Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 17: Xét nhà



Trương Thượng thư vừa lăn vừa bò, luống cuống nhào lên mấy bước, miệng không ngừng hô: "Bệ hạ, Bệ hạ!"

Thẩm Miên ghét bỏ tránh khỏi cái máy bíp bíp* kia, động tác dứt khoát, nhanh gọn bước thẳng ra cửa, đi xuống lầu.

(*) Chỉ Trương Thượng thư lảm nhảm phiền toái như máy phát âm thanh liên tục.

Lục Chương theo sát phía sau, lúc đi ngang qua Trương Thượng thư, hắn cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Trương đại nhân, mời?"

Trương Thượng thư tâm loạn như ma, vừa chạm vào ánh mắt Lục Chương,  liền không nhịn được rùng mình một cái.

Thẩm Miên đã nóng lòng không chờ nổi, mà muốn đi tới phủ Trương Thượng thư.

Cũng chẳng biết liệu có thể moi ra được thứ gì hay ho.

Y sai người lập tức thông báo cho Kim Ngô Vệ, rồi không chần chừ mang theo Trương Thượng thư  co ro như chim cút, trở về xe ngựa.

Trương Thượng thư bước thấp bước cao, lảo đảo theo sát sau Hoàng Đế, đến cửa quán trọ thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

Rõ ràng hôm nay thời tiết không lạnh, vậy mà trên mặt ông ta đã đầm đìa mồ hôi.

"Phải rồi."

Thẩm Miên trèo lên xe ngựa, đưa tay chỉ về phía trà lâu cách đó không xa, dặn dò ảnh vệ phía sau: "Bảo Kim Ngô Vệ chia một nửa nhân lực, dọn sạch cái sòng bạc ở tầng ba đối diện cho ta."

Nghĩ tới kết quả rà quét của hệ thống lúc trước, y lại bổ sung một câu: "Dưới đất còn một tầng nữa, đừng bỏ sót."

Ảnh vệ đáp một tiếng "Vâng", sau đó lại cẩn thận đề nghị: "Bệ hạ, không biết... có nên triệu luôn cả Thiên Ngưu Vệ trực ban hôm nay đến hộ vệ?"

Nếu Bệ hạ chỉ là vi hành, mấy ảnh vệ bọn họ vẫn đủ dùng, nhưng nếu là tịch biên tra xét, sợ rằng vẫn nên gọi thêm thị vệ trong cung đến, vậy mới chắc chắn hơn.

"Cũng được."

Thẩm Miên không mấy để tâm, gật đầu một cái rồi lại rút người vào trong xe.

Tuy trên màn hình hệ thống không có biến động gì về chỉ số sinh mệnh, nhưng nếu để Tiền công công biết chuyện này, chỉ e hắn lại lôi theo một đám ảnh vệ đến tận phủ Trương Thượng thư. Mà lúc quay về, kiểu gì hắn cũng sẽ lải nhải một trận dài dằng dặc.

Trương Thượng thư đứng bên xe, cả người thoạt nhìn như sắp ngã quỵ.

Người kế tiếp bị thanh trừng, e là đến lượt ông ta rồi.

Không được, phải bình tĩnh. Nếu chỉ là mấy món đồ trong mật thất, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Huống hồ Bệ hạ mới đăng cơ, trong triều vẫn cần người làm việc...

"Chủ tử."

Mộc Tê đứng dưới xe, vẻ mặt nghiêm túc, xách theo Trương Liêm vẫn còn đang bất tỉnh, lại hỏi một lần nữa: "Có cần cắt lưỡi hắn không?"

Kẻo lát nữa lại buột miệng nói ra điều gì khiến Bệ hạ nổi giận.

Trương Thượng thư nhìn đại nhi tử đang bất tỉnh, nghiến răng nghiến lợi vì giận.

Cắt lưỡi làm gì, dứt khoát chặt luôn đầu tên nghịch tử này, khỏi phải để nó nói thêm câu nào làm liên lụy đến người khác!

"Ngươi đừng lúc nào cũng bạo lực như thế."

Thẩm Miên phẩy tay, giọng điệu ôn hòa.

Ánh mắt Trương Thượng thư lập tức loé lên một tia hy vọng.

Ông ta... còn có thể sống!

"Trước tiên mang hắn xuống tra rõ nguồn gốc cây trâm, lát nữa chúng ta cũng tiện thể kiểm kê lại đồ đạc trong phủ Trương Thượng thư."

Ánh sáng trong mắt Trương Thượng thư vụt tắt.

Ông ta... chắc chắn phải chết rồi.

Hai mắt Mộc Tê sáng rực: "Dạ!"

Nàng xách người, bước đi nhẹ nhàng thoăn thoắt.

Thẩm Miên nhìn bóng lưng nàng, không nhịn được cảm thán với Lục Chương đang ngồi đối diện: "Quả thật rất có sức sống."

Nói xong, y quay đầu, cười híp mắt nhìn Trương thượng thư bên ngoài xe: "Công tử của Trương thượng thư, vừa nãy cũng thật là có sức sống."

"Còn mắng ta mấy câu kia kìa."

Trương thượng thư: Cứu mạng, ông ta cũng muốn ngất đi cho rồi.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh.

Xe của Thẩm Miên còn chưa đến cửa lớn Trương phủ, Kim Ngô Vệ đã chờ sẵn nơi đó.

Xe dừng lại, Lục Chương xuống trước, vừa mới giơ tay định đỡ Hoàng Đế, ai ngờ Thẩm Miên đã nhanh nhẹn nhảy xuống.

"Bệ hạ!"

Thân hình nhanh nhẹn của Thẩm Miên nghe thấy tiếng gọi sau lưng, bỗng khựng lại, suýt nữa thì ngã nhào vào người Lục Chương.

Lục Chương vội đỡ lấy tay phải của Hoàng Đế, thấy y đứng vững rồi mới lui về đứng sau lưng y như cũ.

"Tiền Dụng?"

Thẩm Miên lập tức quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao ngươi cũng đến rồi?"

Tiền công công trưng bộ mặt không tán thành: "Bệ hạ muốn tịch biên, sai người đi là được, cần gì phải đích thân tới nơi này."

"Ngài còn không mang theo trà, lỡ dọc đường khát nước thì làm thế nào?"

Thẩm Miên: ......

Y nhấc chân bước vào cửa lớn của Trương phủ, động tác thuần thục như thể đã quen việc giả câm giả điếc.

Tới tiền viện của chính sảnh, cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Miên khựng người một chút.

Toàn bộ người trong Trương phủ đều đang run lẩy bẩy quỳ rạp một bên. Giữa sân đã bày sẵn bàn ghế, trên bàn đầy đủ trà nước, điểm tâm, hoa quả, bát đá đựng lạnh cũng không thiếu thứ gì.

Nếu không biết chuyện, e rằng còn tưởng bọn họ định mở tiệc ngoài trời ngay trong Trương phủ.

"Trương đại nhân, ngồi đi."

Thẩm Miên ôn hòa lên tiếng, ánh mắt nhìn Trương đại nhân như thể đang đánh giá một con heo béo đợi giết thịt vào dịp cuối năm.

Trương đại nhân run rẩy, không dám lên tiếng, cuối cùng bị thị vệ trực tiếp ấn ngồi xuống ghế.

"Ừm."

Thẩm Miên đưa một miếng đào vào miệng, rồi đẩy đĩa trước mặt về phía Lục Chương: "Lục ái khanh, thứ này ngon lắm."

Mắt Tiền công công khẽ giật, nhìn Lục Chương mấy nhịp, rồi lại săm soi đĩa đào kia một lúc, sau đó lặng lẽ dâng thêm một đĩa mới cho Hoàng Đế.

"Chủ tử!"

Trái cây mới ăn được một nửa, Mộc Tê đã dẫn người trở về.

Khí thế kiêu căng vừa rồi của Trương Liêm đã tan biến không còn dấu vết. Không biết Mộc Tê đã dùng cách gì, ánh mắt gã giờ đây trống rỗng, như thể hồn vía đều bị dọa bay.

"Nói đi."

Thẩm Miên gõ nhẹ lên bàn: "Thứ đó, ngươi lấy từ đâu?"

Trương Liêm nằm bẹp dưới đất, sắc mặt trắng bệch.

Trương Thượng thư thì trừng mắt nhìn chằm chằm gã, trong khi gia quyến của Trương phủ run rẩy dữ dội hơn.

Vừa rồi còn nghe nói đại công tử xô xát với người khác, Trương Thượng thư liền dẫn người ra mặt đòi lại công bằng. Nào ngờ kết cục lại thành ra thế này—

Đại công tử đắc tội... vậy mà lại là với Vệ hạ!

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì giờ phút này Trương Liêm đã sớm bị đâm thành cái rổ rồi.

Trương Liêm giọng run run: "Kh–khởi bẩm Bệ hạ, là... là tìm được trong mật thất thư phòng của phụ thân vi thần."

Thẩm Miên nghiêng người, khẽ liếc về phía Đại tướng quân của Kim Ngô Vệ đứng bên phải, ý bảo: "Dẫn người cùng hắn vào tra xét."

"Tuân lệnh!"

Chung Thận lập tức khom người lĩnh mệnh, dẫn theo người rời đi.

Rất nhanh sau đó, những thứ Trương Thượng thư cất giấu trong phủ đều lần lượt bị "thỉnh" ra ngoài.

"Xem ra phu nhân của Trương ái khanh, hồi môn quả thực không ít."

Thẩm Miên đưa tay chỉ vào mấy món đang bày la liệt trên bàn: "Trang sức từ trong cung triều trước bị tuồn ra, ở đây cũng đủ cả."

Trương Thượng thư nghe vậy, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Cứ như con lươn trơn tuột vậy.

Ông ta đập đầu lốp cốp, cầu xin tha tội: "Thần... thần nhất thời hồ đồ, từ nhỏ thần đã sống cảnh bần hàn, thật sự là bị cái nghèo dọa sợ, cho nên... cho nên khi có người biếu tặng, thần nhất thời ma xui quỷ khiến... xin Bệ hạ tha mạng!"

Thẩm Miên: Đây không phải nhất thời hồ đồ, mà là hồ đồ quanh năm suốt tháng mới đúng!

Trương Thượng thư còn đang dập đầu tạ tội, thì Chung Thận đã nghiêm mặt, khiêng một cái rương lớn đi tới.

Hắn đặt chiếc hòm gỗ xuống, cúi người bẩm: "Bệ hạ, trong mật thất phát hiện một bộ áo giáp."

Chung Thận vừa dứt lời, cả sân lập tức im lặng như tờ.

Tiền công công hít mạnh một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn Trương Thượng thư đang quỳ rạp dưới đất, suýt chút nữa làm đổ cả bình trà trong tay.

Trong mắt Lục Chương cũng thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng Trương Thượng thư chỉ là kẻ tham lam, không ngờ gan lại lớn đến thế?

Còn Trương Liêm thì ngơ ngác nhìn phụ thân mình, vẻ mặt như hóa đá.

Trong mật thất thư phòng... lại có cả áo giáp?

Thẩm Miên buông quả anh đào trong tay xuống: "Thứ này cũng là người khác hối lộ cho ngươi sao?"

Ai lại to gan đến mức này mà đi hối lộ áo giáp chứ?!

"Bệ hạ!"

Trương Thượng thư hoảng hốt đến cực điểm, vội dập đầu kêu oan: "Bệ hạ minh giám, thần bị oan! Thần thật sự không biết thứ đó từ đâu ra!"

"Thần thật sự không biết!"

Câu cuối cùng ông ta gào đến khản cả giọng, khiến cả thanh sinh mệnh trên hệ thống của Thẩm Miên cũng khẽ rung lên một cái.

Đám gia quyến và người hầu trong Trương phủ không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.

"Thú vị thật, tìm được trong mật thất thư phòng của ngươi, mà ngươi lại nói không phải đồ của mình."

Thẩm Miên tặc lưỡi một tiếng, chẳng buồn liếc Trương Thượng thư đang không ngừng kêu oan, ánh mắt y chỉ dừng lại nơi từng thùng từng rương tang vật đang được khuân ra ngoài.

San hô, châu báu, vàng bạc ngọc ngà, chói đến mức khiến mắt y cũng muốn mù lòa.

Cũng thật khó cho Trương Thượng thư, một chỗ chật hẹp như vậy mà nhét được từng ấy của cải.

Không ít hộp đã phủ bụi, chỉ có vài bộ trà cụ là sạch sẽ bóng loáng, nhìn qua cũng biết là được Trương Thượng thư thường xuyên đem ra thưởng ngoạn.

Chẳng bao lâu sau, lại có Kim Ngô Vệ từ thư phòng mang ra thêm đao kiếm.

"Đây chính là thanh kiếm được viết trong sách sao?"

Thẩm Miên rút kiếm ra, giơ lên soi dưới ánh sáng.

Trương Thượng thư vì kêu quá to, nên bị Mộc Tê trực tiếp nhét giẻ vào miệng.

Ông ta trông thấy Hoàng Đế rút kiếm, sợ đến mức điên cuồng lắc đầu.

Bệ hạ không định trực tiếp chém ông ta đấy chứ?!

Bệ hạ, thần chỉ là tham tiền! Thần đúng là tham, nhưng tuyệt đối không có lòng mưa phản!

Thần thật sự bị oan mà!!!

"Lục ái khanh cảm thấy, thanh kiếm này thế nào?"

Lục Chương nhận lấy kiếm, cẩn thận quan sát một hồi, lại thử lưỡi kiếm: "Là thanh bảo kiếm có thể chém sắt như chém bùn."

Trên vỏ kiếm còn khảm không ít bảo thạch quý hiếm, cho dù là trong bộ sưu tập của Vệ Quốc Công cũng chưa từng thấy thanh kiếm nào như thế này.

"Lục ái khanh thích chứ?"

Thẩm Miên phóng khoáng phất tay: "Vậy tặng cho Lục ái khanh."

Lục Chương thoáng sửng sốt: "Bệ hạ, việc này—"

"Cầm lấy đi."

Y đâu muốn giữ lại thứ đồ mà công chính trong nguyên tác từng dùng để chém nguyên chủ thành 'người sống dạng lát' chứ.

Thẩm Miên đại khái đếm sơ số vật phẩm trong sân, lông mày khẽ nhíu, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Hệ thống."

Y gọi một tiếng: "09, trong đống này... có ngân phiếu không?"

Trong nguyên tac chẳng phải có viết Trương Thượng thư bị lục soát ra không ít vàng bạc và ngân phiếu đó sao? Ngân phiếu để quá lâu không cất giữ cẩn thận, thậm chí còn mốc meo cả rồi kia mà.

Ngân phiếu đâu rồi!?

Lương thảo, quân phí của y đâu!?

【Không có đâu, ký chủ.】

09 ôm một trái nho, hút nước trái cây rột rột, lầm bầm đáp: 【Trong mật thất hình như toàn là mấy món cổ vật, chẳng thấy tiền nong gì cả.】

Tiền công công thấy Thẩm Miên không động đậy, tưởng y bị tức đến ngây người, bèn tiến lên khẽ nói: "Bệ hạ?"

"Hay là người về cung trước, để thuộc hạ bắt hết bọn chúng giải đi, từ từ khám xét cũng được?"

Tên Trương Thượng thư này đúng là gan trời rồi, cái gì cũng dám giấu!

"Không cần."

Thẩm Miên khẽ lắc đầu, đứng dậy, búng nhẹ lên hệ thống đang m*t trái cây: "Dậy đi, làm việc."

【Khụ khụ!】

09 phun hạt nho ra ngoài, không tình nguyện bò lên vai Thẩm Miên.

Hoàng Đế dẫn người đi dạo quanh Trương phủ.

Chẳng bao lâu, vật chứng trong sân lại càng thêm chất đầy.

Ngân phiếu giấu trong khe gạch, ngọc điêu khổ lớn trong hầm ngầm, còn có—

【Ký chủ.】

Hệ thống vỗ vỗ vai Thẩm Miên: 【Ngài tránh sang bên một chút.】

Thẩm Miên đứng dịch vào mép tường.

09 quét hai vòng: 【Viên gạch này, hình như có chỗ không đúng.】

"Gạch mà cũng có vấn đề?"

Thẩm Miên nhìn bức tường thấp bao quanh vườn rau nhỏ, giơ tay gõ thử vài cái.

"Bệ hạ?"

Lục Chương vẫn luôn đi sau lưng y, thấy thế liền hỏi: "Tường này có gì bất ổn sao?"

"Ừm..."

Thẩm Miên nói: "Dỡ bức tường này xuống đi."

Thị vệ phía sau lập tức lĩnh mệnh bắt tay đào tường, rất nhanh, mặt đất đã vương vãi đầy gạch vỡ.

Lục Chương cúi người nhặt một viên lên, định đưa cho Hoàng Đế xem, nhưng bỗng nhiên phát hiện điều gì đó không ổn.

Trọng lượng của viên gạch này... có vẻ hơi sai?

Hắn khẽ dùng lực ở tay, cả viên gạch lập tức vỡ vụn.

Một tia sáng óng ánh màu vàng lộ ra từ bên trong.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...