Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 24: Chuyến Du Lịch Mỹ (1)



Editor: Chiên Min's

Beta: Thất Sắc

Sáng sớm hôm nay Hàn Tại lái xe đến Thịnh Thanh Đường, Mộc Thanh Khê vẫn còn chưa mở cửa.

Hàn Tại lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Thanh Khê, đợi một lúc lâu vẫn không có người trả lời sau đó cuộc gọi tự động tắt, Hàn Tại gọi lại vài lần nữa nhưng vẫn như vậy.

Anh nhìn điện thoại tắt chuông, lẩm bẩm nói: "Cố ý không bắt máy em sẽ hối hận đó."

Hàn Tại mở cửa xe bước xuống, anh đi đến trước cửa gõ vài cái nhưng không có ai đáp lại.

Anh lùi về phía sau vài bước, nhìn xung quanh tầng hai một lúc rồi kêu: "Thanh Khê, có ở đó không? Mau mở cửa."

Không lâu sau đó, bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh có chút gấp gáp của Mộc Thanh Khê: "Tới đây, tới đây."

Mở cửa ra cho anh, Mộc Thanh Khê có chút tức giận nói: "Mới sáng sớm kêu lớn như vậy để làm gì?" Cũng may lúc này xung quanh cửa hàng không có người.

"Ai bảo em không nghe điện thoại, cửa cũng không mở."

"Tôi đang rửa mặt nên không nghe thấy, anh vào đi."

Hàn Tại hiên ngang đi vào, xong lập tức đi lên tầng hai, Mộc Thanh Khê đóng cửa lại rồi đi theo sau anh.

"Ồ, Ngũ Nguyệt." Thấy Ngũ Nguyệt chạy đến trước mặt thì anh ôm nó lên, vuốt ve vài cái, Ngũ Nguyệt kháng cự kêu lên mấy tiếng, nghiêng đầu muốn né khỏi bàn tay anh.

"Đợi lát nữa anh đưa tôi về nhà trước, tôi nhờ bố mẹ chăm sóc nó vài ngày."

"Được, không thành vấn đề." Anh đưa tay nhìn đồng hồ: "Vậy chúng ta đi nhanh một chút, thời gian cũng không còn sớm."

Mộc Thanh Khê vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Được, xong ngay."

Kỳ thực, đêm qua cô đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi, chỉ cần thay quần áo và thu dọn một ít đồ của cho Ngũ Nguyệt là được.

Qua mười phút, Mộc Thanh Khê xách túi hành lý từ trong phòng ngủ đi ra, cô nói: "Giúp tôi cho Ngũ Nguyệt vào lồng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ." Cô chỉ vào chiếc lồng sắt đặt ở một góc phòng khách.

Hàn Tại quay đầu nhìn chỗ đặt chiếc lồng: "Được." Sau đó ôm Ngũ Nguyệt lên nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ chiếc lồng."

Mộc Thanh Khê kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới mở miệng nói với Hàn Tại: "Đi thôi."

Hàn Tại nhấc lồng sắt lên, hai người cùng nhau đi xuống lầu, trước tiên là lái xe đến nhà bố mẹ Mộc Thanh Khê.

Đến dưới nhà họ Mộc, Mộc Thanh Khê nhấc cái lồng sắt đặt ở ghế sau lên, nói với Hàn Tại: "Anh ở trong xe chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay."

"Được, đi đi."

Mộc Thanh Khê ở dưới tầng vừa lúc gặp Mộc Thịnh Dương đang chuẩn bị đi làm: "Anh."

Lúc này, Mộc Thịnh Dương đứng ở trước cửa nhà, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên: "Sao lại về nhà lúc này?"

Cô ra hiệu cho anh nhìn chiếc lồng sắt trong tay mình: "Không phải hôm trước em đã nói sẽ đi Mỹ mấy ngày sao, em đem Ngũ Nguyệt qua đây gửi vài ngày, anh thay em chăm sóc nó nha."

"Đi Mỹ? Sao anh không nghe ba mẹ nói, em đi Mỹ làm gì? Đi với ai? Đi mấy ngày?"

Mộc Thanh Khê bị mấy câu hỏi liên tiếp làm cho rối lên: "Có lẽ anh bận quá nên ba mẹ mới không nói với anh, có một người bạn muốn em cùng qua Mỹ xử lý một chút việc, có lẽ hai ba ngày sẽ trở về, hoặc cũng có thể lâu hơn."

"Bạn nào?" Từ trước đến nay Mộc Thanh Khê chưa từng đề phòng bất kỳ ai, nên đối với những người xuất hiện xung quanh cô thì anh luôn đặc biệt chú ý.

Cô trả lời một cách mơ hồ: "Chính là bạn thời đại học. Anh, em đã trưởng thành rồi, sao anh vẫn coi em giống như một đứa trẻ vậy."

"Anh sợ em bị người ta lừa gạt đó. Được rồi, anh không hỏi nữa, sang bên kia có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

"Được, anh mau đi làm đi."

"Vậy anh đi trước."

Mộc Thịnh Dương cầm túi xách đi ngang qua xe Hàn Tại, lơ đãng liếc nhìn vào trong xe một cái. Hàn Tại cúi đầu xuống theo bản năng, chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy mình. Mộc Thịnh Dương đi xa rồi Hàn Tại mới ảo não suy nghĩ, anh có gì phải trốn tránh chứ, đâu phải anh không thể nhìn mặt người ta.

Mộc Thanh Khê nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống, hai người lái xe đến sân bay.

Buổi sáng, Hàn Tri đã đi đón chuyên viên thẩm định đồ cổ, chờ sẵn ở sân bay từ sớm.

Đứng ở cửa sân bay, lúc nãy Hàn Tri gọi điện thoại biết hai người đã xuất phát được một lúc. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ chắc cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên, không lâu sau đó cô thấy Hàn Tại và Mộc Thanh Khê đến.

Mộc Thanh Khê xuống xe, chạy đến chỗ cốp xe định xách hành lý thì Hàn Tại đã theo sát phía sau giữ chặt tay cô lại: "Để tôi, em đứng một bên ngoan ngoãn chờ đi."

Động tác của Hàn Tại nhanh hơn cô một bước, tay cô cầm không kịp đành phải nghe lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ anh.

Hàn Tri đứng ở xa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng sau đó lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười chào đón hai người: "Anh, hai người đến rồi."

Mộc Thanh Khê chủ động chào hỏi Hàn Tri: "Xin chào."

Hàn Tri nhìn cô một cái rồi rời mắt đi chỗ khách, thái độ cô có chút lạnh nhạt đáp: "Chào."

Mộc Thanh Khê không quá để ý đến thái độ của Hàn Tri, chỉ là cảm thấy Hàn Tri có ác cảm đối với cô.

"Anh, nhiều đồ như vậy để em cầm giúp đi." Cô nói rồi duỗi tay ra, định cầm lấy hành lý của Mộc Thanh Khê.

"Không cần, anh cầm được. Chuyên gia giám định đã đến chưa?" Hàn Tại kéo hành lý hơi né khỏi tay cô.

Hàn Tri đương nhiên chú ý đến động tác nhỏ của anh, bàn tay duỗi ra dừng lại giữa không trung. Cô có chút xấu hổ, mất tự nhiên thu tay lại.

Chờ cô hồi phục lại tinh thần thì Hàn Tại đã đi được mấy bước, cô vội vàng đuổi theo.

Hàn Tri đi trước dẫn đường, hai người đi theo phía sau cô.

Mộc Thanh Khê thấy anh xách không ít hành lý liền hỏi: "Có muốn tôi xách giúp anh không?"

"Không cần, ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng để chút nữa lại đi lạc."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...