Nhân Thường

Chương 317: Tranh Mua!



Tình huống xấu nhất là hắn sẽ bị đá ra khỏi Lan hội, từ đây mất đi tất cả

Không còn lực phát triển, những toan tính trước đó cũng tan thành mây.

Thật ra Hàn Tông đã nghĩ tới nó, từ khi nhận kèo này với Lan Như Tiên rồi.

Sau khi điều tra, hắn phát hiện đây có thể thật sự là âm mưu của Luân Đằng Vân phía sau.

Từ đó hắn chợt nhận ra, đây cũng là thời cơ tốt để gã ta phản công chơi lại hắn một vố.

Trước ấy bọn họ dụng kế ly gián nhưng vẫn chưa làm, ấy là còn có giao dịch ngầm với hắn đằng sau, lợi ích mang đến đủ lớn. Hiện giờ giao dịch đã kết thúc, đôi bên không còn sợi dây níu kéo. Song Tượng sẽ chẳng còn lý do gì, để yên cho hắn phát triển cả.

Hàn Tông trầm mặc, nếu thật sự bị Song Tượng tính kế, lại bị Lan hội đá đuổi, hắn sẽ phải làm gì đây.

Nếu tiếp tục hợp tác với Song Tượng, khác nào lại đưa thóp cho người ta nắm. Mà không làm vậy, Song Tượng lại có thể ám toán bất cứ lúc nào.

Sau hồi lâu ngẫm nghĩ, tạm thời hắn nghĩ tới hai khả năng. Một là chuẩn bị vật dụng, âm thầm rời khỏi môn phái.

Đây là cách đơn giản nhất, cũng an toàn nhất. Nhưng cái này cần thời gian chuẩn bị, hiện chưa thể suy tính nhiều.

Cách thứ hai chính là nghĩ cách, an ổn vụ này. Xem chừng, Hàn Tông cần phải có kế hoạch cụ thể.

Hàn Tông tạm thời gác lại, hắn bước ra khỏi gian hàng, phi kiếm bay đi. Chẳng bao lâu hắn phi đến góc đồi nhỏ, nơi có một gian động phủ ngụ tại đó.

Hàn Tông theo lời của Ngọc Linh thì biết, đây là nơi ở của kẻ muốn bán con yêu thú hệ Thổ kia.

Gã ta cũng là một tên đệ tử như hắn, tình cờ có được nó mà muốn bán.

Chỉ là gã không có nhờ cửa hàng bán giúp, nên người mua phải đến tận nơi. Điều này không có gì lạ, bọn họ không bán qua cửa hàng, đương nhiên sẽ không mất phí trung gian.

Không như dự tính của hắn, Hàn Tông vừa phi kiếm tới nơi, lại thấy pháp trận đã mở.

Bên ngoài treo biển lớn, ghi rõ kẻ này đang bận bế quan, không tiện gặp người.

Hàn Tông không lấy làm lạ, hắn dứt khoát quay người rời đi. Những kẻ không nhờ qua trung gian thường khó bán được hàng, đây là điểm yếu muôn thuở.

Sang đến ngày thứ hai, Hàn Tông lại mò đến, thế nhưng vẫn không gặp được gã ta, hắn tiếp tục quay về.

Thời gian này, Hàn Tông tạm thời gác lại chuyện tu hành. Hắn dành thời gian, chuyên tâm nghĩ cách, giải quyết vụ này, tính thêm kế hoạch rời đi, phòng ngừa vạn nhất.

Cũng trong ngày này, Lan Như Tiên truyền ra tin tức, việc gian hàng nàng ta đang rao bán kia, tất cả đều ủy quyền cho Hàn Tông quyết định.

Ngay cuối ngày hôm đó, một số kẻ từng có giao tình với Lan Như Tiên chạy đến động phủ của hắn, ngụ ý hỏi giá. Hàn Tông công khai giá của Luân Đằng Vân cho họ, sau khi bàn bạc hồi lâu cả đám mới rời đi.

Quả nhiên cũng trong đêm đó, Luân Đằng Vân tìm gặp Bạch Tạng bàn bạc, câu chuyện xoay quanh sự tình này.

"Bạch sư đệ, Lan Như Tiên vừa giao hết quyền cho tên Nguyên Văn bán cửa hàng ấy. Vậy mà đã có một số kẻ tìm tới hỏi giá, chuyện này không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của chúng ta chứ?"

Bạch Tạng xem xong tin tức, gã ta trầm tư rất lâu, lát sau mỉm cười nói:

"Sư huynh yên tâm, đây chỉ là mẹo làm tăng giá của hắn mà thôi, không có gì đáng ngại!"

Thấy Luân Đằng Vân nghi hoặc, gã lại giải thích thêm.

Thì ra Lan Như Tiên cố ý nhờ một số kẻ đến chỗ hắn công khai hỏi giá, mục đích chủ yếu cho mấy kẻ thật sự muốn mua gian hàng của nàng ta chú ý đến.

Từ đó Hàn Tông có thể lợi dụng chuyện này, đẩy giá cao lên một chút.

Song, kế này tuy tốt nhưng Lan Như Tiên không làm như Hàn phân phó, cuối cùng khó qua được mắt Bạch Tạng:

"Bọn chúng làm rất tốt, chỉ là thiếu sót ở một điểm. Sư huynh thử nhìn xem, những kẻ tới hỏi giá này toàn là người quen của Lan Như Tiên. Điều này chứng tỏ, đây là mẹo của chúng!"

Luân Đằng Vân gật đầu nghĩ tên này gian xảo quá, sau nhận ra ý bên trong liền nói:

"Hừ… Như vậy đằng sau mục đích tăng giá của hắn, chính là có thể dựa vào đó để tìm chúng ta bàn bạc lại giá cả!"

"Đúng vậy, việc của chúng ta bây giờ là chờ tin tức tốt từ phía Vô huynh!"

Luân Đằng Vân gật đầu, sau nghĩ ra gì lại nói:

"Từ tin tức hôm nay có được, tên Nguyên Văn này có vẻ rất muốn mua được con yêu thú kia. Tiếc là hắn tới hai ngày lại công cốc cả hai, nhưng đây cũng là chuyện tốt với chúng ta!"

Bạch Tạng ở bên thấy thế, đoán ra ý định của Luân Đằng Vân, liền hỏi:

"Ý sư huynh là chúng ta sẽ tranh mua con thú đó, sau đó cùng vật kia để mà…."

Mắt thấy Luân Đằng Vân mỉm cười, Bạch Tạng đã hiểu, lại nói:

"Kẻ bán là ai? Có khi nào đây lại là kế may áo cho người của tên Nguyên Văn đó?"

Bạch Tạng hoài nghi cũng đúng, vụ con Hồng Liên Tử Mẫu lần trước là một bài học đắt giá. Về điểm này Luân Đằng Vân ung dung lắc đầu, vẻ mặt tự tin đáp:

"Kẻ bán là Phượng Thiên Hành!"

"Là gã ta sao…."

Bạch Tạng ngạc nhiên, sau đó gã gật đầu, tỏ ý có thể cử người tranh mua được rồi.

Về phía Hàn Tông, hắn cảm thấy sự tình đang phát triển rất tốt, duy chỉ có một tin tức làm hắn thêm phần suy tính.

Ấy là Hàn Tông vừa nhận được một phù tín của Nội Các Phong, thời gian tới hắn cần phải hoàn thành nhiệm vụ của năm nay.

Hàn Tông vốn muốn nộp phạt, hắn đang cần thời gian tu luyện. Thế nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Hàn Tông nhận ra đây là cơ hội tốt để rời khỏi môn phái.

Sau khi suy tính ổn thoả, Hàn Tông quyết định chuẩn bị vật dụng cần thiết, phòng khi rời đi bất ngờ.

Tuy rằng lợi ích ở đây rất lớn, nhưng không lớn hơn tính mạng. Nhân cơ hội này chuẩn bị xong xuôi, rồi rời đi êm đẹp là tốt nhất.

Nhưng mà một khi không thể rời đi, vẫn nên chừa cho một đường lui thì hơn. Thế nên mọi sự ở đây, vẫn cần sắp xếp ổn thoả mới được!

Sang ngày thứ ba, Hàn Tông đi tới động phủ của người bán, ý định mua lấy con thú kia. Lần này thật may, từ xa hắn đã thấy một đám người tranh nhau đứng đó.

"Phượng Thiên Hành sư đệ, ta ra giá hai ngàn linh thạch, đây đã là cao hết mức rồi…."

Hàn Tông vừa đến đã thấy mọi người sôi nổi chào giá, hắn vội nhanh chân bước đến chen vào.

Sa Luân Trùng, yêu thú hệ Thổ. Thân hình giống giun, tùy cảnh giới có thể dài tới ngàn trượng. Nơi đầu là một cái miệng thật to, chứa tới hơn trăm chiếc răng lớn, dễ dàng nghiền nát mọi thứ.

Yêu thú thường sống ở phương bắc, nơi có nhiều núi đá, vùng đất khô cằn, thức ăn chủ yếu là sư hùng.

Mặc dù sức tấn công không đa dạng, Hàn Tông lại chú ý tới một điểm, ấy là tốc độ đào hang rất nhanh. Ở cảnh giới của hắn, phi hành hay chạy trốn kẻ thù trên bộ là lựa chọn cực kì nguy hiểm, nhưng độn thổ thì tốt hơn rất nhiều.

"Ha ha ha…. Cửu Tiêu, mới hai ngàn mà đã muốn có rồi sao? Phượng Thiên Hành sư đệ, bất kể giá nào tên này đưa ra, ta đều trả cao hơn năm trăm!"

Hàn Tông xen lẫn trong đám người, hắn lại không vội chào giá, mà yên lặng quan sát.

Tu giả thường mua yêu thú trước dựa trên ngoại hình sau mới đến công năng, hai mục đích dễ thấy nhất là để tấn công hoặc phòng thủ.

Con yêu thú này với tác dụng trên không lớn, thế nên đám người có ở nơi này… có phải hơi nhiều rồi không?

Hàn Tông lại nhìn tới con thú, thể hình mũm mĩm, vừa đủ người ôm, dài hơn một trượng. Cảnh giới của nó là cấp 1 trung giai, với giá hai ngàn đúng là đủ cao rồi. Vậy mà…

Hắn tiếp tục liếc tới người bán, kẻ này khí tức còn chưa ổn định, rõ ràng vừa bước vào Ngưng Khí cảnh chưa lâu. Thế nhưng khuôn mặt của gã dà dặn, điểm chút phong sương.

Tiếp đến là thái độ, tên này có bộ dáng khù khờ, lại có vẻ mời chào nhiệt tình, luôn miệng cười nói.

"Vị sư huynh mới đến kia, có phải huynh cũng rất muốn con thú của ta không? Không giấu gì sư huynh, nó có thể đào hang rất nhanh, thích hợp cho tìm kiếm khoáng sản…."

Hàn Tông đang yên lặng phán đoán, bất chợt thấy gã chỉ tay tới mình ra lời mời chào. Thấy vậy, hắn lắc đầu đáp:

"Ngoài ưu điểm đào hang ra thì sức tấn công hay phòng thủ quá yếu, cái giá trên đã là đủ cao rồi. Sư đệ còn chưa thấy hài lòng sao?"

Ngoài mặt mặc dù chê đắt, trong lòng Hàn Tông lại muốn là đằng khác. Hắn nghĩ nếu có thể cùng cả đám người mua này hợp tác, âm thầm thao túng giá là tốt nhất.

Người bán thường khen ưu điểm, kẻ mua thường chê nhược điểm, tất cả đều vì muốn có lợi cho bản thân mà thôi.

Chẳng qua không như hắn dự tính, đã có kẻ khác chen lên vội hô:

"Hắn chê đắt thì bán cho ta, đảm bảo sư đệ hài lòng!"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...