Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường
Chương 68: Không Nói Ra Được Lời Cần Nói
Hôm sau, Mạnh Kiều ngủ một giấc dài rồi mới chịu tỉnh dậy. Bên cạnh đã không có hình bóng của anh, mắt kinh ngạc nhìn cái màn trên đầu, nháy mắt có chút hoảng hốt, đây là Bách Trượng Ao, nơi mà cô đã sinh sống 5 năm qua. Một bộ quần áo giữ ấm ở nhà của cô được đặt ngay ngắn trên đầu giường, anh luôn giúp cô làm những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, từng chi tiết nhỏ, lại có thể khiến cho dòng máu ấm áp trong tim cô trào dâng. Khóe miệng không tự giác nhếch lên, xốc chăn lên, thay quần áo xong, đi dép lê màu hồng nhạt được đặt ngay ngắn dưới giường, liền đẩy cửa phòng ngủ rồi đi ra phòng khách. Mắt liếc nhìn đồng hồ gỗ trên tường, đã là hơn 11h sáng. Hôm nay trời lạnh vô cùng, ngoài cửa gió thổi lạnh thấu xương. “Lạnh quá đi…” Một trận gió lạnh xẹt qua, khớp hàm cô đông cứng run run, hai tay ôm cánh tay chạy ra phòng khách, chuẩn bị đi qua sân nhà, đến nhà vệ sinh rửa mặt. “Vợ, lại đây, ở nhà bếp có nước ấm.” Thẩm Yến nghe tiếng chân liền bước ra từ nhà bếp, đúng lúc gọi cô lại. “Ừm.” Cô quay đầu vừa thấy, cười tủm tỉm chạy đến bên người anh, bị anh nắm tay cùng nhau đi vào nhà bếp, đã có sẵn đồ vệ sinh của cô trên bếp. Thẩm Yến lấy một gáo nước từ trong cái nồi sắt to đang sôi, múc hai gáo nước nóng đổ vào chậu rửa mặt, lại đổ thêm một chút nước lạnh vào, thử độ ấm, sau đó múc một cốc đưa cho cô, “Vợ, em đánh răng trước đi.” “Cảm ơn chồng nha.” Cô nhận lấy cốc nước, cầm bàn chải đã có sẵn kem đánh răng, đi đến sân cạnh cửa phòng bếp, ngồi xổm xuống bắt đầu đánh răng. Bên ngoài lúc này thời tiết rất lạnh. Anh bê chậu rửa mặt đến đặt cạnh cô: “Vợ, đánh răng xong rồi về phòng khách ăn sáng nha.” “Được.” Cô mơ hồ không rõ lên tiếng trả lời. Vốn tưởng rằng bữa sáng vẫn là ăn khoai lang, phát hiện trên bàn ăn có một tô mì gà thơm ngon, các món đi kèm cũng rất phong phú, vừa thấy là biết Thẩm Yến nấu rồi, bà nội nấu sẽ không nhiều như vậy. Miếng thịt tươi đầy ụ, rau xanh mướt, tôm to đã được bóc vỏ sẵn, còn thêm một quả trứng chần nước sôi. “Này, chồng, trong nhà sao lại có bột mì để làm mì vậy?” Cô ngạc nhiên không thôi, cười cười ngồi xuống, cầm cốc uống một ngụm nước, thông thông cổ rồi mới nói. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, phía trước có đặt một bát canh thuốc đen đen, miệng mỉm cười nói: “Sáng nay sau khi rời giường, anh vào trong trấn mua.” “Hứ, sao không gọi em?” Cô gắp một gắp mì, đưa đến miệng thổi thổi: “Em cũng muốn vào trong trấn mà.” “Hôm nay bên ngoài lạnh, nên không gọi em.” Tối hôm qua hai người ngủ muộn, buổi sáng thấy vợ ngủ rất say, nên không đành lòng đánh thức cô. Nghĩ đến trong nhà đã không còn lương thực, không làm được bữa sáng, vì thế, sáng sớm đã lái xe vào trong trấn mua gạo tẻ, gạo nếp, đậu nành, bột mì với rau thịt. “Em muốn vào trong trấn để gửi bức thư.” Cô nói. “Không sao, chờ em ăn xong, chúng ta cùng nhau đi.” Anh cũng không ngại ra ngoài lần nữa vì vợ. “Cảm ơn chồng.” Cô cười ngọt ngào nói, anh vẫn là đáp ứng yêu cầu của cô. Anh sủng nịch cười cười, một tay bưng chén thuốc lên, ghé vào bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi. Liếc mắt nhìn bát thuốc của anh một cái, cảm thấy sẽ rất đắng, không khỏi tò mò hỏi: “Chồng à, anh uống cái gì vậy?” “Bà nội cho anh đấy.” Anh mặt hơi hơi phiếm hồng, lại nói sang chuyện khác: “Năm nay lễ mừng năm mới là về nhà mẹ đẻ cùng em, hay là mời ba mẹ đến đây?” Cô trầm ngâm một lát, nói: “Em gửi bức thư hỏi bọn đã, em thì sao cũng được.” “Ừ.” Anh nhíu nhíu mày, nhăn mặt một hơi uống xong bát thuốc, bà sáng sớm đã nấu canh thuốc cho anh, thần thần bí bí bảo anh phải uống hết. Anh đã đoán được để làm gì rồi. Cũng không muốn phụ tâm ý của bà nội nên đành uống hết. Lúc sau, Mạnh Kiều ăn xong bát mì, thay một bộ quần áo ra ngoài, đi đến trước phòng bà gõ cửa: “Bà nội, cháu với Thẩm Yến phải vào trấn một chuyến, bà có muốn mua đồ gì không?” Sau một lúc lâu, bà khoác áo khoác dày đi ra: “Giúp bà mua mấy cuộn len để đan áo lông.” “Màu gì ạ?” Cô hỏi lại, lại nghĩ tới bà anh hẳn là chưa từng đi xe hơi, tối hôm qua còn tò mò nhìn trộm chiếc xe. Thuyết phục bà: “Bà, bà cũng đi cùng bọn cháu đi.” Lại bổ sung một câu: “Cháu sẽ không chọn đâu, bà nội từ mình chọn là tốt nhất.” Bà cũng thấy vậy. Bà tính đan quần áo và mũ cho trẻ em, nên cần phải chuẩn bị trước. Lúc trước đồ dùng kết hôn trên giường của cháu trai đều là chuẩn bị trước một năm. Vẫn là tự mình chọn lựa mới yên tâm. Thản nhiên nói: “Đi đi, bà cũng đi. Hai đứa chờ bà một lúc, bà đổi quần áo rồi ra.” Mạnh Kiều nhìn thấy bà lại vào phòng, cười cười, nhu thuận trả lời: “Vâng.” Ba người đi ra cửa, Vượng Tài phe phẩy cái đuôi cũng muốn đi theo, bị bà quát lớn: “Vượng Tài! Giữ nhà đi, đừng đi ra.” Vượng Tài kêu lên một tiếng, lùi vào trong nhà. Bà nội ra khỏi liền khóa cửa lại, quay đầu lại đôi mắt trông mong nhìn chiếc xe. Thẩm Yến mở cửa xe ra, một bàn tay che ở trên cửa xe, một bàn tay dìu bà lại: “Bà, lên xe cẩn thận một chút.” “Được, đến đây.” Bà trong lòng kích động, chưa từng ngồi qua xe hơi, ở trong thôn cũng không thấy qua được bao nhiêu lần, thỉnh thoảng chỉ có một hai chiếc ô tô chạy qua trên con đường quốc lộ đối diện cổng làng, tất cả đều là bụi bay qua. Run rẩy bám vào cánh tay cháu trai, thật cẩn thận ngồi lên. Tò mò lấy tay đi sờ sờ, đệm da sô pha là thật, lại dùng mông nhún một chút, còn rất mềm, rất thoải mái. Trong lòng vui mừng thật sự. Thẩm Yến khởi động chiếc xe, Mạnh Kiều ngồi ở ghế phó lái đằng trước nói: “Bà, chúng ta phải xuất phát rồi.” Bà hai tay gắt gao nắm lấy thành ghế, liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Ừ, biết rồi.” Mạnh Kiều hỏi: “Có cần cháu ngồi cùng bà không?” “Không cần.” Bà quyết đoán cự tuyệt, tuy rằng có thay đổi với Mạnh Kiều một chút, nhưng không nguyện ý quá mức thân thiết với cô. Lúc sau chiếc xe chạy, bà phát hiện không có đáng sợ như vậy, so với ngồi xe máy của thím Ngô còn thoải mái hơn. Mỗi lần ngồi xe máy là bộ xương già đều như muốn rã rời, mà xe hơi giống như đất bằng vậy, vô cùng vững chắc. Thần sắc chậm rãi dần trầm tĩnh lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, xe hơi thật không tệ, chạy nhanh lại êm, còn có thiết bị có thể che chắn gió mưa, ngồi cũng thoải mái. Trong lòng vui mừng, cháu trai cuối cùng cũng có tương lai. Về sau cũng có thể đi xuống gặp ông lão rồi, nghĩ đến đây trong lòng bà cảm động vô cùng, yên lặng lau nước mắt. Bỗng dưng, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé đưa tới một chiếc khăn tay. Bà giật mình nhìn, là Mạnh Kiều cầm khăn tay, cũng không nhìn lại cô. Bà nín khóc mỉm cười, nhận lấy khăn tay. Nha đầu này cũng đôi khi khá hiểu chuyện. Khoảng hai mươi phút đã đến trấn, hôm nay không phải là ngày họp chợ, đường phố Trấn Vũ vắng vẻ, không có nhiều người đi đường, xe trực tiếp chạy vào bên trong, Thẩm Yến dừng lại trước cửa hàng hợp tác xã cung ứng và tiếp thị. Trên đường không ít người qua đường tò mò vây xem, lại không dám dựa gần quá, năm này ô tô nhỏ vẫn rất ít gặp. Thẩm Yến xuống xe xong, cũng dìu bà xuống. Ba người đi vào trong. Cung ứng và tiếp thị trong trấn rất lớn, thương phẩm đầy đủ hết, những năm 80 cũng dùng phiếu để mua đồ. Mạnh Kiều lang thang một vòng, không có gì muốn mua cả. Nhìn thấy bà ở còn đang nghiêm túc chọn cuộn len, chắc là đan áo lông cho Thẩm Yến, “Bà, mua màu xám hoặc màu đen đi, Thẩm Yến không thích màu vàng.” “Không phải đan cho A Yến.” Bà cúi đầu tiếp tục chọn lựa, cầm lấy cuộn màu xanh da trời, màu vàng nhạt, xanh nhạt, còn cả màu đỏ thẫm. Màu sắc sặc sỡ như này, lẽ nào là bà đan cho cô không? Cô thật là thụ sủng nhược kinh nha. Cười tủm tỉm nói: “Bà, cháu cũng không thích màu này, cháu thích màu trắng kem.” “Không phải cho cháu.” Bà ngẩng đầu liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Là cho chắt của bà.” “A.” Cô xấu hổ cười cười. Lúc mua len, Mạnh Kiều phát hiện bà cũng cầm mấy cuộn len màu trắng kem. Bà cũng muốn đan cho cô sao? Cô lại nhịn không được tự mình đa tình. Ngoại trừ mua cuộn len, bà còn mua không ít vải bông tinh khiết, xanh đỏ loè loẹt, đậm nhạt đều mua. Sau khi đi ra, Mạnh Kiều đi đến bưu cục một chuyến, tính gửi bức thư cho cha mẹ nguyên chủ. Cha mẹ của nguyên chủ làm ở cục đường sắt, ngày nghỉ không cố định, bình thường cũng bề bộn nhiều việc, hai nơi lại cách nhau hơn một ngàn km, ngồi xe lửa phải hơn 15 giờ, thông tin liên lạc không phát triển, giao thông không thuận lợi, bọn họ cũng chưa từng tới Bách Trượng Ao. Lúc trước, thỉnh thoảng sẽ gửi cho bọn họ một số bưu kiện đến trấn, như thịt khô, măng khô, khoai lang khô. Cố định mỗi tháng đều sẽ gửi thư báo vẫn sống tốt. Kể từ lần trước nói cho họ muốn đi thành phố Hương, đến nay cũng đã bảy tháng không gửi thư liên lạc. Sau khi thư được gửi đi, có thể đến trong ngày. Cô đã viết vào bức thư, có thể về nhà chờ tin tức. Sau khi về đến nhà, bà ngay lập tức bắt tay làm giày cho chắt. Thẩm Yến kiểm tra hết đồ vật trong nhà, sửa chữa rồi bổ sung, cũng đổ đầy nước vào trong bể. Mái nhà cũng đã nhiều năm không tu sửa, anh treo thang lên kiểm tra mái nhà, thay thế những miếng ngói vỡ, Mạnh Kiều ở dưới hỗ trợ giúp giữ cây thang. Buổi chiều, anh thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm người sửa ống nước, muốn lắp đặt bồn cầu vào phòng tắm. Mạnh Kiều thấy anh chuẩn bị ra ngoài, vội vàng gọi anh lại: “Chồng, em cũng muốn ra ngoài. Em muốn đến nhà Tô Dao.” Thẩm Yến bước qua cầm túi trong tay cô: “Ừ, chúng ta cùng đi, anh cầm giúp em.” Cô cười ngọt ngào, kéo cánh tay anh đi ra cửa. Đi không đến vài bước, anh liền ôm cô. Câu dẫn cười: “Vẫn là như vậy thoải mái.” Bốn mắt nhìn nhau, hai người ăn ý cười. Bên ngoài gió lớn, Bách Trượng Ao hàng năm đều có tuyết vào dịp đầu năm mới, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, có lẽ tuyết cũng sắp rơi rồi. Nép ở trong lòng anh, thân thể thật ấm, trong lòng cũng rất ấm. Anh đưa cô tới nhà Tô Dao, gõ cửa xong, là Tô Hào mở cửa. Tô Hào đã cao lên không ít, cũng không còn là thằng nhóc nữa. Đã hơn bốn năm, không gặp Thẩm Yến còn Mạnh Kiều cũng nửa năm rồi chưa gặp, hiện tại kích động không thôi, cười hô to: “Anh Yến, chị Kiều!” Thẩm Yến cười cười: “A Hào cũng thành chàng thiếu niên rồi.” Mạnh Kiều tay sờ sờ đầu cậu, trêu ghẹo nói: “Vẫn là một cậu nhóc thôi.” Tô Hào mặt đỏ lên, hơi ngượng ngùng cười nói: “Mau, mau vào trong ngồi, chị em cũng gửi thư nói rằng trước năm mới sẽ về. Mẹ em hiện tại đang ở trong nhà.” Sau khi hai người vào nhà, nhà của Tô Dao vẫn giống như trước kia, thật thoải mái tự tại. Vừa vào cửa chính là khuôn viên, cây nho được trồng trên giàn gỗ bên trái, lá cây khô vàng rơi xuống, mùa đông chỉ còn lại cây khô, bên phải là chuồng gà và phòng bếp. Mẹ Tô từ phòng khách đi ra, cười toe toét, nhiệt tình nói: “Ai ya, A Yến đã trở về rồi. Mau ngồi, mau ngồi. Thím rót cho hai đứa ly trà.” Thẩm Yến cười nói: “Không cần, a thẩm, cùng chúng cháu ngồi nói chuyện là được rồi. Không cần khách khí.” Sau khi hai người ngồi xuống, Mạnh Kiều đưa đồ cho mẹ Tô, cười ngọt ngào nói: “Thím, đây là từ thành phố Hương mang đến cho mọi người, tâm ý nho nhỏ. Cảm tạ thời gian trước đã giúp đỡ chăm sóc bà nội chúng cháu.” “Cái này…” mẹ Tô nhìn thấy một túi to đầy đồ, giá trị xa xỉ, kinh ngạc nói: “Này cũng thật ngại. Thím cũng không giúp được gì cả.” Lúc trước A Dao cùng với thằng nhóc bên Lục gia đều thi đỗ đại học, sau khi rời khỏi Bách Trượng Ao, người trong hai nhà đều chăm sóc cho nhau. Sau đó, Kiều Kiều cũng rời đi, nói muốn đến Hương thị tìm A Yến. Trước lúc rời đi, đã nhờ thím mỗi ngày qua xem bà một chút, bà cũng không cần giúp đỡ gì, chỉ nói chuyện phiếm mấy câu. Mạnh Kiều mở gói quà to ra, cười nói: “Thím, thím có hơi thiếu máu, cháu tặng thím cái này để bổ sung dinh dưỡng, thím nhớ phải ăn nha.” Lại lấy ra hai món đưa cho Tô Hào, “Này, A Hào, cái này cho em.” Tô Hào ánh mắt tỏa sáng, là một chiếc bút máy đóng gói tinh xảo cùng một hộp chocolate. Trừng lớn ánh mắt khó có thể tin được nhìn Mạnh Kiều, “Chị Kiều, là cho em thật sao?” “Đúng rồi, em học tập cho tốt, biết không?” Mạnh Kiều cười duyên: “Hộp chocolate này được ăn, nhưng một lần đừng ăn nhiều, cẩn thận sâu răng nha, về sau sẽ không có cô nương nào thích đâu.” Tô Hào mặt ửng đỏ, mặt mày hớn hở nhận lấy: “Cảm ơn chị Kiều.” Chị Kiều thật tốt quá. Mạnh Kiều cũng tặng cho Tô Dao cái kẹp tóc bằng pha lê, giao cho mẹ Tô. Mọi người ngồi hàn huyên một hồi, Thẩm Yến nắm lấy tay cô, tay cô có hơi lạnh. Nghe mẹ Tô cùng Tô Hào kể lại cuộc sống trong 4 năm qua của cô ở Bách Trượng Ao. Liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh, cái miệng nhỏ nhắn cười tủm tỉm, giống như không có việc gì, trong lòng anh như là bị một tảng đá lớn đè ép, thật sự khó chịu. Lúc trước anh không hỏi cô, khi anh không có nhà, đã xảy ra những chuyện gì. Mạnh Kiều luôn chọn những điều thú vị hoặc chuyện vui để nói với anh, mỗi một lần nhắc tới đều cười tủm tỉm, đều nói mình và bà đều rất ổn, chỉ là rất nhớ anh, nên đã đến thành phố Hương tìm anh. Chưa từng nói qua, cô bị ngã từ trên cây xuống khi đang hái hoa anh đào, mắt cá chân sưng lên vài ngày. Cũng chưa từng nói khi trời mưa to, cô một mình chạy ra chuồng gà, bắt gà vào lồng sắt đem vào nhà, chính mình bị ướt sũng, phát sốt ba ngày. Còn nữa… Càng chưa từng nói, sau khi anh đi, cô trở nên trầm mặc ít nói, cũng không thích cười nữa. Thẩm Yến cảm giác mũi cay cay, nắm tay cô thật chặt. Sau khi hai người tạm biệt mẹ con Tô Hào. Đi trên con đường nhỏ yên bình trong thôn, hai cánh tay anh giữ lấy cô, gắt gao ôm cô trong lồng ngực, mặt cọ cọ vào đầu cô, sau một lúc lâu, cúi đầu nặng nề, nhỏ giọng nói: “Vợ, về sau chúng ta không xa rời nhau. Mặc kệ chuyện gì cũng không rời xa.” Không bao giờ muốn xa nhau nữa. Anh không dám tưởng tượng khi anh không ở đây, mỗi ngày của cô trải qua như thế nào. Trong lời nói của mẹ Tô cùng Tô Hào giống như một ngọn cây, đâm thẳng vào trong tim anh. Cô lẳng lặng chờ đợi trong lồng ngực anh, hơi thở giống như tuyết quanh quẩn ở mũi cô vậy. Cảm giác được anh ôm thật ấm áp, thực nóng rực. Hai tay cô ôm lấy sau lưng anh, thì thầm nói: “Chồng, em yêu anh.” Yết hầu anh nghẹn ngào không nên lời, cúi người xuống, hôn vào môi cô, đôi môi hơi lạnh nhưng cũng nóng rực, nụ hôn rất nhẹ, dịu dàng, giống như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nâng niu không muốn làm tổn thương. Anh muốn nói, anh cũng yêu cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương