Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 50: Ngất! Mau truyền Thái y!



Thẩm Miên lập tức hóa thành một pho tượng đá cứng đờ.

Ngồi ở vị trí quan sát tuyệt hảo không ai giành được, hệ thống 09 với đôi mắt điện tử màu xanh lục suýt nữa thì b*n r* tia laser. Nó lập tức mở camera, chuẩn bị ghi lại thời khắc chấn động lòng người này.

Ban đầu còn tưởng hôm nay là tiết mục trinh thám phá án, ai ngờ lại thành... tình cảm cẩu huyết?

Thật đúng là——

Tuyệt diệu!

Làm việc mà còn được ăn dưa, đúng là loại dưa ngọt nhất thiên hạ.

Hệ thống hứng thú dạt dào nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn có chút tiếc nuối vì không có khoai tây chiên với Coca bên tay.

Thẩm Miên ấp úng: "Lục... Lục Chương?"

Lục Chương hắn... định làm gì vậy?

Đầu óc Hoàng Đế đã gần như ngắt mạch, trong tay y gắt gao nắm lấy vạt áo ngoài của Lục Chương, gần như muốn vò nát mảnh vải ấy.

Ngay sau đó, giữa chân mày y truyền đến một cảm giác ấm áp.

Lục Chương khẽ hôn lên giữa chân mày Thẩm Miên, sau đó chậm rãi dời xuống.

Đồng tử Thẩm Miên co lại, theo phản xạ lập tức nhắm mắt. Trong lòng y như có muôn vàn tạp niệm xoáy trào, một bên muốn lập tức lật người quật hắn xuống, một bên lại muốn túm cổ áo hắn mà hỏi cho ra rốt cuộc hắn đang làm gì, cứ thế giằng co liên tục trong đầu.

Ngay khi Lục Chương còn định tiếp tục hôn xuống dưới, Thẩm Miên đã giơ tay lên, chuẩn bị chấm dứt màn kịch có phần hoang đường trước mắt.

"Bệ hạ..."

Ngay khoảnh khắc tay y sắp chạm tới Lục Chương, người trước mắt lại thấp giọng gọi một tiếng.

Thanh âm khàn khàn, mang theo nén nhịn, thương cảm, cùng một nỗi lưu luyến không nỡ nói thành lời.

Trong đầu Thẩm Miên chợt hiện ra đoạn thể nghiệm cưỡng chế mà hệ thống từng buộc y trải qua khi mới xuyên tới.

Trước mắt tựa như có một màn huyết sắc mờ nhạt hiện lên.

Trong lòng Thẩm Miên run lên, động tác cũng theo bản năng lệch hướng, bàn tay dừng lại trên khung cửa sổ.

Cảm giác mềm mại ấm áp cuối cùng dừng lại bên khóe môi Thẩm Miên.

Thẩm Miên không phải kẻ ngốc, y không thể nào tự lừa mình dối người rằng đây là một cái hôn cảm tạ đơn thuần, hay là tình huynh đệ chân thành gì đó.

Rất lâu sau, Lục Chương mới lần nữa đứng thẳng người, nhẹ nhàng nhéo sau gáy Thẩm Miên, rồi nở một nụ cười với y.

Thẩm Miên: Lục ái khanh hiện tại nhìn qua... thật sự rất giống một yêu quái chuyên đi câu hồn người ta...

Trong điện lặng như tờ, Thẩm Miên đang chuẩn bị mở miệng thì Lục Chương bỗng buông tay khỏi vai y, xoay người đi về chỗ cũ, cầm lấy chén rượu mạnh, ngửa đầu uống cạn sạch.

"Khụ!"

Vì uống quá vội, hắn bị sặc một ngụm, khóe mắt dường như có chút ánh nước thoáng lướt qua.

Bị cắt ngang, Thẩm Miên: ?

Y cứ như vậy trơ mắt nhìn Lục Chương uống cạn rượu, rồi trực tiếp ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại.

Tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Hệ thống 09 nhét một hạt thông vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm:【Chờ đến hừng đông kế tiếp, cùng người nắm tay lần trước... ngắm hoa...】

Lời kế tiếp của nó, lập tức tan biến dưới ánh nhìn muốn giết người của Thẩm Miên.

【Khụ!】

Hệ thống hai móng vuốt chụm lại, cúi đầu lí nhí giải thích:【Ta chỉ là... muốn làm dịu đi không khí ngượng ngùng một chút thôi mà.】

Nó liếc mắt nhìn vành tai đỏ bừng của Thẩm Miên, cảm giác ký chủ như sắp bốc cháy đến nơi.

Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:"Ngươi nếu còn dám phát ra một âm thanh nữa, thì trước khi ta chết, cái miệng kia đừng hòng được ăn thêm một miếng đồ ăn vặt!"

09 lập tức rơi vào trạng thái tắt tiếng hoàn toàn.

Mà lúc này, Lục Chương vẫn lặng lẽ ngồi chờ độc phát tác.

Tuy rằng, hơn phân nửa là Bệ hạ muốn dùng rượu mạnh che giấu mùi dược, nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận ra trong rượu kia có một vị ngọt quái dị.

Lục Chương còn nhớ từ rất lâu trước kia, từng nghe người ta nói—— thạch tín có vị ngọt.

Không ngờ... là thật.

Hắn không tiếng động khẽ cười, chỉ mong khi độc phát, bản thân đừng quá chật vật.

Dù sao... Bệ hạ đã bằng lòng để hắn chết toàn thây, cũng đã xem như đặc biệt khai ân rồi.

Thẩm Miên trố mắt nhìn Lục Chương ngồi yên không động đậy.

Không phải chứ?

Người này...

Là thật sao!?

"Lục ái khanh ——"

Thanh âm Hoàng Đế khẽ trầm xuống: "Ngươi đang làm gì đó?"

Chờ mãi vẫn không thấy độc phát, Lục Chương chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, một trận trầm mặc nặng nề đến mức chói tai ập xuống.

Sau một hồi lâu đối diện, ánh mắt Lục Chương dời về phía bầu rượu trên bàn.

"Nơi này..."

Thẩm Miên cũng nhìn theo, giọng có phần chột dạ: "Là rượu. Lục ái khanh tưởng là cái gì?"

Thanh âm Lục Chương nhẹ như gió thoảng, tựa như sợ quấy nhiễu điều gì: "Không phải... rượu độc sao?"

Thẩm Miên: ?

Y đột nhiên trừng to hai mắt.

Vì sao Lục Chương lại cho rằng trong đó là rượu độc!?

09 không nhịn được, đưa tay sờ bình rượu, lặng lẽ nói:【Trước kia Tống Thanh Ninh chẳng từng nói, thứ này phần lớn là dùng để hạ độc sao?】

Thẩm Miên: ...

Y rơi vào một hồi hỗn loạn ngắn ngủi.

Lục Chương lại lần nữa nhắm mắt, trong tĩnh lặng mà mong chờ.

Giờ phút này, hắn thậm chí có chút mong rằng trong đó thật sự là rượu độc.

Thẩm Miên lần đầu tiên thấy Lục Chương lộ ra vẻ mặt giống như người không còn lưu luyến thế gian, trong lòng vốn xấu hổ cực điểm cũng bất giác hòa hoãn đôi chút.

Y chống tay lên khung cửa sổ, thở dài: "Cảm giác Lục ái khanh lúc này... tựa như đã chết vậy."

Toàn thân toát ra một luồng "khí tức tử vong" nhàn nhạt.

Lục Chương cũng thực lòng mong mình chết thật rồi.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã làm gì, Lục Chương cảm thấy mỗi hơi thở đều như bị nghẹn lại.

Ngay khi hai người vẫn còn đang trầm mặc đối diện, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng tiểu thái giám mang theo hoảng loạn: "Vệ Quốc Công?!"

"Ngài không sao chứ, Vệ Quốc Công?!"

Trong nháy mắt, từng sợi lông tơ sau cổ Thẩm Miên dựng thẳng lên.

Y chậm rãi, thật chậm rãi xoay người, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía cửa sổ.

Chỉ thấy nơi không xa bên ngoài cửa, Vệ Quốc Công trợn mắt há mồm đứng như tượng, một tay ôm ngực, cả người như thể... hồn phách đã lìa khỏi xác.

Thẩm Miên cảm thấy —— y cũng muốn xuất khiếu theo luôn.

Dưới một cú đánh thật mạnh, trong đầu y chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Vệ Quốc Công đã đến từ lúc nào?

Vệ Quốc Công thấy được gì? Thấy ít hay nhiều?

Tựa như chỉ trong chớp mắt, cả một tòa hoàng lăng mới sẽ hoàn thành.

Lục Chương nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, hắn liền chạm phải ánh mắt của lão phụ thân với gương mặt đầy sửng sốt.

Thư tín trong tay Vệ Quốc Công rơi lả tả đầy đất, ông run rẩy giơ tay, chỉ vào đại nhi tử biết "tranh đua" của mình.

Hai nhịp thở sau, ông nhắm mắt lại, cả người chậm rãi ngã xuống.

"Vệ Quốc Công!?"

Tiểu thái giám mặt tròn đứng hầu bên cạnh còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta chỉ thấy Vệ Quốc Công đang đi tới thiên điện thì bỗng nhiên dừng bước. Cậu ta gọi hai tiếng "Vệ Quốc Công", không ngờ người liền cứ thế ngã xuống!

Tiểu thái giám sợ đến hồn phi phách tán, Tiền công công nghe tiếng từ đằng xa vội chạy tới.

Thấy Vệ Quốc Công ngã xuống đất, Tiền công công cũng cả kinh : "Ai u, đây là làm sao vậy, Vệ Quốc Công, Vệ Quốc Công?"

"Còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi gọi thái y đi!"

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn như nồi cháo gà trước điện, đại não Thẩm Miên cũng thoáng chững lại vì choáng váng: "Lục ái khanh, ngươi... Vệ Quốc Công hình như thật sự... đã chết rồi."

Lục Chương trái lại miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: "Bệ hạ không cần quá mức lo lắng."

Thẩm Miên: ?

Lục ái khanh hôm nay là bị đoạt xá rồi sao!?

Lục Chương hạ giọng, đầu cũng cúi thấp: "Phụ thân... hơn phân nửa là quá mất mặt, cho nên giả bộ ngất đi thôi."

Hắn quá hiểu thân thể phụ thân mình, tình huống như vậy, chưa tới mức khiến ông ngất xỉu.

Hơn nữa, có ai ngất xỉu mà còn chậm rãi ngã xuống như vậy?

Thẩm Miên: ......

Nói thật, lúc này y cũng hơi muốn giả bộ ngất xỉu.

Muốn xin Vệ Quốc Công nhường cho mình cái danh ngạch "giả bộ bất tỉnh" kia.

Nhưng mà, Vệ Quốc Công đã ngất, bất kể là thật hay giả, y vẫn nên sang an ủi một phen.

Ngay lúc Thẩm Miên định bước ra khỏi điện, Lục Chương cũng đứng dậy: "Thần... Thần cũng đi xem."

Thẩm Miên gật đầu đại khái.

Y không nói gì thêm, chỉ một mạch chạy thẳng ra ngoài.

Vừa định tiến vào chính điện thông báo, Tiền công công đã vội vàng chạy tới, va phải Thẩm Miên.

Tiền công công cuống quýt lên tiếng: "Bệ hạ, Vệ Quốc Công mới vừa rồi ở ——"

Thẩm Miên chen lời còn nhanh hơn: "Trẫm biết, trẫm đi xem. Mau gọi thái y tới!"

Tiền công công: ?

Hắn ngẩn người, kế đó như cái máy mà gật đầu: "Vâng, vâng Bệ hạ."

Sao lại thế này? Vì sao không khí lại trở nên kỳ quái như vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì...

Ánh mắt Tiền công công đảo qua lại giữa Bệ hạ và Lục Chương, thần sắc mang theo vài phần dò xét.

Lục Chương né tránh ánh nhìn đánh giá của Tiền công công, bước theo sau Thẩm Miên, chăm chú nhìn tuyết đọng ven đường, làm bộ chuyên tâm nghiên cứu mặt đất.

Vệ Quốc Công được cung nhân hợp lực nâng vào thiên điện đã chuẩn bị sẵn, thái y lập tức được mời tới. Lưu thái y thân hình bụ bẫm bắt mạch hồi lâu, hai bên thái dương chậm rãi toát mồ hôi mỏng.

Ai, ai!

Hôm nay lão thật không nên nhận lời thay ca cho Văn thái y khác!

Cái... cái mạch tượng của Vệ Quốc Công này, nhìn thế nào cũng không giống người hôn mê bất tỉnh a.

—— Có điều, quả thực rất loạn là thật.

....

Vệ Quốc Công đích xác là giả bộ hôn mê.

Hết cách rồi, đôi khi thể chất quá cường tráng, vượt qua thử thách, liền dễ mang đến vài chuyện phiền toái.

Tỷ như mới vừa rồi, ông thật sự hy vọng cơn giận dưới đáy lòng có thể khiến hắn ngất đi luôn cho xong.

Nghịch tử, nghịch tử!

Vệ Quốc Công nằm trên giường, hơi thở dồn dập, tức giận đến đau thắt lồng ngực.

Lục Chương cái tên nghịch tử kia, hắn sao dám, cũng dám đối với Bệ hạ, như thế...

Trong đầu Vệ Quốc Công liền hiện lên một màn trong thoại bản xưa cũ mà Lục Chiêu từng mang về, rương sách đồi phong bại tục.

Khóe mắt ông có giọt lệ lặng lẽ trượt xuống.

Ai có thể ngờ được, nghịch tử như vậy... Ông lại có tới hai đứa!

Ông thẹn với Thái Tổ, thẹn với Tiên Đế, thẹn với Bệ hạ!

Ông có tội! Ông đáng tội chết vạn lần!

Thẩm Miên đứng cách đó không xa, cúi đầu chăm chú nhìn hoa văn khắc trên mặt bàn gỗ.

Lục Chương vội vã nghiên cứu hoa văn trên thảm dưới chân.

Tiền công công theo bản năng kéo kéo cổ áo.

Sao tự dưng lại thấy khó thở vậy nhỉ...

Cách đó không xa, vẻ mặt của Mộc Tê lại là vui mừng.

A, thật yên tĩnh.

"Bệ hạ!"

Cuối cùng xem xong mạch, Lưu thái y run rẩy đứng dậy, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Ông khom người nói với Thẩm Miên: "Vệ Quốc Công hẳn là do mệt nhọc quá độ, hỏa khí công tâm nên mới hôn mê, không có gì trở ngại lớn. Thần sẽ kê một phương thuốc, uống vài ngày là khỏi."

Tuy rằng trông giống giả bộ hôn mê, nhưng khí thế của Vệ Quốc Công... đúng là vẫn tràn đầy lắm.

Thẩm Miên gật đầu: "Ừ, vậy đi kê thuốc, cần dược gì thì lấy, dùng loại tốt nhất, không có thì tới tư khố của trẫm mà tìm."

Lưu thái y lĩnh mệnh lui xuống.

Thẩm Miên thật sâu hít vào một hơi, day nhẹ thái dương đang âm ỉ đau, quay đầu phân phó cung nhân phía sau:
"Các ngươi ở lại đây trông coi, Vệ Quốc Công tỉnh lại thì báo cho trẫm biết."

Lục Chương theo sau Thẩm Miên rời khỏi thiên điện, vừa bước qua cửa, hắn bỗng quay đầu lại, liếc nhìn thật sâu phụ thân đang nằm mê man trên giường.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng hy vọng người nằm trên giường kia là  mình.

Vì sao?

Vì sao lại không có rượu độc?

Lục Chương tự hỏi, rồi lại dần dần từ bỏ việc suy nghĩ ấy.

Thẩm Miên như hồn phi phách tán mà quay về thiên điện nơi Lục Chương tạm trú.

Tiền công công thì mang vẻ mặt hoang mang mà đi theo phía sau hai người.
Hắn luôn cảm thấy trong lúc mình không hay biết, đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng hệ trọng.

Sau khi tiến vào điện, Thẩm Miên đi tới trước án thư ngồi xuống, phất tay cho những cung nhân khác lui ra, rồi tự tay rót một chén nước.

"Khụ khụ khụ!"

Y bỗng nhiên bị sặc đến ho khan dữ dội.

Nhầm rồi——

Đây là rượu chuẩn bị cho Lục Chương!

Lục Chương thoáng chốc quăng hết mọi nỗi lòng rối loạn ra sau đầu, vội vàng móc khăn lụa, vừa giúp Thẩm Miên thuận khí, vừa lau vệt rượu nơi khóe môi y.

Chờ đến khi Thẩm Miên rốt cuộc bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Chương, cả người y bỗng cứng đờ.

Lục Chương cụp mắt, lui về sau nửa bước.

Thẩm Miên chỉ cảm thấy tim gan phế thận trong người mình không có chỗ nào là không đau.

Đầu, đầu cũng đau đến muốn nổ tung!

"Lục ——"

"Bệ hạ ——"

Hai người đồng thời cất tiếng, sau khi chạm mắt nhau một cái, lại tựa như bị kim châm, đồng loạt dời ánh mắt đi.

Sự trầm mặc..... một lần nữa lan rộng khắp không gian.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...