Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 66



Ngày sau hai người vẫn ngủ đến trưa, đến tận khi điện thoại của Vệ Tịch Nhan vang không ngừng hai người mới tỉnh lại, "Nhan Nhan, điện thoại!" Tạ tiểu quỷ ngáp một cái, mò tìm điện thoại của Vệ Tịch Nhan và đưa đến tận tai nàng.

Vệ Tịch Nhan xoa huyệt thái dương, đợi thanh tĩnh hơn mới lên tiếng, "Alo!"

"Nhan Nhan, đang ngủ trưa hả?" Giọng nói truyền đến.

"A. . . Dạ. . ." Vệ Tịch Nhan nhìn sắc trời bên ngoài, ngượng ngùng nói.

"Bây giờ anh phải đi rồi nên báo cho em biết một tiếng!"

"Dạ. . . Anh Triết Huy phải đi bây giờ sao? Thật có lỗi, không thể tiễn anh được."

"Không sao, em bận mà, đã thấy em là anh vui rồi!"

Thấy mặt Tạ tiểu quỷ đã bắt đầu nhăn, Vệ Tịch Nhan không thể làm gì khác hơn là kết thúc cuộc gọi, phòng trước cả sống không yên.

"Anh Triết Huy, vậy gặp anh ở Anh quốc sau!"

"Ừ. . . Đến nhớ báo cho anh đấy. . ."

"Vâng!"

"Vậy thôi nha. . ."

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Hồ Triết Huy nhìn điện thoại, trong lòng có điểm mất mác, nhìn ra bầu trời, rù rì nói, hi vọng em nhanh đến Anh quốc! Vệ Tịch Nhan. . .

"Cuối cùng cũng đi!" Tạ tiểu quỷ trong lòng vụng trộm vui mừng, thật may mắn.

"Đúng vậy a, cậu an tâm rồi đấy!" Vệ Tịch Nhan vuốt má Tạ tiểu quỷ, "Mau rời giường, hôm nay có nhiều nơi phải đi lắm!"

"Hắc hắc, biết rồi!" Tạ tiểu quỷ cười ngốc, hấp tấp vọt xuống giường.

Hai người rửa mặt xong, ăn điểm tâm xong, sau đó đánh taxi đến rừng mưa nhiệt đới.

Rừng nhiệt đới Nha Đạt được phân cách bởi hai dãy Bắc Và Ngũ Chỉ Sơn, bảy tiên lĩnh sánh vai tương liên, phía đông Nam Hải vạn nghiêng ba đào, vịnh Hải Đường phong cảnh đẹp như mơ, bồi thêm Trung Quốc đệ nhất ôn tuyền.

<ôn tuyền: suối nước nóng>

Vừa nghe đến hai chữ thấy Ôn Tuyền, Tạ tiểu quỷ liền không nhịn được đắc ý, vẻ mặt lưu manh, "Nhan Nhan, tụi mình phải tắm ôn tuyền và ... !"

"Đừng mơ, đồ lưu manh!"

"Đêm hôm đó cậu đã trao mình! Haizz, nhà cậu bảo thủ, hiển nhiên cậu sẽ chẳng yêu ai ngoài mình !" Tạ tiểu quỷ bất mãn bĩu môi, thân thể Nhan Nhan đã cho cậu, xem nàng còn có thể mạnh miệng tới khi nào!

"Thì ra là nếu như cậu không cướp lần đầu của mình, cậu có thể sẽ yêu người khác? !" Vệ Tịch Nhan sắc mặt không tốt nhìn Tạ tiểu quỷ.

"Đáng tiếc cõi đời này không có hai chữ nếu như!" Tạ tiểu quỷ làm bộ tiếc hận thở dài, len lén liếc Vệ Tịch Nhan, lòng ngọt như mật!

"Sao? Hối hận?" Vệ Tịch Nhan lạnh mặt, nếu cậu ấy đã nói ra vậy thì đầu óc đã có ý nghĩ này, mặc dù biết rõ cậu ấy chẳng qua chỉ muốn kích thích nàng, nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu!

"Sao có thể . . ." Tạ tiểu quỷ ngượng ngùng cười nói, nắm tay Vệ Tịch Nhan lắc lắc.

Vệ Tịch Nhan cảm thấy buồn bực, ngực khó hô hấp, ra sức hất tay Tạ tiểu quỷ ra, sau đó nhanh chân bước đi.

Rõ ràng ghen tuông nhưng không nói ra, nữ nhân này thật là. Tạ tiểu quỷ đứng tại nguyên chỗ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xun xoe đuổi theo bóng lưng Vệ Tịch Nhan gần biến mất sau khúc quanh.

"Nhan Nhan, đi nhầm hướng rồi, phải đi hướng kia kìa!"

"Không cần cậu quan tâm, mình thích đi đường này đấy!"

"Được rồi! Vậy thì đi đường này. . ." Tạ tiểu quỷ nhét bản đồ vào ba lô, có lẽ tự tìm tòi sẽ thú vị hơn!

"Cậu không cần miễn cưỡng đi theo mình, đi hướng nào cậu thích ấy!" Vệ Tịch Nhan xoay người đẩy Tạ tiểu quỷ, trong lòng ủy khuất không ngừng, đâu phải nàng thiếu người ưa, đâu cần người ta miễn cưỡng thích!

"Không miễn cưỡng, sao lại miễn cưỡng chứ? Mình thích quá nữa là!" Nhìn mắt Vệ Tịch Nhan hơi đỏ, vẻ mặt ủy khuất, Tạ tiểu quỷ vội vàng nịnh nọt.

"Ai thèm cần!" Vệ Tịch Nhan xoay đầu, không nhìn Tạ tiểu quỷ chân thành xin tha thứ! Kể từ khi biết mình thích tiểu quỷ, tâm tình nàng càng ngày càng dễ dàng bị tiểu quỷ này chi phối! Vệ Tịch Nhan giận chính nàng, quá mức để ý người này, nàng không còn là nàng nữa rồi!

"Đúng vậy a, cậu không cần, mình cần là được rồi, đừng dỗi nữa nhe, mình đau lòng quá a, hơn nữa mình chỉ nói đùa, chẳng lẽ cậu không biết. . . ?" Tạ tiểu quỷ thành kính giải thích.

"Ai muốn nói giỡn với cậu!"

"Mình biết sai rồi. . ."

"Tạ Vũ Hiên! Trừ những lời này, cậu còn có thể nói gì! ?" Những lời này tối qua nàng vừa nghe, chẳng lẽ mỗi lần cậu ta sai chỉ cần dụ dỗ mình vài ba câu mình sẽ tha thứ sao?!

"Ách. . . không. . ." Không nói vậy thì nói gì?

"Hiện tại đứng cách mình 10m, không cho nhích tới gần!" Xem ra bình thường mình quá tốt với cậu, nên mỗi lần cậu sai cũng chỉ biết nói xin lỗi, sẽ không chột dạ, không áy náy, thậm chí nói xin lỗi cũng chỉ để có lệ!

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, chờ Vệ Tịch Nhan đi xa 10m mới đi theo, Nhan Nhan thật dễ dỗi?

Tạ tiểu quỷ nhìn bóng lưng Vệ Tịch Nhan, thở dài, khổ nổi lại không có lí do đến gần nàng, Tạ tiểu quỷ âm thầm nghĩ biện pháp. Thỉnh thoảng có vài du khách tới gần Vệ Tịch Nhan, cơ hồ cũng có thể cảm nhận đước ánh mắt nóng rực cách 10m . . .

Vệ Tịch Nhan càng nghĩ càng giận, mặt lạnh như băng.

Tạ tiểu quỷ do dự lấy điện thoại di động ra, tìm số Vệ Tịch Nhan gọi. Nhìn Vệ Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình lập tức liền từ chối cuộc gọi, Tạ tiểu quỷ nhăn mày, chưa từ bỏ, gọi tiếp!

Tạ tiểu quỷ gọi bao nhiêu Vệ Tịch Nhan từ chối bao nhiêu, nữ nhân này thật cứng đầu! Tạ tiểu quỷ cong miệng không vui, không nhận cuộc gọi thì mình nhắn tin!

Lúc Vệ Tịch Nhan đang muốn tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn, mở ra nhìn, tin nhắn của Tạ tiểu quỷ, do dự, cuối cùng vẫn là đọc, "Vệ Tịch Nhan, cậu thật nhỏ mọn và thích giận dỗi, chỉ nói giỡn thôi mà tưởng thật, không những lơ mình thật lâu mà còn từ chối cuộc gọi của mình, trước kia cậu không như vậy, nhưng biết làm sao chứ? Ai bảo mình xui xẻo, ai bảo mình yêu cậu. . ."

Vệ Tịch Nhan đọc đến câu sau liền dừng lại, trong tíc tắc nước mắt tràn đầy hốc mắt, giơ tay lên che miệng, cố ngước mặt lên trời ngăn nước mắt, nhưng nước mắt hay vẫn dọc theo hai má chảy xuống. . .

Hứ, cậu mới nhỏ mọn! Vệ Tịch Nhan khóc vẫn không quên oán thầm, Tạ Vũ Hiên, cậu mới là nhỏ mọn và thích giận dỗi!

Tạ tiểu quỷ nhìn Vệ Tịch Nhan dừng lại, trong lòng biết nàng đã đọc xong tin nhắn của mình, nhất thời có chút ngượng ngùng tiến lên, cho đến nhìn thấy Vệ Tịch Nhan khóc, tất cả cảm xúc thoáng cái quét là sạch, chỉ để lại nồng đậm đau lòng! Đau lòng ôm Vệ Tịch Nhan vào lòng , hôn trán nàng, "Đứa ngốc, khóc cái gì . . . Có phải rất cảm động không . . ."

Vệ Tịch Nhan ôm lấy eo Tạ tiểu quỷ, đem toàn bộ nước mắt lau lên áo cậu, rầu rĩ nói, "Nói nhảm! Mình nào có nhỏ mọn!"

"Không có nhỏ mọn sao mình nói câu nào dỗi câu ấy chứ!" Tạ tiểu quỷ dùng tay áo lau mắt cho Vệ Tịch Nhan, trách cứ nói.

"Mình vốn không nhỏ mọn, cậu mới nhỏ mọn!" Vệ Tịch Nhan nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng tim đập, cảm thấy mĩ mãn hạnh phúc. . .

"Ân! Được rồi, lão bà đại nhân nhà mình nói gì cũng đúng ~~~" Tạ tiểu quỷ cười, sủng nịch vuốt hai má của Vệ Tịch Nhan, "Như vậy, lão bà đại nhân, bây giờ có thể tha lỗi cho mình rồi chứ?"

"Vốn mình đâu có dỗi, tha thứ gì chứ!"

Tạ tiểu quỷ 囧, nữ nhân này a, thật là một chút cũng không đáng yêu a. . .
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...