lỏng miệng, ngũ quan cũng giãn ra.

Bởi vì kinh nghiệm của Tạ tiểu quỷ chỉ đến mức phim “Hồ Điệp’’, kế tiếp là dựa vào bản năng, nói trắng ra, cậu hoàn toàn là một tân thủ, cho nên thật bất hạnh, từ đầu đến đuôi bạn Vệ Tịch Nhan chỉ cảm thụ thống khổ. Trận này đột nhiên xuất hiện chuyện này, hoàn toàn là ngoài dự liệu, đối với Vệ Tịch Nhan mà nói, chẳng có chuẩn bị, cũng không hẳn là cam tâm tình nguyện.

"Nhan Nhan. . ." Tạ tiểu quỷ vẻ mặt đau khổ đi theo sau Vệ Tịch Nhan, vội vã phủ áo choàng tắm xốc xếch vào, tóc tai còn đang ướt đẫm nước nhỏ giọt, hai tay ôm hai bộ quần áo vừa thay lúc nãy, cổ còn có một vết thương, mơ hồ có thể thấy được vết máu lan tràn, cả người có bao nhiêu chật vật!

Sắc mặt đè nén đến tái nhợt, bước đi không như dĩ vãng ưu nhã, nhìn kỹ lại tư thế còn có hơi chút mất tự nhiên! Lòng Vệ Tịch Nhan vô cùng phẫn hận, cộng thêm nơi nào đó trong thân thể đau âm ỉ từng giây từng phút nhắc nhở nàng mới bị người ta thô lỗ.

"Nhan Nhan. . ." Nếu như chó vẩy đuôi mừng chủ có thể xin tha thứ, tin chắc Tạ tiểu quỷ nhất định sẽ khẩn cấp nhào đến dưới chân Vệ Tịch Nhan . Mới vừa làm chút xíu nha, dừng lại chi vậy? Mình cũng nhịn lâu lắm rồi, sao có thể nói dừng là dừng đây! Tạ tiểu quỷ bỉu môi. Trừ làm đau Vệ Tịch Nhan, một chút Tạ tiểu quỷ cũng không cảm thấy mình sai, ngược lại có chút đắc ý lâng lâng, cuối cùng lần đầu tiên của Nhan Nhan cũng thuộc về mình, trở về nhất định phải đốt pháo ăn mừng, ha ha!

Vệ Tịch Nhan hung hăng trừng mắt Tạ tiểu quỷ đang âm thầm vụng trộm vui mừng, ôm lấy quần áo của mình ngay lập tức lên lầu bước vào phòng, sau đó khóa trái cửa lại. Gọi điện thoại cho tài xế, thay quần áo và thu thập thỏa đáng, cầm lấy túi xách chuẩn bị bỏ đi!

Tạ tiểu quỷ nhìn điệu bộ này của Vệ Tịch Nhan, rõ ràng mang theo một loại hơi thở lại muốn rời nhà trốn đi, cậu sợ đến vội vàng ném áo quần trong tay ôm cổ Vệ Tịch Nhan, khẩn trương hỏi: "Nhan Nhan, đã trễ thế này, cậu muốn đi đâu a?"

"Buông ra! Không cần cậu lo!" Vệ Tịch Nhan cố tránh, mới vừa rồi ở bể tắm đã tiêu hao quá nhiều thể lực, căn bản là không có sức giãy dụa! Biết giãy dụa là phí công, Vệ Tịch Nhan dùng hết khí lực hung hăng đạp chân Tạ tiểu quỷ!

Tạ tiểu quỷ đau đến nghiến răng, nhưng tay thì vẫn không buông ra.

"Tạ Vũ Hiên, nếu cậu còn không buông mình ra, mình lập tức ra khỏi nước cậu có tin không!" Vệ Tịch Nhan cực kỳ tức giận, bận chửi nhau với Tạ tiểu quỷ, căn bản không chú ý đến lời thoại của mình.

Tạ tiểu quỷ sửng sốt, Vệ Tịch Nhan vừa nói ra khỏi nước hả???~~

"Cậu nói ra khỏi nước là có ý gì? Cậu phải ra khỏi nước, lúc nào? Ra khỏi nước làm gì?"

Tạ tiểu quỷ hỏi liên tiếp ba vấn đề, sắc mặt tối tăm.

Vệ Tịch Nhan quyết tâm, dù sao sớm muộn gì cũng biết, chẳng bằng thẳng thắn ngay từ bây giờ, cho cậu ta có tâm lí chuẩn bị, "Mình tính tốt nghiệp xong đi du học."

"Cậu nói thật?" Tạ tiểu quỷ chăm chú nhìn mắt Vệ Tịch Nhan, tìm xem nàng có dấu hiệu nào đùa giỡn, đáng tiếc không có.

"Thật." Vệ Tịch Nhan gật đầu, thản nhiên nói.

"Đi bao lâu?"

"Chưa biết, còn tùy."

"Đi Anh quốc sao?"

"Ừ, ba mẹ cùng anh trai đều ở kia, có thể chăm sóc nhau. . ."

"Đã bàn trước rồi hả?"

"Ừ. . ."

"Lúc nào quyết định ?"

"Rất sớm từ trước." Vệ Tịch Nhan nhún vai, làm bộ nhẹ nhàng nói, nàng chán nói đến chủ đề này.

"Tại sao không nói cho mình?"

"Dù sao vẫn còn đây, hơn nữa không có gấp như vậy. . ."

"Mới vừa rồi nếu như cậu không lỡ miệng nói, có phải cậu định lên máy bay mới nói cho mình không?"

"..."

Tạ tiểu quỷ xoay người, chán chường bước vào phòng, nhẹ đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thân từ từ trượt xuống. Không phải chỉ là du học sao, cũng không phải sinh ly tử biệt gì đó! Tự an ủi mình, nhưng cậu vẫn đỏ mắt, Tạ tiểu quỷ nắm chặt tay, dúi đầu vào gối, đè nén nức nở yên lặng rơi lệ. . .
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...