Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 70



Tạ tiểu quỷ hiểu ra, bắt đầu đỏ mặt, bắt đầu từ hai má, phạm vi dần dần lan rộng, cuối cùng toàn da đều nổi lên một tầng đỏ ửng."Mình. . ."

Lý Thuật cười nhăn răng, giống như người từng trải vỗ vai Tạ tiểu quỷ, thấm thía nói, "Cưng ah, chúng sắp là sinh viên đại học rồi, có gì thì nói thẳng nha!"

"Phụt!" Ngô Tích đang uống nước không cẩn thận phun ra, vội vàng cầm khăn giấy che miệng.

"Khụ. . . Mình thích nữ. . ." Tạ tiểu quỷ không cách nào giấu diếm trước ánh mắt sắc bén của Lý Thuật, không được tự nhiên thừa nhận.

"Cho nên? Cậu có yêu ai không? ? ?" Lý Thuật nổi lòng hiếu kì, níu áo Tạ tiểu quỷ muốn tra manh mối!

"Có. . ."

"Sau đó thì sao?" Lý Nghiên tò mò, hận không thể trực tiếp bới móc tin tức từ Tạ tiểu quỷ!

"Không có sau đó . . ." Tạ tiểu quỷ âm thầm kêu khổ, ánh mắt của ba nữ nhân ánh này thật khát khao a. Tạ tiểu quỷ bị ba người vây quanh, cúi đầu, mắt không dám nhìn, giống như con cừu nhỏ đang đợi làm thịt vậy.

"Nhìn thẳng mình này! Khụ, Vũ Hiên! Vậy hiện tại hai người, là đang trong quá trình theo đuổi, hay đang hẹn hò??

"Mình đột nhiên nhớ lại còn có chút việc phải xử lí, không quấy rầy các cậu hàn huyên!" Tạ tiểu quỷ đứng dậy, kiếm cớ trốn đi.

Muốn thoát sao? Chạy đâu cho thoát! Lý Thuật phóng đến trước cửa, dang hai tay hai chân chặn cửa lại, cười xấu xa , "Lần đầu gặp nhau, có gì trọng yếu bằng xã giao tăng tình cảm bạn bè chứ?" Lý Thuật đưa mắt về phía Lý Nghiên và Ngô Tích, ba người rất không ôn nhu ấn Tạ tiểu quỷ về lại vị trí cũ!

"Này này, các cậu làm gì. . . ?" Tạ tiểu quỷ bất đắc dĩ vùng vẫy.

"Thả lỏng, không cần khẩn trương, chúng mình chỉ muốn hiểu rõ cậu thôi ~ "

"..."

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, bốn người còn đang ngủ say, tiếng chuông từ đâu vang lên vang dội cả tòa nhà ký túc xá, Tạ tiểu quỷ bịt kín chăn, lật người tiếp tục ngủ, cậu không quen dậy sớm a. . .

Lý Thuật giật mình nhanh chóng đứng dậy, sau đó giống như bò rống rống lên, "Rời giường!" Tung mình xuống giường, Lý Thuật cầm lấy dụng cụ vệ sinh vào phòng tắm, mà Lý Nghiên và Ngô Tích cũng tỉnh dậy, tự giác địa lục đục xuống giường thay phiên nhau làm vệ sinh.

Đến khi ba người toàn bộ chuẩn bị xong mới phát hiện thiếu một người, Lý Nghiên bước lại kéo chăn Tạ tiểu quỷ, "Tạ Vũ Hiên, cậu mau dậy a, rời giường, muộn rồi đó!"

Tạ tiểu quỷ lần nữa lật thân, tiếp tục ngủ.

Lý thuật mon men lại gần, hung hăn véo tai Tạ tiểu quỷ hô to, "Rời giường!"

Bản năng Tạ tiểu quỷ vung tay quất một cái, hoàn hảo Lý Thuật tinh mắt né được!

Niên đại này còn người bạo lực vậy sao, gọi hắn rời giường mà còn đánh người ?

Ngô Tích xem đồng hồ, gần muộn rồi! Vỗ lưng Lý Thuật, ý bảo để nàng thử!

"Cậu cẩn thận chút, người này có khuynh hướng bạo lực. . ." Lý Thuật lo lắng nhắc nhở, lui đứng sau lưng Ngô Lưng, chỉ sợ bị người kia quất vài cái!

Ngô Tích không gọi, trực tiếp vươn tay vào trong chăn, sờ đến má Tạ tiểu quỷ, bốc lên một miếng thị dùng sức xoay tròn. Nhất thời một trận quỷ khóc sói tru! Tạ tiểu quỷ xoa má, nước mắt cũng tuôn ra, ngồi trên giường ngây ngốc không nhúc nhích, ánh mắt càng lúc càng không có tiêu cự!

Ngô Tích lại lần nữa véo má Tạ tiểu quỷ, cả Lý Thuật và Lý Nghiên hai người đều há hốc mồm.

"Đau , đau . . . Nhan Nhan, mình sai rồi. . . Tha cho mình. . ." Tạ tiểu quỷ sắp nhắm mắt lại bỗng nhiên mắt chợt trợn to, nói xong mới nhớ lại Nhan Nhan đã đi vài tháng nay rồi, hơn nữa bây giờ đang ở trường, bên cạnh còn có ba người cùng phòng ầm ĩ.

"Nhan Nhan? Ai?" Lý Thuật cười gian, nháy mắt với Tạ tiểu quỷ vài cái, chưa tĩnh ngủ đã kêu tên người kia, xem ra quan hệ rất không thuần khiết a ~~~

"Được rồi, không có thời gian nói chuyện tào lao, nhanh xuống giường, cho cậu hai phút chuẩn bị, sau đó cùng tụi mình chạy đến sân trường!" Ngô Tích ra lệnh, trợn mắt Lý Thuật một cái, thời gian cấp bách a, còn có tâm tư nói bậy sao!

Xong xuôi, Tạ tiểu quỷ vừa cầm khăn còn chưa kịp lau mặt đã bị Lý Thuật lôi cổ áo đi. Mặc dù bốn người đã cố chạy nhưng khi đến sân trường đã thấy đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, bốn người phải chấp nhận sự thật: đã trễ!

"Bốn người các em làm gì thế? Ngày đầu đã trể, đã vậy thì đừng tới nữa!" Thầy huấn luyện quân sự là một nam nhân tóc húi cua, ăn nói tục tằng, nhất thời bốn người trở thành tiêu điểm.

"Tụi em xin lỗi thầy!"

"Các em sau này phải nhớ kỹ cho tôi, các em không phải đến đây để đùa, là tới học làm một cảnh sát tốt! Ở nơi này, các em chỉ cần nói ba câu là gì biết không? YES SIR, NO SIR, SORRY SIR! Bây giờ bốn em chạy quanh sân 10 vòng cho tôi , chạy xong trở lại báo cáo!"

"YES SIR!"

Bị la mắng trước nhiều người, trừ Tạ tiểu quỷ ra ba người còn lại đều cảm thấy mất mặt cúi đầu.

Lý Thuật cười khổ, chạy lại gần Tạ tiểu quỷ, "Nhờ phúc của cậu, chúng mình nổi tiếng rồi. . ."

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, theo thói quen phản bác, "Từ từ quen thôi mà. . ."

"Sau này cậu còn dậy trễ, mình quất chết cậu!" Ngô Tích cũng xen vào, vẻ mặt tiếc hận, hối hận vừa rồi không ra tay nặng hơn

Tạ tiểu quỷ sợ hãi, cười nịnh nọt lành lành, "Mình, mình sẽ cố. . ."

Huấn luyện viên một tiếng rống lên khiến cả bốn người đều nổi da gà, "Thế mà gọi là chạy sao? Bất quá chỉ 4000m, thế mà chạy nữa giờ chưa xong?"

Nhìn nhau, bốn người chạy lại, cùng hô lên, "SORRY SIR!"

"Được lắm! Không chỉ lười nhác mà còn khiêu khích kỉ luật, hiện tại bốn người về vị trí của mình.

"YES SIR!"

Trải qua một buổi sáng, cả Lý Nghiên và Ngô Tích đã gần không đứng nổi, đoạn từ sân trường đến phòng ăn phải nhờ có sự hỗ trợ của Lý Thuật và Tạ tiểu quỷ, vừa đến phòng ăn chiếm chỗ ngồi, Lý Thuật liền than thở, "Mệt chết đi, Lý Nghiên, mày giảm cân đi, eo của tao, sắp gãy rồi. . ."

"Mày cút đến Thái Bình Dương đi! Nếu tỷ tỷ hiện tại không còn sức, chỉ bằng những lời này của mày, tao đánh bay mày đi biên cương. . ." Lý Nghiên bóp tay bóp chân vì mỏi.

"Hai người bớt lời đi nga. . . Tạ Vũ Hiên, xem cậu có vẻ còn khỏe nhất, cậu đi lấy cơm, đồ ăn với nước đi. . ." Ngô Tích trợn mắt nói.

"Ách, được !" Đồng ý vô điều kiện, có thể thấy Tạ tiểu quỷ sợ Ngô Tích bao nhiêu. Đành chịu thôi, là lỗi của cậu mà.

Đứng dậy, vừa bước được vài bước bỗng nhiên một bàn tay dang ra.

"Bốn em này, đi làm vệ sinh phòng học, nhớ kĩ không được xót một hạt bụi, tôi sẽ kiểm tra đấy!" Thầy quân sự trao mỗi người một ánh mắt giết người.

"Báo cáo thầy! Chúng em còn chưa ăn trưa. . ." Lý Thuật đứng dậy nói.

"Tôi chỉ huấn luyện các em, các em có ăn trưa hay không không nằm trong phạm vi quản lí của tôi! Tôi muốn các em đi ngay bây giờ, YES OR NO?"

"YES SIR!"

Nhìn phòng học rộng mênh mông, bốn người thở dài

"Mình thật đói . . ."

"Mình mệt quá . . ."

"Mình nóng quá . . ."

"Mình cũng thế . . ." Lời này vừa nói ra, Tạ tiểu quỷ lập tức bị ba ánh mắt bao vây, được rồi, cũng chỉ tại cậu ham ngủ, Tạ tiểu quỷ biết điều ngậm miệng.

"Các em không quét dọn sao?"

Thầy quân sự thật giống Âm Hồn Bất Tán a, giờ đây bốn người cùng chung tiếng lòng!

"Thưa SIR, chúng em đã làm xong rồi ạ!"

Thầy quân sự đi vòng quanh phòng học một vòng, "Toàn bụi và rác bẩn, thế mà nói làm xong rồi? Nhìn thái độ của các en, chuyện nhỏ vậy mà làm cũng không xong nói cái gì cảnh sát!"

"...!"
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...