Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 67



Hai người ở lại khoảng một tuần, du ngoạn vui chơi khắp nơi!

Đến khi phải trở về thì lại luyến tiếc không thôi!

"Nhan Nhan, sau này rỗi thì lại đến đây lại nha!"

"Ừm!"

Kết thúc hành trình, hai người trở lại phòng thuê bên ngoài của Vệ Tịch Nhan, nhìn nhau cười.

"Hiên Hiên, cậu đen thui như cục than vậy!"

"Nhan Nhan, cậu cũng đen!"

"Nói nhảm, ngày ngày phơi nắng, không đen mới lạ!"

"Vậy cậu cũng nói nhảm,!"

"Ha ha, được rồi! Đừng ầm ĩ nữa, nhanh đi tắm, mình dọn dẹp một tí!"

"Muốn cùng tắm không, nhân tiện tiết kiệm nước. . ." Tạ tiểu quỷ đi vòng quanh Vệ Tịch Nhan một vòng, híp mắt nhìn Vệ Tịch Nhan, sau lại nhanh chóng chạy đi tắm khi thấy Vệ Tịch Nhan đen mặt.

Lúc Vệ Tịch Nhan quét dọn căn phòng, nhận được điện thoại của Tạ ba Tạ mẹ, bọn họ nói từ khi ném con mình cho Vệ Tịch Nhan đến giờ vẫn chưa gặp lại một lần, thật là những bậc phụ huynh không có trách nhiệm! Đơn giản chỉ hàn huyên mấy câu, Vệ Tịch Nhan cũng hiểu, nghe giọng của Tạ ba cũng đã quá hiểu mục đích, buồn cười lắc đầu, đáp ứng yêu cầu của bọn họ, không phải chỉ về dùng cơm thôi sao, chột dạ cái gì!

Tạ tiểu quỷ tắm rửa xong đi ra, Vệ Tịch Nhan lập tức ném máy hút bụi cho cậu, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tạ tiểu quỷ, "Cậu hút tiếp, mình đi tắm."

"A? Nhưng là mình vừa tắm xong mà. . ." Làm việc nhà sẽ ra mồ hôi, huống chi cho đến giờ cậu chưa từng làm việc nhà, không quen a. . .

"Hút cho nhanh vào!" Vệ Tịch Nhan vào phòng tắm, nói vọng ra, "Buổi tối về nhà cậu ăn cơm!"

"Gì?" Tạ tiểu quỷ há to miệng.

"Ba mẹ cậu vừa gọi, nói tụi mình về ăn bữa cơm!" Vệ Tịch Nhan nói từ trong phòng tắm, không quá rõ, cứ thế tiểu quỷ cứ tưởng là cậu nghe nhầm.

“Mình ứ muốn về”.

“Cũng lâu rồi chưa về thăm, cậu thật không lương tâm!" Vệ Tịch Nhan trách cứ, trước kia thì nàng không quan tâm, nhưng hiện tại hai người đã lớn rồi, quan hệ không giống như trước, tình cảm cũng không phải là chuyện của riêng hai người mà còn là chuyện của cả hai gia đình, phải tăng thêm tình cảm với ba mẹ mới tốt!

"Rõ ràng là hai người họ xao lãng mình!" Tạ tiểu quỷ đạp vài cái lên ghế, phát tiết bất mãn của mình.

"Ai bảo tính cậu xấu, thái độ láo toét, từ nhỏ đã ngang ngược, không biết lớn biết nhỏ gì cả!" Vệ Tịch Nhan liên tiếp quở trách, thiếu chút nữa khiến Tạ tiểu quỷ muốn chui đầu vào khe ghế, thì ra hình tượng của mình trong lòng Nhan Nhan là vậy. . .

"Cậu nói toàn chuyện lúc nhỏ, hiện tại mình được cậu dạy bảo, ngoan nhiều rồi nha!" Nhớ lại mấy năm gần đây thường xuyên bị Nhan Nhan giáo huấn, Tạ tiểu quỷ bĩu môi, thầm mắng chính cậu không có tiền đồ.

"Đừng làm như cậu oan uổng, cậu mà ngoan gì, học người ta uống rượu hút thuốc chưa nói, mấy ngày trước vừa chọc giận mình kìa!" Quả nhiên nữ nhân thích lật chuyện cũ. . .

"Mình nào có làm gì a, rõ ràng là cậu suy nghĩ quá nhiều, luôn tìm cớ mà giận mình. . ." Không phải chỉ nói giỡn mấy câu sao, vậy mà cũng giận, đồ nữ nhân hẹp hòi hay so đo!

"Hừ, không được cãi!" Nhớ lại ngày đó nàng rúc nào lòng Tạ tiểu quỷ khóc đến rối tinh rối mù, Vệ Tịch Nhan cảm thấy thật mất thể diện.

"Nào có a, mình chỉ muốn biết trong lòng cậu mình trọng yếu đến đâu thôi mà~~~" Mắt thấy Vệ Tịch Nhan tóc rối bước ra từ phòng tắm, cậu vội vàng cầm lấy máy hút bụi hì hục hút.

"Vậy hiện tại cậu hài lòng chưa?!" Vệ Tịch Nhan thấy căn phòng chẳng sạch hơn mà càng thêm lộn xộn, nhíu mày, khinh bỉ tiểu quỷ vô năng! Mặc kệ, biết làm sao giờ!"Cậu gọi người làm đến dọn dẹp đi!"

"Ừ. . ." Tạ tiểu quỷ nhỏ giọng nói thầm: “ Ai ~, mình thật là càng ngày càng sợ vợ, không có tiền đồ a. . .”

"Nói thầm cái gì đấy? Gọi quản gia đến đón chúng mình luôn!" Thời gian cũng không còn sớm, để người lớn chờ là không lễ phép!

"Nhan Nhan, mệt mỏi quá, mình thật không muốn đi. . ." Gọi lúc nào không gọi, tự nhiên lại gọi vào lúc mình và Nhan Nhan vừa xuống máy bay mệt gần chết đi được.

"Vậy mình đi một mình, cậu ở nhà đói chết nha!" Hiện tại cũng không phải là thời gian dỗ trẻ, Vệ Tịch Nhan lạnh khốc nói.

"Được rồi, đi thì đi!" Tạ tiểu quỷ xoa lưng mỏi, rất không tình nguyện rời đi ghế sa lon êm ái, đột nhiên xoay đầu lại ngó chừng Vệ Tịch Nhan, trêu chọc nói, "Nhan Nhan, cậu nói bây giờ lấy thân phận gì về? Con gái bác Vệ, hay là vợ của mình?"

"Vợ của cậu? Cũng không phải cậu nói là được, ba mẹ cậu còn chưa cho mình vào cửa mà!" Vệ Tịch Nhan uống chén nước, tựa vào bàn nửa đùa nửa thật nói.

"Nếu ba mẹ không đồng ý, mình sẽ trốn đi!" Tạ tiểu quỷ ngẩng đầu lên, "Nhưng vấn đề là cậu có theo mình không?"

"Dĩ nhiên không!"

Vệ Tịch Nhan vào trong phòng ngủ sấy khô tóc, thay áo quần, chuẩn bị đi.

"Hiên Hiên, nhanh lên một chút!"

"Đây, xong rồi!" Tạ tiểu quỷ thay áo quần đơn giản, sau đó mang vào đôi giày da Vệ Tịch Nhan mua cho cậu, cong tay lên cho Vệ Tịch Nhan kéo, cười nói, "Tốt lắm, nương tử đừng nóng lòng, lão công dẫn nương tử về nhà ra mắt ba mẹ chồng!"

"Nói nhăng gì đấy, ba hoa!" Vệ Tịch Nhan đỏ mặt, vốn đến nhà Tạ tiểu quỷ cũng như nhà nàng, thật sự là hai nhà quá thân thiết, chẳng qua là tiểu quỷ vừa nói như thế, vậy nên lòng nàng cảm thấy không được tự nhiên lắm.

"Xấu hổ sao ~~~" Tạ tiểu quỷ híp mắt cười, há miệng la hét dẫn vợ về nhà ra mắt ba mẹ, hận không hét lớn đến mức cả thế giới đều biết!

"Tạ Vũ Hiên, câm miệng cho mình, thật không biết xấu hổ!"

Vệ Tịch Nhan cùng Tạ tiểu quỷ đến biệt thự Tạ gia, Tạ ba Tạ mẹ đang ngồi trước vườn hoa ăn điểm tâm, bàn tin tức thời sự.

"Bác trai, bác gái!" Vệ Tịch Nhan thân thiết gọi.

"Tới rồi sao, mau lại đây, có món điểm tâm hai đứa thích này!" Tạ mẹ thân mật kéo tay Vệ Tịch Nhan, "Nhan Nhan, con gầy quá, có phải bị tiểu quỷ làm phiền lòng không?"

Tạ tiểu quỷ bị oan, sắc mặt nhất thời đen lại, hình tượng của mình xấu đến vậy sao, rõ ràng mình rất ngoan mà!

"Khụ!" Tạ cha lên tiếng, nhìn Tạ tiểu quỷ một cái, trầm giọng nói, "Tới đây ngồi."

Tạ tiểu quỷ bước lại ngồi vào bên cạnh Tạ mẹ, há miệng cho Vệ Tịch Nhan đút thức ăn.

Tạ tiểu quỷ và Vệ Tịch Nhan bắt đầu ăn, động tác của hai người cứ như vợ chồng lâu năm, ăn ý mười phần, không hề để ý đến vẻ mặt của hai người còn lại!

"Hiên Hiên, tự ăn, lớn rồi mà!" Tạ ba thật sự nhịn không được nữa, cũng hơn 15 tuổi rồi, ăn mà vẫn phải đút, thật hư!

Tạ Vũ Hiên chẳng nghe lời, giống như Đại lão gia, làm theo ý mình, yên ổn hưởng thụ Vệ Tịch Nhan hầu hạ, thuận tay rút tờ báo, sau đó nằm xuống đùi Vệ Tịch Nhan, vắt chéo chân vừa ăn vừa đọc.

Tạ ba Tạ mẹ cũng đã quá quen rồi, lắc đầu chuyển đề tài !
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...