Nhân Thường
Chương 318: Tự Ngã Ăn Vạ!
Nghe được lời này hai mắt Phượng Thiên Hành tỏa sáng, gã vồ lấy tay kẻ vừa nói, giọng điệu hồ hởi: "Lương sư huynh quả nhiên phong thái uy mãnh, thật sự là rất rất biết nhìn hàng!" Trái với được khen, Lương Nghị trầm đi không ít, con số này tuy chưa vượt quá dự kiến mà Lan Như Tiên đưa cho gã. Thế nhưng không thể làm bậy, tăng giá bạt mạng được. Thế là gã thâm ý mở lời, lật ngửa mục đích của Phượng Thiên Hành: "Phượng sư đệ, giá này đã đủ cao rồi. Ta nghĩ sư đệ càng không cần làm giá nữa đâu, miếng ăn lớn thì khó nuốt!" Phượng Thiên Hành giật mình lùi lại, bộ dáng của gã vô tội phân bua: "Sư huynh chớ hiểu lầm, đệ chỉ đang ngưỡng mộ các huynh mà thôi. Trời cao chứng giám, nếu như không có ai tranh đoạt nữa, đệ cam đoan để giá gốc cho sư huynh!" Lương Nghị tức tới đỏ mặt, không biết nên nói gì cho phải. Tên ngu ngốc này nói như thế, khác nào càng như đổ dầu vào lửa. Quả nhiên Trạch Phi ở bên, hùng hổ chen lời: "Hừ… Phượng sư đệ chớ vội, quên rằng ta đã nói luôn trả cao hơn tên khốn này một giá rồi sao? Chúng ta đều là đồng môn, sư đệ bán hàng phải công tâm chứ!" Trên thực tế Lương Nghị nghe theo sắp xếp của Lan Như Tiên thì Trạch Phi cũng đang nghe theo chỉ đạo của Luân Đằng Vân, giả dạng tới đây tranh đoạt con thú. Chỉ là không ngờ được, ở đây lại có nhiều hòn đá cản đường tới vậy. Thêm nữa, cái tên bán hàng này tưởng không dễ lừa chút nào. Trạch Phi thầm nghĩ, tình huống chó cắn chó này mà còn tiếp diễn nữa. Ắt chỉ làm giá cả tăng lên mà thôi, mà kẻ được lợi rõ là người bán rồi. Thế là gã cũng âm hiểm, ngoài mặt tỏ ra có quyền, giả giọng uy hiếp: "Hừ… Phượng sư đệ, nhưng ta phải nhắc nhở đệ một câu, làm gì cũng nên giữ lại chút giao tình. Đừng như đàn, căng quá sẽ đứt dây!" Trạch Phi vừa nói xong, Phượng Thiên Hành làm mặt sợ hãi, bất đắc dĩ giãi bày: "Trạch Phi sư huynh nói chí phải, thế nhưng con thú lại chỉ có một. Trong khi chúng ta đều là đồng môn, sư đệ nào nỡ bỏ thịt gắp cá…." "Hừ… Nếu nói tới huynh đệ đồng môn, ở đây cảnh giới của ta thấp nhất, các ngươi sao không chịu nhường ta đi?" Lại có một giọng nói khác chen vào, khiến cho mấy tên phải đỏ mặt cười trừ. Nhưng mà, thực tế chính là, chẳng ai chịu rời đi cả. Đối diện tình huống này, Phượng Thiên Hành giả vò đầu bứt tóc, không biết hành xử sao cho phải. Hàn Tông ở một bên trầm lặng, chuyện có vẻ rắc rối rồi, con thú này hiện thời đã lên tới ba ngàn linh thạch. Là tên có vẻ khu khờ này dùng kế khích tướng mới lên được giá đó, hay là còn kẻ khác cố ý tranh mua với ta? Hàn Tông nhìn tới ba kẻ trước mặt, thông tin về ba kẻ này khá mơ hồ. Tuy vậy, từ tình hình này hắn có thể nhận định, bọn họ có tiền lại chịu chơi, càng tỏ ra không phải kẻ tầm thường. Uy thế từ ba kẻ khiến Hàn Tông thầm suy tính trong lòng, liệu có nên tranh vào vũng nước này. Thời gian làm nhiệm vụ sắp đến, cần phải chuẩn bị chu đáo. Bỏ qua con thú này, muốn kiếm một con tương tự sẽ rất khó. Thêm nữa, nếu thật sự có kẻ đang muốn làm khó hắn, thì lần sau có muốn mua chắc sẽ không khác lần này là mấy. "Ba ngàn năm trăm!" Mọi người còn đang tranh nhau so kè ánh mắt, bất chợt nghe thấy Hàn Tông báo giá, cả đám quay ra nhìn. "Hừ… Nếu các ngươi đã không chịu nhường nhau, vậy thì tiếp tục đi. Ai trả giá cao hơn, kẻ đó có quyền mua." Hàn Tông thâm trầm mở lời, bề ngoài dùng tài phú uy hiếp cả đám. Hắn sau khi đắn đo đã quyết định dùng một cái giá cao mua đứt con thú, tránh đêm dài lắm mộng. Ban đầu vốn định tâng bốc mấy tên hòng tạo kế ly gián, ngư ông được lợi. Thế nhưng hắn đang là quản lý của Lan hội, việc luồn cúi trước đám lạ mặt này mà truyền ra thì mất hết uy quyền trong hội. Đây chính là cái gọi, người có địa vị thường phải chú ý mặt mũi trước đám đông. Vừa muốn bỏ túi lại muốn tiếng thơm, ăn cướp lại muốn lưu danh quân tử. Đương nhiên, tình huống cẩu liếm chân chỉ thực sự xảy ra, khi mà hắn gặp phải kẻ có địa vị cao hơn mà thôi. Tình thế bất ngờ này làm cho hai kẻ á khẩu, chưa kịp phản ứng. Không ngờ, tên khốn này chịu chơi đến cùng như vậy. Chỉ mỗi Phượng Thiên Hành là vừa kịp bừng tỉnh, gã ta nhanh chân bước đến khoác lấy vai Hàn Tông, kích động mà rằng: "Sư huynh, ngươi thật sự là để ta phải kính nể đấy. Chỉ một câu thôi nhưng đã áp chế tất cả, vượt lên dẫn đầu…." Hàn Tông gạt tay gã ra khỏi người mình, lạnh giọng mà hỏi: "Rốt cục là ngươi có bán hay không?" "Bán bán bán… Đương nhiên là bán cho…" Phượng Thiên Hành hớn hở ra mặt, gã quên luôn những lời vừa nói với Trạch Phi và Lương Nghị. Thế nhưng còn chưa thốt ra hết tiếng, Phượng Thiên Hành đã thấy mấy ánh mắt sắc như dao đang nhìn mình. Thế là gã vội vàng nuốt lại lời định nói, ấp úng lấy lòng: "Sư đệ tất nhiên là muốn bán cho tất cả mọi người rồi, ai cũng đều là anh tài kiệt xuất trong lòng đệ cả. Thế nhưng Sa Luân Trùng chỉ có một con, khó làm vừa lòng tất cả. Chi bằng…" Nói tới đây mắt Phượng Thiên Hành sáng lên như tìm ra biện pháp, gã hứng khởi nói tiếp: "Chi bằng đệ có ý này, các sư huynh thử tự thương lượng giá với nhau, biết đâu…." Cả đám nghe gã nói xong thì nhìn nhau, nào ai có phải kẻ ngu mà không hiểu ý gã. Phượng Thiên Hành uyển chuyển đẩy cục than hồng lại cho mọi người, gã biết chọn ai cũng sẽ đắc tội đám còn lại. Tốt nhất là để cho bọn họ tự chọn, có làm sao cũng không ăn vạ được mình. Lương Nghị trầm mặt không ít, tên bán này thông minh lắm, gã biết gió chiều nào quay chiều đó. Có thể đẩy rắc rối cho kẻ khác, mà người ta còn không thể trách được câu nào. Đúng như Hàn Tông đã phán đoán, lời gã vừa dứt cả đám đã nhìn nhau tóe lửa, muốn nhào vô ăn thua đủ. Cả Lương Nghị và Trạch Phi ngoài mặt đều tỏ ra nguy hiểm, uy hiếp những kẻ xung quanh. Động thái này làm không ít kẻ phải kiêng kị, tránh né cái nhìn của bọn họ. Theo Lương Nghị nhận định, kẻ có thể tranh lại cũng chỉ còn ba người mà thôi, thế nhưng đều là những kẻ khó chơi. Tuy vậy trong lòng hai người đều có chung suy nghĩ, không thể tiếp tục nâng giá được nữa. Thế là cả hai liếc nhau một cái, rồi lại liếc tới Hàn Tông, đây chính là đối thủ lớn nhất. Cũng thật không bất ngờ mấy, khi kẻ bị dí đầu tiên lại là hắn. "Cái tên phế vật Lan hội, ngươi cũng muốn tranh với chúng ta sao? Ha ha.. một kẻ làm thuê như ngươi thì có được mấy xu!" Đang lúc Hàn Tông nhìn lại, hóa ra người nói là gã họ Trạch kia. Hắn cười khẩy, mở miệng đáp trả: "Ngươi là người phe nào tới đây tranh đoạt, có dám báo tên?" "Phe? Phe nào chứ? Nực cười, ta mua nó là để chuẩn bị cho tháng sau chấp hành nhiệm vụ của môn phái đưa xuống. Mặc dù biết ngươi là người Lan hội, thế nhưng muốn dùng nó để uy hiếp ta thì không có cửa đâu. Nói để ngươi biết, Lan Như Tiên thấy mặt ta còn phải nể ba phần!" Trạch Phi trong lòng đánh thụp một tiếng, ngoài mặt gã vẫn cứng miệng phản bác. Tình huống bất ngờ này gã đã gặp nhiều rồi, sao có thể để lộ nét mặt. "Ta thấy Trạch huynh nói đúng đấy, tuy ngươi mang danh Lan hội nhưng ai chẳng biết là phế vật bám váy người ta, mới lên được chức này!" Ngay cả Lương Nghị cũng cắn răng bổ tới một câu, gã là người của Lan hội giả trang. Nhưng lần này nhiệm vụ quan trọng hơn, trước cứ tạm thời hợp tác với Trạch Phi loại đi một đối thủ, sau lại nghĩ cách loại nốt kẻ còn lại. Thế là mỗi người lại ta một câu ngươi hai câu, chủ ý đều là khiêu khích, nói xấu Hàn Tông, muốn hắn tức giận mà rời đi. Chưa hết, hai người còn vênh mặt lên trời, tỏ ý giá bao nhiêu cũng mua, con thú nằm chắc trong tay rồi. Chỉ có Phượng Thiên Hành im lặng ở bên, ngoài mặt bộ dáng nhìn các sư huynh cãi nhau thật không nỡ. Nhưng sâu trong ánh mắt, lại lóe lên tia tinh mang. Gã chú ý nhiều hơn tới một kẻ, khóe miệng không nhịn được mà âm thầm khẽ nhếch. Hàn Tông thì lại ung dung đứng đó, mắt điếc tai ngơ. Trong lòng nghĩ đám người này cũng ranh ma lắm, không nhìn ra chút sơ hở nào. Nếu đám này có thế lực chống lưng thật cũng chẳng sao, hắn còn ngại thiếu thù oán à? Hàn Tông dứt khoát nhìn Phượng Thiên Hành trả giá: "Ba ngàn năm trăm, cùng một phiếu giảm giá của Lan hội!" Cái giá này khiến cho Phượng Thiên Hành hai mắt tỏa sáng, như vớ được của báu. Lương Nghị và Trạch Phi đang hăng máu mắng chửi, bỗng hai người im bặt, trong mắt bọn họ lóe lên tia dị sắc. Rất nhanh trong lòng hai người gèo thét rống con mẹ nó, mặc dù cái giá đó không phải là cao, chỉ là rắc rối nằm ở lời hứa kia. Bọn họ thực chất đang đóng vai người ngoài cuộc, làm sao có thể hứa loại sự tình như vậy chứ. Tên này rõ ràng là đang lấy việc công để mà lợi tư, Lương Nghị thầm nghĩ bụng, lát về phải báo lại cho Lan Như Tiên mới được. Mặt khác gã không có lời hứa nào, chỉ đành cắn răng nâng giá để cạnh tranh. Lương Nghị suy tính xong xuôi, gã bấm bụng làm liều, ngoài mặt tỏ ý châm chọc: "Hừ… Phượng sư đệ chớ vội vui mừng, Lời hứa của Lan hội cũng chẳng có giá trị bao nhiêu, nhất là khi hắn không phải hội trưởng. Phượng sư đệ, ta ra giá ba ngàn bảy trăm!" "Đúng thế, nghe nói Lan hội đã tước đi chức quản lý ở gian hàng mới mở của hắn. Còn mỗi cửa hàng tạp hóa cầm đồ kia, giá trị lời hứa liệu được bao nhiêu chứ? Phượng sư đệ, sau lưng chúng ta không phải dạng vừa đâu, Lan hội đã là cái gì!" Trạch Phi cũng ở bên chen lời, gã giống với Lương Nghị, không có thế lực như Lan hội chống lưng. Nhưng để tranh được con thú, nói xạo vài ba câu cũng chẳng chết ai. Mắt thấy con thú sắp bị người ta mua mất, lại không thể liên tục tăng giá. Biện pháp duy nhất lúc này là hùa theo Lương Nghị, phá uy tín của Hàn Tông. Hàn Tông nhìn hai kẻ cười gằn, trong đầu vừa nghĩ ra một mẹo hay. Hắn mỉm cười nhìn tới Phượng Thiên Hành định mở lời, bất ngờ gã họ Thái ở bên đã nói trước: "Hừ… Phượng sư đệ, nếu để chúng ta tranh nhau, chỉ sợ không tránh khỏi một trận ẩu đả. Mức giá đây đã là cao ngất ngưởng rồi, sư đệ chớ tham quá, cũng đến lúc nói một lời phải đạo đi thôi!" Người này tuy ít tranh giá, càng rất kiệm lời. Nhưng lời gã nói ra, lại đúng điểm mấu chốt. Đem quyền quyết định này lần nữa trả lại cho Phượng Thiên Hành. Trên thực tế mọi người đều hiểu, càng đấu đá kiểu này bọn họ càng thiệt, thế nhưng lại không có biện pháp. Bọn họ mỗi kẻ đều mang tâm tư riêng, không tranh con thú sẽ tới tay kẻ khác. Bởi vì tình thế bắt buộc đó, Phượng Thiên Hành mới là kẻ có lợi nhiều nhất. Phượng Thiên Hành khi này giơ tay gãi đầu, bộ dáng gượng gạo cười trừ. Nhưng rất nhanh gã làm bộ dạng u buồn, chắp tay giãi bày: "Các sư huynh hiểu lầm rồi, thực tâm của đệ chỉ muốn mọi người giải quyết trong êm đềm!" Nói xong, Phượng Thiên Hành đi đi lại lại, sau đấy gãi cằm suy tư. Hồi lâu như nghĩ ra gì đó, gã vui mừng nhìn mọi người giơ tay đưa chủ ý: "Chi bằng đệ có một cách công bằng nhất, không làm mất hòa khí, cũng không cần phải tranh nhau tăng giá!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương