Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 18: Nắm tay



Tất cả mọi người đều bị bức tường vàng nhà Trương thượng thư làm cho chấn động.

Sau khi phân phó thị vệ tiếp tục đục tường, Thẩm Miên lại dẫn theo hệ thống, đi dạo một vòng quanh toàn Trương phủ.

Trương phủ thoạt nhìn bày trí giản dị, song bên trong lại là một mảnh thối nát đến mức người thường khó mà tưởng tượng.

Những món "bảo vật" của ông ta được cất giấu khắp nơi trong phủ, mà bản thân Trương thượng thư cùng người nhà thì ăn mặc đơn sơ, lúc ra ngoài cũng luôn mang dáng vẻ thanh liêm cần kiệm.

Nhưng có vài sở thích, dù có che giấu cũng khó mà đè nén được.

Ngoài việc thích thưởng ngoạn châu báu cổ vật trong mật thất thư phòng, Trương Thượng thư còn một thú vui lớn khác —

—— Ăn.

Nhà bếp của Trương phủ, lò bếp, nồi lớn, vạc đồng đủ cả, dưới đất còn bày đầy nguyên liệu tươi vừa mới mua về trong ngày.

Tiền công công bước lên trước, nhẹ nhàng vén nắp một chiếc sọt lên.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra từng món nguyên liệu trong sọt này đều được chọn lựa kỹ càng, riêng chỗ này thôi cũng đã tương đương với chi tiêu cả năm của không ít hộ dân thường.

Sắc mặt Tiền công công thoáng méo đi.

Thẩm Miên đứng phía sau hắn, liếc mắt nhìn lướt qua những thứ bên trong.

"Đừng lãng phí."

Y vỗ vỗ vai Tiền công công: "Lát nữa chọn riêng mấy thứ không để được lâu ra, chia cho thị vệ đi tịch biên và dân quanh đây một chút."

"Còn rau trồng được, cái gì ăn được thì đào cả lên."

Tịch biên thì phải quét sạch từ gốc đến ngọn!

Tiền công công gắng gượng nở nụ cười, khẽ đáp: "Vâng."

Tên Trương Trung này, ăn tiêu chẳng khác gì Bệ hạ, đúng là tội đáng muôn chết!

Khi đoàn người đi tới phòng củi, 09 đột nhiên từ vai Thẩm Miên nhảy bật lên: 【Ký chủ!】

【Trong này có sinh vật sống, để ta xem là gì—】

Ba giây sau, 09 khựng lại một chút:【Là một con gấu, chắc là nuôi để ăn?】

Thẩm Miên: "?"

Trương Thượng thư, ngươi cũng quá đáng quá rồi đấy.

Còn dám ăn cả dã thú nữa sao?!

Thẩm Miên giơ tay đẩy cửa nhà chất củi.

Đợi mắt y quen với ánh sáng lờ mờ trong gian nhà, ánh nhìn lập tức rơi vào chiếc lồng sắt ở chính giữa, bị phủ kín bằng một tấm vải đen dày.

Từ bên trong lồng mơ hồ truyền ra tiếng r*n r* khe khẽ.

Thẩm Miên hơi nhíu mày, lập tức có thị vệ bước lên kéo tấm vải đen ra.

Khoảnh khắc kế tiếp, Lục Chương nghe thấy Hoàng Đế hít vào một hơi thật mạnh.

——Âm thanh đó còn khiếp đảm hơn cả lúc phát hiện áo giáp được giấu trong mật thất.

【Woa.】

09 không nhịn được mà bay thẳng tới, đáp lên đầu con gấu đen trắng trong lồng, thích thú nhảy nhót vài cái.

【Là gấu trúc kìa!】

Đôi mắt tròn vo của hệ thống sáng rực rỡ, nó thò hai móng nhỏ ra, "soạt soạt" bắt đầu v**t v* gấu trúc.

【Loài này hiếm lắm mới sờ được đó nha!】

Thẩm Miên khó tin nhìn con gấu trúc trước mắt.

——Một con gấu trúc chưa thành niên, thoạt nhìn cũng gần hai trăm cân, vậy mà lúc này lại bị nhốt trong chiếc lồng sắt chật hẹp đến mức quay đầu còn khó, miệng và tứ chi đều bị dây thừng trói chặt cứng.

Trên chân sau nó còn vết máu rõ ràng, xem ra là rơi vào bẫy rồi bị bắt.

Không biết đã bị vận chuyển bao lâu mới được đưa tới phủ Trương Thượng thư, cả con gấu trông vừa gầy trơ xương vừa bẩn thỉu.

Cảnh tượng này... thật chẳng khác mấy con báo tuyết uống trà sữa mà y từng thấy trước đây.

Tiền công công nhanh chóng ngẩng đầu, liếc nhìn sắc mặt của Hoàng Đế, khẽ hỏi: "Bệ hạ, thứ này... ngài định xử trí thế nào?"

"Ừm..."

Thành thật mà nói, cảnh tượng trước mắt đã khiến Thẩm Miên cảm thấy bản thân như đang phạm tội.

Y trầm ngâm chốc lát: "Đem về đi."

Xem thử có thể xử lý vết thương cho nó không, rồi... tìm cơ hội thả về tự nhiên?

Tiền công công mặt không đổi sắc gật đầu: "Vậy đêm nay dùng luôn không?"

Con vật này trông có vẻ bẩn thỉu, lại gầy gò, theo ý của hắn, chi bằng mang về rửa sạch, nuôi mấy ngày rồi hãy ăn mới phải.

Đồ mà Bệ hạ đưa vào miệng, tuyệt đối không thể qua loa được!

Đáng giận! Tên Trương Trung chết tiệt kia làm sao tìm được mối hàng như thế, thứ này hiếm lắm mới thấy.

Hắn ở trong cung bao năm nay, mà cũng chỉ thấy đám quý nhân dùng món này có mấy lần là cùng.

Thẩm Miên đột ngột quay phắt đầu lại, kinh hãi nhìn Tiền công công, lớn giọng quát: "Sao có thể ăn thứ này?!"

Chỉ mới nghĩ tới thôi cũng thấy tội lỗi vô cùng.

Tiền công công nghe vậy, đồng tử lập tức chấn động: Không... không ăn ạ!?

Chẳng lẽ, Bệ hạ muốn nuôi?

Không được đâu Bệ hạ, thứ này nuôi trong cung nguy hiểm lắm!

Tiền công công trăn trở một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách:

Nếu... nếu Bệ hạ thật sự muốn nuôi, thì hắn có thể sai tiểu thái giám nhổ hết răng và móng vuốt của con gấu này.

Rồi tìm thợ làm một cái hàm sắt vừa vặn, xích lại bằng dây, à không, phải là xích sắt mới được.

Lục Chương đứng bên quan sát kỹ con gấu trong lồng, trong lòng cảm thấy hơi nhức đầu.

Không ăn, vậy chẳng phải lại là nuôi nữa rồi?

Còn muốn nuôi bên người giống như con báo tuyết lần trước sao?

Lục Chương thì không lo gấu con làm hại người, con này chưa lớn, không phải đối thủ của hắn.

Hắn chỉ lo con gấu này... ăn tấu chương.

——Gần đây mỗi lần hắn phụ Hoàng Đế xem tấu chương, con báo tuyết con ngày càng lanh lợi kia, cứ luồn qua luồn lại bên cạnh.

Hơn nữa, không biết có phải Hoàng Đế hiểu lầm điều gì hay không, mà thường xuyên ôm con báo tuyết đã được cắt sửa móng gọn gàng đưa cho hắn bế, có lúc còn tiện tay nhét cho hai người mỗi người một thanh thịt khô.

Sau khi thân quen rồi, báo tuyết cũng không còn cào áo hắn nữa, chỉ là ngoại bào của hắn hay bị nó dụi đầu vào làm nhăn nhúm cả lên.

Tuy nhiên đã hai lần, con vật kia thừa dịp người không để ý mà nhảy lên ngự án, dùng tấu chương trên bàn để mài móng vuốt.

Mài móng thì thôi đi, nhưng con gấu này lại được nuôi bên cạnh Hoàng Đế, lỡ như ăn luôn tấu chương thì biết làm sao!?

Thẩm Miên cắt ngang sự do dự của hai người: "Gọi người đến xem thương tích, sau đó tạm đưa tới Ngọc Tân Viên ở phía thành Bắc nuôi dưỡng trước."

Tiền công công và Lục Chương đồng thời thở phào một hơi.

May quá.

Thẩm Miên lại đi một vòng khắp Trương phủ.

Đến khi y chuẩn bị hồi cung thì trời bên ngoài đã dần tối.

Trước cổng Trương phủ dừng một hàng dài xe ngựa, thị vệ không ngừng nghỉ, đem những thứ vừa tịch thu được trong phủ Trương thượng thư, sau khi phân loại sơ lược xong, liền lần lượt chất lên từng cỗ xe.

Vì số lượng quá nhiều, trong đó lại không ít vật phẩm quý giá, e là trong thời gian ngắn khó lòng vận chuyển xong.

Sau đó, sẽ có Ngự Sử Đài tiếp tục phụ trách chuyện trong Trương phủ, mọi vật phẩm đều sẽ được kiểm kê, ghi chép đầy đủ, rồi giao cho Thẩm Miên định đoạt.

Người Trương phủ cũng đã bị áp giải đi, tiếng khóc lóc bi ai vang vọng khắp phủ đệ.

——Trong đó, gào thảm nhất chính là Trương Liêm.

Theo lời thị vệ kể lại, lúc áp giải Trương Thượng thư ra ngoài, khi đi ngang qua Trương Liêm, ông ta đột nhiên phát cuồng.

Vừa gầm lên "nghịch tử", ông ta vừa điên cuồng đấm đá trưởng tử của mình.

Đợi đến khi thị vệ kéo được người ra, chân phải của Trương Liêm đã bị phụ thân đá gãy.

Không ít dân chúng đứng từ xa xem náo nhiệt, chờ đến khi thấy những thứ được lục ra từ phủ Trương Thượng thư, trong đám người liền vang lên tiếng kinh hô.

Còn xen lẫn cả vô số lời mắng nhiếc.

Thẩm Miên đứng trước cửa Trương phủ, phóng mắt nhìn đám bách tính ở xa xa.

Không hiểu sao, y lại cảm thấy khung cảnh này có phần quen thuộc.

Y khẽ lắc đầu, gạt bỏ cảm giác thân thuộc chợt đến ấy.

....

Thẩm Miên mang theo gấu trúc rời đi, thanh bảo kiếm vốn thuộc về Lục Chiêu thì tiện tay tặng luôn cho Lục Chương. Cuối cùng, y nghĩ ngợi một chút, lại nhét thêm vào tay hắn hai con cá.

"Cho ngươi cái này!"

Thẩm Miên ghé lại gần Lục Chương, vẻ mặt đắc ý như đang khoe công: "Cá này ngon lắm, mang về ăn đi."

Gần đây xử lý tấu chương vất vả quá, y phải bồi bổ trí não cho Lục ái khanh một chút!

Chỗ cá này, y còn nhờ hệ thống chọn kỹ từ hồi lâu rồi đấy.

Lục Chương nhận lấy, nhìn vào ánh mắt sáng rỡ của Hoàng Đế, khẽ cúi đầu: "Tạ ơn bệ hạ."

Thẩm Miên hào sảng phất tay: "Lục ái khanh không cần khách khí!"

Nói xong, y liền lên xe ngựa, hồi cung.

Lục Chương đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó cũng trở về phủ Vệ Quốc Công.

Vào giờ này thường ngày, Lục Chiêu vẫn luôn có mặt trong phủ, nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng. Mãi đến khi Lục Chương cùng Vệ Quốc Công dùng xong bữa tối, Lục Chiêu mới mang vẻ mặt nặng nề mà quay về.

"Ngày nào cũng chạy lông nhông bên ngoài!"

Vệ Quốc Công tức giận nhìn tiểu nhi tử của mình, giận dữ đập bàn một cái: "Con nhìn đại ca con xem, rồi lại nhìn lại bản thân đi!"

Những lúc bình thường nghe câu này, Lục Chiêu tất sẽ cãi lại đôi câu, sau đó lại bị Vệ Quốc Công mắng cho một trận té tát.

Thế nhưng hôm nay, sau khi Vệ Quốc Công dứt lời, Lục Chiêu chỉ mấp máy môi mà không thốt nên lời, ánh mắt phức tạp lặng lẽ liếc nhìn ca ca đang ngồi bên cạnh.

Sau đó, hắn ta cụp mắt xuống, giọng uể oải: "Phụ thân, đại ca... con còn chút việc, xin phép về viện trước."

Mãi đến khi bóng lưng hắn ta khuất hẳn, Vệ Quốc Công mới hoàn hồn trở lại.

Ông ngẩng đầu nhìn trưởng tử: "Nó làm sao thế?"

Lục Chương lắc đầu: "Không rõ, có lẽ hôm nay... tâm tình đột nhiên không tốt."

Phụ tử hai người nghĩ mãi không ra, bèn dứt chuyện này sang bàn việc Trương Thượng thư.

.......

Lục Chiêu lê bước nặng nề về viện của mình.

Hắn ta thật ngốc, thật sự quá ngốc.

Chỉ biết rằng ca ca vừa hồi Kinh liền được Bệ hạ phong cho chức chính tứ phẩm, trọng dụng khác thường, lại không hay bên trong còn có ẩn tình!

Chẳng trách hôm đó ca ca trở về, sắc mặt lại khó coi như vậy.

Hôm nay Lục Chiêu cùng mấy bằng hữu thân thiết ra ngoài uống rượu, không ngờ gian nhã phòng bên cạnh lại vừa hay đang bàn chuyện về Vệ Quốc Công và Thế tử nhà ấy mới hồi kKnh.

"Nghe nói chưa, chính là vị Thế tử Vệ Quốc Công kia——"

"Nghe rồi, mới trở về đã nhậm chức quan chính tứ phẩm, xem ra Bệ hạ thật coi trọng vị Thế tử ấy?"

Cũng phải thôi.

Lục Chiêu không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng hơn đôi chút, nâng chén rượu nhấp một ngụm.

"Chậc."

Một giọng điệu không mấy thuận tai chợt vang lên: "Chức chính tứ phẩm gì chứ, chỉ là cái danh treo đầu dê bán thịt chó mà thôi!"

Những người khác lập tức hứng thú, xôn xao hỏi han.

Kẻ nọ hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Phụ thân ta bảo, hôm ấy Bệ hạ ban đầu chỉ nói cho Thế tử vào cung 'bồi giá', các ngươi nghĩ xem, 'bồi giá' này là có ý gì—"

Gã kéo giọng đầy ám muội, Lục Chiêu còn chưa hiểu ra, thì những người khác đã phá lên cười cợt với ngữ điệu hết sức khả nghi.

Nhã gian cách âm không tốt, người đi cùng Lục Chiêu cũng nghe được rõ ràng.

Mọi người lập tức buông đũa, sắc mặt có chút vi diệu, liếc nhìn nhau mấy lần mà chẳng ai nói lời nào.

Mà tiếng trong phòng bên vẫn còn tiếp tục:

"Không biết vị Thế tử này còn làm được bao lâu nữa?"

"Chạc, ngươi biết gì chứ, nghe nói người ta giờ thường xuyên ngủ lại trong cung, cho dù không làm Thế tử, sau này cũng có thể vào cung làm quý nhân~"

"Dựa sắc hầu quân, thật đúng là vô sỉ!"

"Thôi đi, Bệ hạ vốn đã kiêng kỵ phủ Vệ Quốc Công, không để người trong phủ bên cạnh trông chừng thì sao mà yên tâm được?"

"Ta thấy, đây rõ là Bệ hạ đang gõ phủ Vệ Quốc Công một đòn cảnh tỉnh, vừa ân vừa uy! Có điều, cho dù Lục Chương tiến cung, chắc gì đã được sủng ái!"

Lục Chiêu tức đến mặt đỏ gay, nếu không bị bằng hữu giữ chặt, hẳn đã sớm xông sang lý luận "tử tế" với bọn họ rồi.

Ngực nghẹn khí, rượu cũng chẳng uống vô nổi nữa, hắn ta chỉ cáo lỗi với bằng hữu, rồi tự mình bỏ về.

Kết quả mới đi được nửa đường, liền nghe tin Trương Thượng thư xảy ra chuyện.

Lòng ôm tâm trạng xem náo nhiệt, Lục Chiêu bèn đổi hướng đi thẳng đến Trương phủ.

Ai ngờ vừa đến nơi, liền trông thấy huynh trưởng nhà mình và vị Hoàng Đế vừa xuống xe ngựa đang... lôi lôi kéo kéo!

Lục Chiêu lập tức chết đứng tại chỗ.

Hắn ta trốn trong con hẻm nhỏ phía xa, từ đầu đến cuối dõi theo cả quá trình Trương phủ bị tịch thu.

Mãi đến khi trời dần tối, Hoàng Đế mới cùng huynh trưởng của hắn ta bước ra.

Lục Chiêu nheo mắt, vừa hay bắt gặp cảnh Hoàng Đế nghiêng người sát gần bên huynh trưởng.

Hình như... còn nắm tay của huynh ấy!

Hai mắt Lục Chiêu mở to trừng trừng, người cứng đờ như bị sét đánh giữa trời quang.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...