Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 23: Hội Đấu Giá Hấp Dẫn



Editor: Hanata

Beta: Thất Sắc

Sau bàn làm việc, Hàn Tại đang vùi đầu phê chuẩn văn kiện, nghe được tiếng gõ cửa từ tốn, anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Mời vào."

Hàn Tiến đẩy cửa bước vào từ bên ngoài, thấy Hàn Tại đang chuyên tâm phê văn kiện, đi ngay tới ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, chờ Hàn Tại làm xong.

Người tới mà không nói gì, lúc này Hàn Tại mới ngừng bút trên tay lại, ngẩng đầu nhìn người không biết từ khi nào đã ngồi ở đó: "Anh đến đây có việc gì vậy?"

Hai chân Hàn Tiến vắt chéo, hai tay đặt ở trước người, cả người dựa vào lưng ghế, tư thái tùy ý: "Anh đến xem em đã thích ứng với công việc hiện tại hay chưa."

Hàn Tại buông tay, ý bảo anh xem hai chồng văn kiện bày ở trên bàn: "Hiện tại em bận đến mức sứt đầu mẻ trán, không ngờ làm tổng giám đốc Hàn Nhuận lại mệt như vậy."

Hàn Tiến cười: "Đương nhiên, Hàn Nhuận vẫn luôn là sản nghiệp quan trọng của Hàn thị, có đến mấy trăm năm lịch sử kinh doanh, hiện tại em mới tiếp nhận Hàn Nhuận, nên cần làm quen rất nhiều thứ. Không sao, cứ từ từ."

Hàn Tại ném bút xuống, tư thái tùy ý mà dựa lưng vào ghế: "Bây giờ thì em đã hiểu vì sao trước giờ anh luôn bận rộn như vậy, vài ngày cũng không thấy mặt một lần."

Nghe anh nhắc tới chuyện trước kia, ánh mắt Hàn Tiến trở nên sâu xa, từ lúc vào nhà họ Hàn, hồi còn là học sinh thời gian biểu của anh luôn không giống với người xung quanh. Mỗi ngày đều phải ở một thời gian nhất định làm đúng một việc, sau đó thì vội vàng thích ứng với cuộc sống anh lừa tôi gạt ở Hàn thị: "Đúng vậy, nhưng cũng nhận được rất nhiều thứ người khác không có được."

Hàn Tại nhìn chằm chằm mắt bàn bóng loáng trước mặt đến xuất thần: "Những thứ kia là anh muốn sao?"

Hàn Tiến nghe được lời nói của anh xong chợt im lặng không nói gì.

"Em biết là không phải.

Hàn Tiến ngây người một chút:" Có lẽ ban đầu thì không nhưng dần dần anh cũng không phân rõ phương hướng rồi, đã thành thói quen, biết rõ sẽ không thay đổi được nên dứt khoát từ bỏ giãy giụa, chỉ là không biết về sau có hối hận hay không nữa. "Anh cười tự giễu.

" Tuy rằng em hy vọng anh vĩnh viễn ở lại Hàn thị, nhưng em không hy vọng tương lai anh sẽ hối hận. "

Hàn Tiến thở dài một hơi:" Đi đến bước ngày hôm nay, nghĩ muốn bứt ra nhưng đâu có dễ dàng như vậy. "

" Ít nhất vì chính mình, anh hãy lựa chọn một lần đi. "

Hàn Tiến thật lâu không có mở miệng, lời Hàn Tại nói làm đáy lòng anh nổi lên gợn sóng không nhỏ, tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ném một hòn đá vào, mặt nước sóng gợn hết một vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn sẽ yên tĩnh lại.

Hàn Tiến hít sâu một hơi, hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa:" Đừng nói cái này nữa, em xem cái này trước đi. "Anh đem văn kiện lúc tiến vào tùy tay đặt ở trên bàn đưa cho Hàn Tại.

Hàn Tại cầm lấy, tùy ý mở ra vài tờ.

" Đây là nhiệm vụ lần này ông nội giao co em. "

Hàn Tại giở trang đầu tiên của văn kiện, là một loạt các ảnh đen trắng được photo, tuy không được xem ảnh chụp nguyên gốc nhưng vẫn có thể nhìn ra bức ảnh này đã được chụp cách đây rất lâu, viền ảnh đã bị tổn hại, anh nghiêm túc nói:" Bức ảnh này nhìn qua có chút quen mắt. "

" Anh tưởng em đã thấy qua ở chỗ ông nội, bức ảnh này cũng coi như có chút lịch sử. "

" Đây là ảnh chụp chiếc vòng ngọc phỉ thúy của nhà họ Hàn à? "

Hàn Tiến gật đầu:" Bức ảnh này đại khái chụp được từ thời nhà Thanh, khi đó kỹ thuật còn quá kém, huống hồ trải qua thời gian dài như vậy bức ảnh đã nhìn không rõ lắm, căn bản không có biện pháp thông qua ảnh chụp nhìn rõ tính chất và màu sắc phỉ thúy, đại khái chỉ có thể biết vòng tay có loại trang trí chân châu. "

" Cái vòng tay này không phải ông cố đã ném đi sao? Ông nội sao lại hỏi tới nữa. "

" Ông nội để anh đưa tư liệu này cho em, là vì gần đây tra được vị trí của vòng tay. "

Hàn Tại chau mày:" Chắc chắn? "Vòng tay này đã thất lạc rất nhiều năm, không biết Hàn Trung Viễn đã chính mắt nhìn thấy hay chưa. Ông ấy sao có thể xác định.

" Nhà họ Hàn ở triều nhà Thanh đã kinh doanh trang sức, lúc ấy đã có chút danh tiếng, sau lại cung cấp đồ trang sức cho Hoàng cung, lúc bấy giờ Thái hậu rất thích thiết kế và cách chế tạo trang sức của nhà họ Hàn nên đã ban thưởng vòng tay phỉ thúy thường xuyên đeo cho nhà họ, chính là chiếc vòng tay này. Nhà họ Hàn vẫn luôn coi nó là đồ gia truyền, chẳng qua khoảng năm 1940 đến năm 1943 đã bị mất, bị một quan quân Nhật Bản cướp đi. Sau đó hắn đưa tới Nhật Bản, cuối cùng qua tay nhiều người tới giờ đang trong tay một người Mỹ. "

Hàn Tại lật đến trang có thông tin của vị người Mỹ kia, hơi cau mày có hơi lo lắng nói:" Chắc chắn sẽ mua lại từ tay anh ta sao? "

" Người sưu tầm vừa ý nhất là khi đồ mình giữ có giá trị gia tăng, chỉ cần chúng ta trả giá đủ cao, ý của ông nội là bất luận tốn bao nhiêu tiền đều phải mua về. "

Hàn Tại gật đầu:" Em đã biết. "

Lúc này Hàn Tri gõ cửa tiến vào, đặt tài liệu trên tay lên bàn làm việc của Hàn Tại:" Đây là tư liệu anh muốn. "

" Ừ. "

Cô thấy văn kiện trên tay Hàn Tại, hỏi:" Các anh đang nói chuyện gì vậy? "

Hàn Tại tiếp tục lật xem văn kiện, Hàn Tiến trả lời:" Đang nói về đồ gia truyền của nhà họ Hàn. "

" Là cái vòng ngọc kia. Tìm được rồi sao? "Trước đây, Hàn Trung Viễn thường xuyên nhắc đến đồ vật này, nói muốn tìm được nó.

" Ừ, e là em và Hàn Tại phải đi một chuyến đến Mỹ. "

Đi cùng Hàn Tại đến nước Mỹ, cô cầu còn không được, liền vui vẻ đáp ứng," Được ạ, không thành vấn đề. "

Hàn Tiến nhớ tới cái gì, nhắc nhở nói:" Chỉ sợ còn cần tìm người giám định cùng đi, đến lúc đó xem có phải đồ thật hay không. "

Hàn Tại dùng ngón trỏ cọ cằm một chút, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, anh nhớ tới một người:" Mộc Thanh Khê thế nào? "

Hàn Tri nghe thấy tên Mộc Thanh Khê liền theo bản năng phản đối:" Không được. "

Có thể do cô phản ứng quá mức dữ dội, Hàn Tại cùng Hàn Tiến cùng nhìn về phía cô khiến cô có hơi xấu hổ, ý thức được chính mình phản ứng quá lớn, vội vàng giải thích:" Em cảm thấy vẫn nên tìm người chuyên nghiệp mới tốt, dù sao Mộc Thanh Khê không phải chuyên gia giám định chuyên nghiệp. "

Hàn Tại suy nghĩ một hồi, gật gật đầu:" Vậy tìm thêm một vị giám định viên đi, tìm người không quen biết anh không yên tâm. "

Ý chính là còn muốn cho Mộc Thanh Khê đi cùng? Hàn Tri nhíu nhíu mày:" Nhưng mà.. "

" Sao? "Hàn Tại nhìn về phía Hàn Tri, chờ cô nói tiếp.

" Không có gì. "Chỉ sợ cô có phản đối như thế nào, Hàn Tại vẫn sẽ để Mộc Thanh Khê đi cùng thôi.

" Việc tìm giám định viên sẽ giao cho em đi làm, bên Mộc Thanh Khê kia giao cho anh, còn nữa, tìm hiểu một chút xem gần đây nước Mỹ có hội đấu giá hay không. "

Hàn Tri có chút khó hiểu:" Hội đấu giá? "

Thấy cô có nghi vấn, anh trực tiếp giải thích:" Đến lúc đó anh muốn đi xem. "

" Vâng, em lập tức đi làm. "Nhưng cô theo anh, biết trước nay anh không có hứng thú đối với những việc này.

Hàn Tiến đối với việc để Mộc Thanh Khê đi cùng thật ra không có ý kiến gì:" Quyết định như vậy đi, hai ngày nay các em thu thập một chút chuẩn bị đi Mỹ, chuyện của công ty thì giao cho anh. "

Hàn Tại dừng xe trước cửa Thịnh Thanh Đường, cầm lấy văn kiện đặt ở ghế bên cạnh rồi mở cửa xuống xe.

Mộc Thanh Khê ngẩng đầu thấy Hàn Tại đang đi vào rồi lại cúi đầu ngay.

Hàn Tại gõ quầy pha lê trước mặt:" Thế nào? Không chào đón tối sao? "

" Sao thế được? "Mặc dù trên mặt treo nụ cười nhưng lại không chút để ý mà trả lời.

Ngày đó, dưới tình huống như vậy biết được thân phận của Hàn Tại, tóm lại Mộc Thanh Khê có hơi không thoải mái, hai người tuy rằng quen biết không lâu nhưng vẫn là bạn bè, ở trước mặt cô anh vẫn luôn nói năng thận trọng đối với thân phận của mình, cái này làm cho cô ít nhiều có cảm giác thất bại.

" Tôi đến đây mà lại không thấy cô vui mừng gì cả? "

Mộc Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi:" Rất rõ ràng sao? "

Anh gật đầu:" Rất rõ là đằng khác. "

Anh biết lý do khiến cô không vui, đối với chuyện này anh nên có lời giải thích:" Xin lỗi, tôi không phải cố ý giấu cô, chỉ là tôi không muốn nói về việc trong nhà cho nên lúc cô hỏi, tôi luôn luôn đổi chủ đề. "

Nghe giọng nói bắt đắc dĩ của anh, không hiểu sao cô lại mềm lòng:" Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, hôm nay anh tới là có chuyện gì phải không? "Lúc anh tiến vào cô đã chú ý tới văn kiện trên tay anh.

Anh cười, đưa văn kiện cho cô:" Đây, cô trước đọc qua đi. "

Cô mở ra lật vài tờ:" Anh cho tôi đọc cái này để làm gì? "

" Vòng ngọc phỉ thúy này là vật tổ truyền của nhà họ Hàn, hiện tại đang ở trên tay của một vị người Mỹ, tôi muốn mua lại cho nên nhờ cô đi cùng một chuyến giúp tôi xem thử. "

Cô khép văn kiện trên tay lại, suy đoán hỏi:" Anh là muốn tôi giúp giám định thật giả? "

Hàn Tại gật đầu:" Có thể nói như vậy. "

" Hình như anh tìm lầm người rồi, tôi chỉ mở cửa hàng đồ cổ thôi, không phải chuyên gia giám định đồ cổ, anh nên tìm người chuyên nghiệp giám định giúp anh, như vậy mức độ đáng tin sẽ tương đối cao. "

Cô không muốn làm việc tốn công vô ích, nếu đây là đồ vật tổ truyền của nhà họ Hàn, thì chắc hẳn rất quan trọng, cô lại không phải chuyên gia giám định, chẳng may mua phải đồ dởm về thì cô gánh vác không nổi trách nhiệm này.

Hàn Tại đã sớm biết cô sẽ có băn khoăn:" Đến lúc đó sẽ có chuyên gia giám định cùng đi, cô chỉ cần ở bên cạnh xem xét là được rồi, rốt cuộc những người gọi là chuyên gia giám định đó cũng không nhất định đáng tin cậy, vẫn là có người quen hiểu công việc ở đó mới tương đối tốt. "

Cô nhăn mày lại, có chút khó xử:" Tôi tự nhận không có loại ánh mắt tinh tường đó, anh vẫn nên tìm người khác đi. "

Nghe cô muốn cự tuyệt, anh đột nhiên hơi ghé sát vào cô, dụ dỗ:" Nghe nói gần nhất Sotheby's sẽ tổ chức một hội đấu giá ở New York, không biết cô có hứng thú hay không? "

" Sotheby's? "

Ánh mắt Hàn Tại chắc chắn:" Đúng vậy, Sotheby's. "

Sotheby's chính là nhà đấu giá cổ nhất xưa trên thế giới, chủng loại đồ được gìn giữ rất nhiều, có vài ghi chép được lưu giữ cho đến nay không thể bác bỏ được, Mộc Thanh Khê có chút dao động:" Ý của anh là anh có thể mang tôi tới tham gia hội đấu giá? "

" Đương nhiên có thể, tôi mời cô đi. "

Mộc Thanh Khê rũ xuống mi mắt, đây chính là một cơ hội khó có được, đến Sotheby's sẽ được nhìn thấy bảo vật ở các nơi trên thế giới, nếu bỏ lỡ nói không chừng về sau cô sẽ không còn cơ hội đi nữa.

Cô nhìn Hàn Tại, hôm nay anh là làm đủ chuẩn bị mới đến, lấy tính cách không đạt mục đích thề không bỏ qua của anh, bất luận cô có từ chối thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị kéo đi, đằng nào cũng vậy, còn không bằng chủ động đáp ứng.

" Được, tôi đồng ý cùng đi. "

Hàn Tại cũng không có kinh ngạc:" Được, vậy cô chuẩn bị một chút, sáng mai tôi tới đón cô, chỗ tài liệu này cô đọc kỹ lại một chút, tôi tin tưởng lần này đến Mỹ sẽ không làm cô thất vọng. "

" Hy vọng là vậy."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...