Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 71



Vừa học vừa làm việc đã được một thời gian khá dài, Vệ Tịch Nhan cũng dần dần quen với cuộc sống bận rộn xã giao mua bán, thỉnh thoảng nàng có ít thời gian rảnh tự quản lí tài sản riêng làm đầu tư.

Vì để thuận tiện hơn và đỡ mất thời gian, Vệ Tịch Nhan gửi đơn lên nhà trường xin phép ngoại trú, thuê một biệt thự nhỏ bên ngoài để sống.

"Tiểu thư, nếu rãnh rỗi thì hãy nghĩ ngơi, đừng làm quá sức!" Mạt quản gia nhìn Vệ Tịch Nhan đang nghiên cứu báo cáo tiêu dùng, hắn đau lòng khuyên nhủ, ngày nào tiểu thư cũng vậy, sớm muộn sẽ không chịu nổi. . .

"Tôi có chừng mực, chú đi nghỉ trước đi." Vệ Tịch Nhan ngẩng đầu mỉm cười, sau đó lại vùi đầu vào nghiên cứu.

"Tiểu thư, ngày mai Hồ thiếu gia hẹn tiểu thư đi ăn cơm dã ngoại, tiểu thư. . ." Hẳn là không đi nhỉ?

"Tìm lý do giúp tôi từ chối." Mặt dù ánh mắt Vệ Tịch Nhan không rời bảng báo cáo nhưng chân mày nàng khẽ nhíu lại, đối với tên Hồ Triết Huy đeo bám này nàng có chút chán ghét.

“Vâng” ~~~

"Nghe nói gần đây Tạ tiểu thư có kết giao với vài người bạn."

Dừng bút, Vệ Tịch Nhan mỉm cười, "Vậy sao, kết giao bạn bè là chuyện tốt, tôi còn lo cậu ấy quái dị. . ."

"Nhân duyên Tạ tiểu thư rất tốt, lúc nào cũng có người theo sau. . ."

"Là bạn cùng trường sao?" Cũng đã hai năm rồi, nàng vẫn luôn khắc chế chính mình không tìm kiếm thông tin từ cậu, không muốn biết cậu đang làm gì, không muốn nhớ lại dĩ vãng hạnh phúc, nàng sợ chính nàng sẽ không chịu nổi, càng thêm ức chế nhớ về cậu, muốn lập tức trở về tìm cậu! Hiện tại nàng chưa chuẩn bị tâm lí nhưng lại nghe Mạt quản gia nói vậy, lòng nàng không khỏi sinh ra cảm giác hoảng hốt

"Vâng, tôi đã tra xét, bọn họ hoàn cảnh gia đình rất đơn giản, nhân phẩm khá tốt. Biết không? Trước đó không lâu Tạ tiểu thư đã đạt thành tích ưu tú trong học tập hoàn toàn dựa vào thực lực của nàng, nghe nói rất có thể được đưa vào đội cảnh sát chuyên nghiệp."

"Thật sao?" Vệ Tịch Nhan ngẩng đầu, nở nụ cười, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác mừng rỡ và tự hào.

"Lúc mới vào trường, Tạ tiểu thư rất lười nhác, có lần còn gây xung đột vào giáo viên quân sự." Mạt quản gia lấy tấm ảnh hình Tạ tiểu quỷ đưa cho Vệ Tịch Nhan, thật ra bất cứ cử động gì của Tạ tiểu quỷ đều nằm trong tay hắn!

"Cao thêm không ít. . ." Vệ Tịch Nhan nhìn người cao gầy trong tấm hình đang cười rực rỡ, khác hẳn với trí nhớ của nàng, ảnh mắt không khỏi rưng rưng, thì ra đã lâu đến vậy. . .

"Vâng, thoạt nhìn đen hơn nhiều, nếu nhìn xa không biết sẽ tưởng là một cậu thanh niên!" Mạt quản gia trêu chọc, hắn không ngờ chỉ sau hai năm không gặp mà người kia đã trưởng thành nhiều đến vậy. . .

"Nói cho tôi tin tức gần đây của cậu ấy đi!" Vệ Tịch Nhan xoay mặt, nhìn trần nhà dùng sức nháy mắt để nước mắt không rơi.

"Gần đây thái độ rất tốt, rất ngoan, hẳn đã quen với sự nghiêm khắc ở đấy, chẳng qua rất không thể tưởng tượng được, nàng đi học nấu ăn. . ."

"Học nấu ăn?" Vệ Tịch Nhan kinh ngạc há hốc mồm, hoài nghi chính nàng nghe lầm nên không khỏi hỏi lại lần nữa, trong đầu tự động liên tưởng đến Tạ tiểu quỷ đứng trong phòng bếp, người mặc tạp dề, cầm trên tay cái chảo, thật khôi hài a. . .

"Vâng! Tiểu thư không nghe lầm." Mạt quản gia xác định gật gật đầu.

"Cậu ấy tại sao. . . ?" Đột nhiên nghĩ đến, là do lần đó anh Triết Huy đi Trung Quốc lần đó nấu ăn cho mình sao? Nghĩ vậy, Vệ Tịch Nhan cười ngọt ngào, lòng vô cùng cảm động, người này nhỏ mọn vẫn không thay đổi!

"Tiểu thư không thấy Hồ thiếu gia rất tốt sao?" Tâm tư của Vệ Tịch Nhan hắn hiểu, bất quá hắn không muốn tiểu thư sau này phải hối hận, tên họ Hồ kia cách mấy ngày lại đến nhiệt tình thăm hỏi mời mọc, cho dù tiểu thư không phiền, nhưng mỗi lần đều hắn lấy cớ từ chối thật mệt

Vệ Tịch Nhan nháy mắt mấy cái, hơi bất ngờ với câu hỏi của Mạt quản gia, "Chú nói anh Triết Huy?"

"Vâng, thật ra thì Hồ thiếu gia đối với tiểu thư rất tử tế, tiểu thư không thử tìm hiểu nhau sao, dù sao tuổi của hai người cũng rất tương xứng. . ." Mạt quản gia nói xong liền rời khỏi phòng.

Vệ Tịch Nhan nâng mắt kiếng, xoa huyệt thái dương, buông lỏng thần kinh, dựa lưng vào ghế. Cũng đúng, Mạt quản gia khôn khéo đến vậy, ở bên nàng hơn mười năm, hiểu nàng cũng không lạ gì ! Chẳng qua hắn là người lớn, đáng ra phải đứng ra phản đối, sau đó lại đem tình huống báo cáo cho ba mẹ. Xem ra kia tiểu quỷ kia phúc lớn, vô tình thu phục cả Mạt quản gia. . .

Vệ Tử Hữu từ nhỏ đã lớn lên ở Anh quốc, có lối sống khá thoảng nên không quá lo. Nhưng cuộc sống nào có dễ dàng đến vậy, làm gì đều có báo ứng, nếu như anh ấy tiếp nhận thì quá tốt, còn nếu không thì kết quả xấu nhất là chuyện này sẽ bị lộ ra, Tạ ba Tạ mẹ bên kia tạm thời không cần lo lắng, quan hệ của hai nhà, dù có tức giận đến đâu cũng không gọi qua chất vấn, nhưng là ba của mình. . .

Mặc dù định cư lâu dài ở Anh quốc, nhưng từ trong xương tủy ba luôn có tư tưởng truyền thống người Trung Quốc, nếu như ba biết chuyện nàng và tiểu quỷ, chỉ sợ ba giam nàng ở Anh quốc, không cho nàng gặp lại Tạ tiểu quỷ mãi mãi. . .

Cho dù tính đến bước này cũng quá sớm, nói không chừng chuyện tình bị bại lộ thì mất hết!

Vì phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất nên tính toán ngay bây giờ, sau khi ba biết, chuyện thứ nhất hẳn là đóng băng thẻ tín dụng của nàng! Vệ Tịch Nhan tìm giấy CM và một vài giấy tờ cần thiết, sau đó mở Laptop, đánh mật khẩu của nàng vào, đem toàn bộ tiền nàng làm được gần đây chuyển sang thẻ riêng của nàng.

Vệ Tịch Nhan đóng gói những giấy tờ quan trọng gởi đến nhà bạn, hết thảy đều an bài thỏa đáng, làm đường để nàng rút lui, sau lại hẹn Vệ Tử Hữu nói chuyện.

"Hiếm nha, lần đầu em chủ động hẹn anh đấy!" Vệ Tử Hữu bảnh bao bước ra từ chiếc xe thể thao mui trần, tháo kính mát cười.

"Anh, em có chuyện cần phải nói." Vệ Tịch Nhan là người có những quyết định rất quyết đoán, thẳng thắn chính là phong cách của nàng

Vệ Tử Hữu thân sĩ mở cửa xe cho Vệ Tịch Nhan, vễnh tai hỏi, "Chuyện gì, nghiêm túc thế ?"

"Anh, em thích một người." Vệ Tịch Nhan nghiêm túc nói.

Vệ Tử Hữu Mặc nhất thời sửng sốt, nghi ngờ nói, "Là Hồ Triết Huy? Thành thật mà nói anh không thích hắn lắm, mặc dù hắn là bạn anh, anh cũng không nên can thiệp vào chuyện của em, bất quá …" Vệ Tử Hữu chân thành nói.

Vệ Tịch Nhan bất kể hắn lầm bầm than thở, trực tiếp phun ra, "Người em thích, là nữ."

Vệ Tử Hữu trong nháy mắt hóa đá, hắn chợt xoay người, cầm thật chặc tay Vệ Tịch Nhan, lớn tiếng gầm hét lên, "Em nói gì? !"
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...