Thẩm Miên đắm chìm trong kế hoạch hoàn mỹ của mình, hoàn toàn không phát giác ra biểu tình Lục Chương đang từng chút biến đổi.
Lục Chương cố gắng gượng gạo nặn ra một nụ cười, mong sao bản thân nhìn qua không đến nỗi quá mức chật vật.
Hắn khom lưng hành lễ: "Bệ hạ."
"Ừm, ừm."
Thẩm Miên gật đầu, bước vào cửa điện, rồi phân phó Tiền công công và Mộc Tê đem đồ vật đặt lên bàn.
Lục Chương chú ý thấy, khi Tiền công công đi ngang qua hắn, bất ngờ ngẩng đầu, thoáng liếc hắn một cái.
Ánh mắt kia, dường như không giống ngày thường.
Tâm đang loạn như ma, Lục thế tử chỉ cảm thấy trái tim của mình lại trầm thêm một tầng nữa.
Hắn gắng giữ nét mặt bình tĩnh, giọng nói khàn khàn: "Bệ hạ đây là..."
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Thẩm Miên phất tay cho người lui ra, sau đó xoay người bày ly rượu ra bàn: "Trẫm hôm nay muốn uống một chút, Lục ái khanh, tới bồi trẫm uống một ly?"
Trong lòng Lục Chương đã biết rõ sắp xảy ra chuyện gì, hắn chậm rãi bước đến bên bàn ngồi xuống, thấp giọng đáp: "Thần tuân chỉ, Bệ hạ."
Thẩm Miên chăm chú nhìn ly rượu trước mặt, trước tiên rót một ly cho Lục Chương, sau đó xoay cơ quan, rót cho mình một ly nước ấm.
Rót xong, y còn cẩn thận hỏi hệ thống bên cạnh: "Không có rót nhầm chứ?"
Nếu rót sai, vậy thì xấu hổ vô cùng.
【Không có, không có!】
Hệ thống đứng ở tuyến đầu ăn dưa, hưng phấn đến mức xoa tay chuẩn bị ngóng chuyện.
Sắp có dưa mới ra lò rồi!
Thẩm Miên liếc hệ thống một cái, cảm thấy cái điệu bộ hưng phấn này của nó nhất định rất hợp với Tống Thanh Ninh.
Nếu hai kẻ đó mà ngồi lại tám chuyện, e là có thể tám ba ngày ba đêm không dứt.
Thẩm Miên đem ly rượu đẩy chậm rãi về phía Lục Chương.
Ánh mắt y chăm chú nhìn từng cử động của Lục Chương, bàn tay đặt bên cạnh không tự chủ được mà khẽ xoay xoay quanh mép bàn.
Lục Chương nhìn Hoàng Đế mang theo vài phần căng thẳng lo lắng, liền không nhịn được hơi cong môi, rồi nở một nụ cười tự giễu.
Hắn chỉ cảm thấy ngực mình như bị khoét rỗng một mảng, có gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào, khiến cả người lạnh buốt.
"Bệ hạ mới nãy... đến phủ Vệ Quốc Công..."
Lục Chương giơ tay khẽ v**t v* hoa văn tinh mỹ bên thành ly, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi: "Còn vào phòng ngủ của thần?"
Tay Thẩm Miên run lên, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.
Là ai, là ai để lộ tiếng gió!?
Lục Chương sao biết y từng vào phòng ngủ?
Bệ hạ đường đường tôn nghiêm, sao có thể đem chuyện đó nói thẳng ra chứ!
【Cũng có khả năng trong phòng ngủ của Lục Chương có loại huân hương đặc biệt, còn lưu lại trên người của ngài ——】
"Trên người ta có mùi nước hoa của hắn?"
Thẩm Miên túm lấy cục lông tròn, hung hăng đè xuống hai cái: "Loại chuyện này không phải nên do ngươi điều tra từ trước sao?!"
Có cái hệ thống này thì được tích sự gì chứ!
Biểu tình của Thẩm Miên nói rõ tất cả.
Trong điện lập tức rơi vào trầm mặc.
Thẩm Miên liều mạng nghĩ cách chuyển đề tài, còn Lục Chương thì...
Lục Chương lại đang nghĩ nên để lại di ngôn thế nào.
Vì quá xấu hổ, Thẩm Miên liền vội cầm ly lên uống một ngụm.
Nước vừa vào miệng, sắc mặt y lập tức vặn vẹo.
Lạt nhách, như thể nước rửa nồi của phiên bản trà sữa...
A, nhớ ra rồi, vừa nãy hình như y quên súc lại bình!
Ngay trong lúc Thẩm Miên còn đang ảo não, Lục Chương bỗng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang y, giọng nói thấp trầm: "Bệ hạ... về sau, tính xử lý phủ Vệ Quốc Công thế nào?"
Thẩm Miên ngẩn ra: "?"
Hửm?
Câu này của Lục ái khanh... nghe sao lạ quá.
Vì sao lại muốn xử lý phủ Vệ Quốc Công, y nào phải nguyên thân?
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Miên đoán rằng, có lẽ Lục Chương đang lo lắng việc hôm nay khiến y nghi ngờ phủ Quốc Công.
Một vị minh quân, cần phải cho trung thần liều thuốc an tâm!
Dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng, tuyệt không thể để trung thần buồn lòng thất vọng!
"Lục ái khanh không cần lo nghĩ."
Thẩm Miên "bộp" một tiếng đặt ly rượu lên bàn, ngữ khí trịnh trọng: "Trẫm biết rõ Vệ Quốc Công bị vu oan hãm hại. Vệ Quốc Công chinh chiến vì Đại Cảnh nhiều năm, cúc cung tận tụy, trẫm tuyệt đối tin tưởng ông ấy!"
"Trẫm nhất định sẽ không bạc đãi phủ Vệ Quốc Công!"
Quả nhiên, lời vừa dứt, vẻ mặt Lục Chương hiện ra vài phần nhẹ nhõm.
Thẩm Miên thở phào, lại rót thêm một ly nước cho mình.
Y nâng chén: "Lục ái khanh?"
Uống đi nào!
Hôm nay y nhất định phải moi ra cho bằng được, rốt cuộc dạo gần đây người này đang nháo cái gì mà mất tự nhiên như thế!
Lục Chương chậm rãi nâng ly, khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi.
Thẩm Miên: Không đúng, uống rượu mà cần trịnh trọng vậy sao? Làm ta nhìn cũng thấy căng thẳng theo...
Lục Chương mở mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ còn nhớ lúc trước sinh thần của thần, Bệ hạ từng đáp ứng... sẽ cho thần một thỉnh cầu?"
Thẩm Miên sững người một chút, lập tức nhớ ra, vội vàng gật đầu: "Đương nhiên rồi!"
Tuy có chút bất ngờ khi Lục Chương lại lựa đúng lúc này để nhắc tới sự việc kia, nhưng: "Lục ái khanh là đã suy nghĩ kỹ, muốn cầu gì sao?"
Nếu đã hứa, thì Bệ hạ tất sẽ nói được làm được!
Khóe môi Lục Chương khẽ nhếch: "Phải, thần đã nghĩ kỹ rồi."
Hắn lại lần nữa xác nhận: "Vô luận thần muốn thứ gì, Bệ hạ đều sẽ đáp ứng, cũng sẽ không vì vậy mà trách tội phủ Vệ Quốc Công?"
Sắc mặt Thẩm Miên càng thêm mờ mịt.
Thế nhưng y vẫn khẽ gật đầu: "Đó là điều đương nhiên."
Vì sao lại phải trách tội phủ Vệ Quốc Công? Chẳng lẽ Lục ái khanh muốn làm Hoàng Đế?
Lục Chương tựa như cuối cùng cũng xác định điều gì, an tâm.
Hắn buông ly rượu rồi đứng dậy, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Miên.
Không hiểu vì sao, Thẩm Miên bỗng có chút khẩn trương.
Y khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lặng lẽ dịch ghế về sau một chút: "Lục, Lục ái khanh?"
"Ngươi không uống rượu sao?"
Lục Chương hơi nhướng đuôi mày, cười nhàn nhạt: "Bệ hạ không cần lo, thần sẽ uống."
Mỗi lần Lục Chương cười rộ, khí chất tà mị trên người hắn liền khó lòng kiềm chế, khiến Thẩm Miên ngây ngẩn nhìn hắn chớp mắt một cái, ngay sau đó hung hăng tự mắng chính mình.
Giờ là lúc thưởng thức mỹ mạo khuynh thế của Lục ái khanh sao?!
Y cảm thấy có chút nóng, không nhịn được đưa tay đẩy cửa sổ hé ra một chút.
....
Cách đó không xa, tại thiên điện, thị vệ đem đồ vật từ phủ Quốc Công mang đến giao cho Vệ Quốc Công.
"Bệ hạ nói, bên trong có thư tín ngụy tạo."
Thị vệ dẫn đầu đặt rương xuống điện, rồi quay đầu đi lấy vật khác: "Còn những thứ này, Bệ hạ bảo Vệ Quốc Công hãy xem qua trước, có gì không ổn thì báo lại."
Vệ Quốc Công gật đầu, chắp tay nói tạ: "Đa tạ."
Thị vệ vội vàng đáp: "Vệ Quốc Công khách khí."
Chờ thị vệ lui ra, Vệ Quốc Công đặt vật đang cầm lên bàn, ánh mắt dừng lại trên chiếc rương trông có phần quen mắt kia.
Kỳ thực, từ khi ông hồi Kinh đã phát hiện trong thư phòng của mình xuất hiện thêm một chiếc rương lạ.
Ban đầu ông tưởng là đồ của đại nhi tử, nhưng khi hỏi quản gia, quản gia lại nói là Lục Chương sai người đưa đến.
Sau đó bởi vì bận rộn chuyện Lan Đê và chuẩn bị năm mới, Vệ Quốc Công cũng nhanh chóng quên mất chiếc rương chẳng rõ từ đâu này.
Ông đưa tay, mở nắp rương ra.
Trong rương chứa đầy sách, bên mép còn lộ ra mấy tờ giấy viết tay dán niêm, thoạt nhìn như là vội vàng nhét vào.
Trên cùng đặt một phong thư, Vệ Quốc Công cầm lên mở ra, liền thấy ngay nét chữ cẩu thả khiến người đau đầu của tiểu nhi tử nhà mình.
Ông day day thái dương, cố nén bực mình mà tiếp tục đọc xuống.
Dần dần, chân mày Vệ Quốc Công nhíu lại.
Là thư của Lục Chiêu? Không ngờ tiểu nhi tử kia ngày thường lại đi mua nhiều sách như vậy để đọc ——
Không đúng, cái gì mà sợ bị ông phát hiện, còn cầu ca ca giúp thu về... Rất nhiều thứ hiện giờ đã không còn bày bán... Là sách cổ?
Vệ Quốc Công lướt một lượt nội dung thư của Lục Chiêu, xem đến mức đau cả mắt.
Không được, về sau vẫn phải bắt tiểu tử này luyện chữ cho thật đàng hoàng!
Ông đặt thư lên bàn, xoay người rút lấy mấy quyển sách trong rương ra xem.
Trong số sách đó có nhiều thứ tạp nham không chịu nổi, Vệ Quốc Công đành phải lấy hết sách trong rương ra, rồi mới tiếp tục phân loại.
Khi đem sách sắp xếp lại, Vệ Quốc Công tiện tay cầm lấy một quyển, lật mở.
Ngay khoảnh khắc ấy, bên ngoài điện, cung nhân bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn như có bàn ghế bị quăng đổ.
"Vệ... Vệ Quốc Công?"
Tiểu thái giám lo lắng đứng ngoài cửa, run giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Rất nhanh sau đó, trong phòng vang lên giọng Vệ Quốc Công: "Không có gì, vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ ghế."
Tiểu thái giám lên tiếng đáp lời, trong lòng nhẹ nhõm.
Tuy cảm thấy ngữ khí Vệ Quốc Công như đang nghiến răng nghiến lợi... Nhưng chắc là ảo giác thôi?
Trong điện, Vệ Quốc Công nhìn chiếc rương đầy ắp thoại bản "đồi phong bại tục", tức giận đến mức hai tay cũng run rẩy.
Cách đó không xa, cuốn thoại bản vừa bị Vệ Quốc Công ném ra còn đang yên vị nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Tốt lắm, thật là quá tốt!
Ông đã nghi ngờ tiểu tử kia ngày thường không đọc sách rốt cuộc làm gì, hoá ra không phải là không đọc, mà là không đọc sách tử tế!
Đây là cái gì?! Đây hết thảy là cái gì?!
Đồi phong bại tục, thấp kém tục tĩu, thật không thể chấp nhận!
Lục Chiêu... thật sự rất giỏi!
Vệ Quốc Công nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp áp giải Lục Chiêu từ biên quan về đây, rồi hung hăng đánh cho một trận.
Không được, nghịch tử này đáng bị gia pháp hầu hạ!
Vệ Quốc Công chỉ cảm thấy cả đôi mắt lẫn tấm lòng của mình đều đã chịu tổn thương nặng nề.
Ông bình ổn một hồi lâu, mới cố nén cơn giận, cẩn thận kiểm tra lại mấy bức thư được xem như chứng cứ "thông đồng với địch phản quốc".
Đọc được một nửa, động tác của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Bệ hạ ——
Mấy thứ thư từ này, chẳng phải là do Bệ hạ tìm được hay sao?
Nếu vậy, những vật trong rương này...
Sắc mặt Vệ Quốc Công tức thì xanh mét, tay cầm thư run rẩy, trong điện đi qua đi lại không ngừng.
Một hồi lâu sau, ông mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Mấy phong thư này... vẫn là nên cùng Bệ hạ thương nghị một phen.
Nhân tiện cũng muốn hỏi xem, Bệ hạ có phải đã bị đứa nghịch tử kia làm bẩn mắt rồi hay không.
Cầm đồ rời khỏi điện, Vệ Quốc Công nhìn về phía tiểu thái giám đang canh giữ ngoài cửa, mở lời: "Vị công công này, xin hỏi Bệ hạ hiện giờ đang ở đâu? Lão phu có vài việc muốn thương nghị cùng Bệ hạ."
Tiểu thái giám mặt tròn cung kính đáp: "Bệ hạ hiện đang ở chỗ Lục đại nhân, Vệ Quốc Công xin theo nô tài, nô tài sẽ đưa ngài đến."
Trên gương mặt Vệ Quốc Công rốt cuộc lộ ra vài phần biểu tình vui mừng.
Cũng may.
Tuy tiểu nhi tử của ông không nên thân, nhưng chí ít đại nhi tử còn biết tranh giành thể diện.
....
"Lục Chương?"
Thẩm Miên nhìn bóng người kia càng lúc càng tiến lại gần, liền không nhịn được mà từ trên ghế bật dậy: "Làm sao vậy?"
09 ở bên cạnh nhàn nhã vui vẻ lén ăn điểm tâm: 【Ký chủ đừng khẩn trương, có lẽ trên người ngài dính thứ gì đó, hắn muốn giúp ngài phủi đi mà thôi.】
Thẩm Miên suýt nữa thì hét toáng lên: "Ngươi nhìn bộ dạng hắn hiện tại giống đang giúp ta phủi bụi sao!?"
Y cảm thấy Lục ái khanh này như thể sắp hành thích vua đến nơi!
Thấy Hoàng Đế bắt đầu cảnh giác, Lục Chương cũng dừng bước, lại lần nữa hỏi rõ: "Bệ hạ muốn thu hồi hứa hẹn sao?"
Thẩm Miên cảm thấy mình như bị đâm trúng chỗ đau: "Cái gì?!"
Y lớn tiếng: "Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh! Chỉ cần trẫm làm được, ái khanh muốn gì cũng có thể nói!"
"Vậy sao?"
Lục Chương chậm rãi giơ tay, đưa đến trước mắt thiếu niên.
Thẩm Miên: ?
Trong mắt Thẩm Miên càng thêm mê man.
Lục Chương tiến thêm nửa bước, trực tiếp ôm y vào lòng.
Động tác nhai nuốt của 09 đột nhiên dừng lại.
Nó bật dậy, nhào về phía Thẩm Miên——
Có trò hay để xem rồi đây!
Thẩm Miên bị Lục Chương ôm lấy trong nháy mắt, theo phản xạ bắt lấy vạt áo ngoài của hắn.
Y như thể nghe thấy cả nhịp tim của mình vang lên rành rọt.
Rất lâu sau, Lục Chương vẫn không có thêm động tác gì.
Thẩm Miên chớp mắt chậm rãi.
Không đúng... làm nửa ngày, chẳng lẽ Lục Chương chỉ là muốn một cái ôm?
Người trong lòng ngực ấm áp vô cùng, Lục Chương cuối cùng cũng cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy đôi chút.
Hắn cứ ôm như thế hồi lâu, mãi đến khi thiếu niên trong ngực bắt đầu cựa quậy một cách mất tự nhiên, hắn mới hoàn hồn, từ từ buông y ra.
Thẩm Miên ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vẫn chưa kịp phản ứng.
Lục Chương nhìn vào đôi mắt xinh đẹp còn vương nước của thiếu niên, ánh mắt khẽ lướt qua sắc môi mềm mại, trong đáy mắt hiện lên một tia giằng co.
Dù sao... cũng là lần cuối cùng...
Hắn lại lần nữa giơ tay, đặt lên vai thiếu niên, rồi từ từ cúi đầu, tiến đến gần.
Thẩm Miên nhìn gương mặt Lục Chương đột ngột phóng đại trước mắt, hai mắt lập tức mở to.
Không phải chứ?
Khoan đã!?
