Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường
Chương 69: Đông Đông Trở Về
Ba ngày sau, tuyết đã bắt đầu rơi ở Bách Tượng Ao. Cô nhận được điện báo từ nhân viên điện báo mặt đầy sương gió chạy chiếc xe đạp giao đến. Ba mẹ Mạnh sẽ đến Bách Tượng Ao đón tết Nguyên Đán. Sau khi biết tin, cô hớn hở chạy vào nhà: “Chồng ơi, ba mẹ em sắp đến đây rồi.” Thẩm Yến buông chiếc laptop của mình xuống, xoay đầu lại cười nói: “Vậy thì tốt rồi, năm nay cả nhà chúng ta náo nhiệt rồi. Bây giờ anh đi dọn dẹp phòng, ba mẹ có nói khi nào thì đến không?” “Là chuyến tàu vào ngày 28. Ba em nói rằng ba mẹ sẽ đến Nguyên Thị vào khoảng 2 giờ chiều ngày 29.” Cô trả lời. “Ừm, anh nhớ rồi. Đến lúc đó thì chúng ta đến trạm xe lửa Nguyên Thị đón họ.” Anh cười rồi đứng dậy. “Chồng ơi, em cũng đến giúp anh.” “Vậy mình đi thôi.” Anh nắm tay cô cùng đi ra ngoài. Trong nhà có tổng cộng có hai phòng dành cho khách, đã lâu ngày không có ai ở nên bỏ hoang từ rất lâu rồi, chỉ còn có các đồ nội thất nhưng không hề có giường. Mạnh Kiều lựa căn phòng lớn. Hai vợ chồng cùng nhau quét dọn. Thẩm Yến tháo chiếc giường được chạm khắc bằng gỗ, lau chùi cọ rửa, phơi khô sau đó thì mới lắp lại. Cô lau dọn hết những món đồ nội thất bên trong phòng, mặt đất cũng được lau sạch sẽ. Sau đó lấy một bộ ga giường sạch sẽ, sau khi cùng nhau làm một hồi thì căn phòng cũng trông như mới. Hai người hài lòng nhìn nhau cười. Năm thứ 24, khi qua năm mới, vào ngày nghỉ Từ Đông Đông trở về Bách Tượng Ao. Mạnh Kiều và Thẩm Yến mang qua một đống quà, đội mưa che dù đến ngôi nhà ngay cửa thôn của đội trưởng Dương. Khi đội trưởng Dương mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Yến, hai mắt sáng rực, lập tứ kích động đến ôm chầm lấy anh, vỗ vỗ vào lưng anh, sảng khoái cười nói: “Aiya, A Yến, cậu đã bình an trở về rồi. Mạnh Kiều cũng đã đợi được cậu trở về rồi.” Thẩm Yến cười vỗ vỗ vào lưng anh ta, hai người quen biết nhau cũng đã nhiều năm nên tình nghĩa của cả hai tựa như anh em: “Đội trưởng Dương, khoảng thời gian này cảm ơn sự chăm sóc của gia đình anh.” “Khách sáo rồi, cũng không có giúp gì cả. Chúng ta là anh em không nói mấy cái này, bên ngoài trời lạnh nên nhanh vào đây ngồi đi.” Đội trưởng Dương khoác vai anh cùng đi vào nhà, nhiệt tình nói: “A Yến, tối nay hai vợ chồng cậu ở nhà chúng tôi ăn cơm đi, đã lâu rồi không uống vài ly với cậu.” “Bồi anh đến cùng.” Thẩm Yến sảng khoái trả lời, hai người vui vẻ cười phá lên. Mạnh Kiều vừa vào nhà đã đi tìm Từ Đông Đông. Hôm nay Từ Đông Đông vừa mới về nhà, đang ngồi bên giường sắp xếp quần áo. Thời gian học đại học, vào những kỳ nghỉ đông hàng năm cô ấy đều về Bách Tượng Ao, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp đại học rồi. Mỗi lần về nhà, luôn sắp xếp căn nhà lại từ đầu. Tuy ngôi nhà vẫn sạch sẽ, nhưng cô ấy không quen với việc Dương Hiểu Đông luôn sắp xếp các đồ vật không đúng chỗ, quần áo thì cũng có gấp nhưng không được ngăn nắp, luôn luôn cẩu cẩu thả thả. Mạnh Kiều người vẫn chưa thấy nhưng giọng nói đã tới trước rồi, “Đông Đông! Đông Đông!!” Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Kiều chạy đến, không tự chủ mà cười nói: “Mạnh Kiều, em đến rồi.” Mạnh Kiều chạy ào đến, ôm chặt lấy cô ấy, Đông Đông người gầy ốm, nhưng lại rất khỏe, nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Đông Đông, em nhớ chị rồi.” Từ Đông Đông không thể nhịn cười được, hai người chỉ cách nhau 3 tuổi, nhưng luôn cảm thấy mỗi lần Mạnh Kiều gặp cô ấy, thì giống như một đứa con gái dính lấy mẹ ruột của mình vậy, “Này, Mạnh Kiều, em ôm đủ rồi thì buông tay ra nào, rất chặt đó.” “Ôm thêm chút nữa.” Mạnh Kiều cười cười, vùi đầu vào kẽ hở trên cổ cô ấy. Tuy tính cách của hai người có nhiều điểm khác biệt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cả hai yêu thích lẫn nhau. Đôi khi tình bạn kỳ diệu như vậy đấy, Từ Đông Đông cũng đã quên mất từ lúc nào mà cô đã bắt đầu thích đứa nhỏ vừa lười vừa phiền này rồi, có lúc không thích những việc mà cô làm, thường bị cô chọc tức đến điên lên, cô giống như một người vô tư, miệng luôn mỉm cười, cũng không biết có nhìn ra người ta đang tức giận với cô hay không. Trong nháy mắt, lại chạy nhanh nhanh đến trước mặt, làm ra bộ mặt nịnh nọt nũng nịu. . ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Vụng Trộm Yêu Anh2. Chiều Hư3. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt4. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!=====================================Đông Đông cũng không biết rằng một người khi thiếu tình thương trong một thời gian dài thì giống như họ đang chết chìm vậy, khi người khác thật tâm đối xử tốt với cô thì một khi đã bị cô bắt lại thì sẽ không bao giờ chịu buông tay. Đông Đông đối xử rất tốt với cô nha. Buổi tối, Thẩm Yến và Mạnh Kiều ở nhà bọn họ ăn lẩu dê. Tiểu Đậu Tử giúp họ mang một phần qua cho bà nội. Trong đại sảnh có hai chiếc đèn lồng được thắp sáng, 5 người ngồi quanh bàn ăn, giữa bàn đặt một cái xoong, những miếng thịt dê đang bốc khói nghi ngút. Đội trưởng Dương rót một bát rượu gạo cho Thẩm Yến, rượu ấm ấm, đặc biệt còn có thể giảm cảm lạnh rồi cười nói: “Rượu gạo là vợ của anh ủ đó, ngày thường anh cũng không nỡ uống, haha, hôm nay là một ngày vui, anh em chúng ta cùng uống thoải mái.” Rượu do Đông Đông ủ? Mạnh Kiều, nói với Thẩm Yến: “Em cũng muốn uống thử một ngụm.” Thẩm Yến lập tức vươn tay đậy nắp lại nói: “Không được, vợ à, em không thể uống rượu.” “Tại sao chứ?” Cô làm nũng nói, đôi mắt vô tội nhìn anh, tay nắm lấy tay áo của anh: “Chồng ơi, em chỉ uống một ngụm thôi, có được không?” Thẩm yến rất hưởng thụ, nhịn không được mà sờ đầu cô cười nói: “Vợ à, mang thai thì không thể uống rượu đâu.” Cô ngây người, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn cô. “Em đâu có mang thai đâu.” Cô vặn vẹo trả lời Anh cong cong khóe miệng, “Nhưng cũng có thể đã mang thai rồi. Nói chung là không thể uống. Vợ ngoan nào, hửm?” Từ Đông Đông cười rồi múc cho cô một bát canh lẩu dê: “Mạnh Kiều, em uống canh trước đi.” “Ờ, cảm ơn.” Cô trả lời, nhưng cô vẫn còn nghĩ đến chuyện Thẩm Yến nói cô có thể đang mang thai. Cô thật sự bị trễ kinh. Khoảng thời gian trước, lúc anh ấy dùng mọi thủ đoạn, ý loạn tình mê thì cô đã đồng ý, hai người thuận theo tự nhiên, không có sử dụng biện pháp nào, lẽ nào hiệu quả lại cao đến vậy, một tháng mà đã mang thai rồi sao? Cô năm nay cũng sắp 24 tuổi rồi. Ở thời đại này cũng tính là già rồi. Đội trưởng Dương và Thẩm Yến uống rượu vui vẻ, trò chuyện về những việc mà bản thân từng trải qua, không ngừng cười cười nói nói. Tiểu Đậu Tử lúc thì nhìn ba mình, lúc thì lại nhìn chị Từ, trong lòng rất vui. Thẩm Yến đôi lúc lại âm thầm gắp đồ ăn cho cô, vừa như không có gì nhưng cũng tỉ mỉ chăm sóc. Bữa cơm này, mọi người ai cũng rất thoải mái. Đội trưởng Dương dự định nửa năm sau, đợi đến khi Đông Đông tốt nghiệp đại học, thì cả nhà sẽ dọn đến thành phố S sinh sống. Anh ấy cũng đã xin điều chuyển công tác, Tiểu Đậu Tử cũng vừa hay lên trung học có thể tiếp nhận được nền giáo dục tốt hơn. Đội trưởng Dương cũng không muốn nhốt Từ Đông Đông ở Bách Trượng Ao, một cái thôn nhỏ lại hẻo lánh này. Lúc đầu cảm thấy Đông Đông gả cho anh ta đã thiệt thòi, nên càng không muốn cô ấy bị thua kém nữa. Từ Đông Đông miệng luôn mang nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói chuyện. Nhưng Mạnh Kiều biết rằng trong lòng Đông Đông rất vui, cô cũng vui mừng thay cho cô ấy. Sau khi tạm biệt bọn họ, Thẩm Yến tay cầm đèn pin cùng Mạnh Kiều đi về. Tuyết rơi nhẹ, lông ngỗng thì bay phấp phới rơi xuống đất, cũng rơi trên chiếc dù, những nơi tuyết rơi thì mặt đất rất trơn. Anh cười nói: “Vợ ơi, anh cõng em.” Mạnh Kiều nhìn gương mặt sau khi uống say của anh liền cười nói đùa rằng: “Chồng à, anh có làm được không đấy?” Anh thấp giọng cười: “Cõng vợ thôi mà có gì mà không được.” Cong lưng xuống trước mặt cô, “Lên đi nào.” “Vâng.” Cô nhảy lên. Anh xoay tay ôm lấy hai chân cô ấy rồi đứng dậy: “Vợ à, em nhẹ một chút, cẩn thận cái bụng.” Đầu cô tựa vào lưng anh, một tay cầm dù, một tay thì cầm đèn pin, “Chồng, sao anh chắc chắn là em mang thai chứ?” Anh có chút ngại ngùng, “Anh đoán, tháng này em chưa có kinh nguyệt.” Cô cắn nhẹ vành tai của anh, thở dài nói: “Anh cũng nhớ kỹ ghê.” Anh rùng mình rồi tiếp tục bước đi, khàn khàn cười nói: “Vợ à, em ngoan đi, nếu không chút nữa anh cõng em không nổi đâu.” “Hahaha…” Cô cười đến run cả người, lại tinh nghịch liếm cổ anh, còn cố ý thì thầm vào tai anh: “Không phải anh vừa nói cõng vợ thôi mà có gì mà không được sao?” Thẩm Yến mặt đỏ đến mang tai. Vợ mình đúng thật là một tiểu yêu tinh, một cô hồ ly biết mê hoặc người khác. Anh cười nhẹ: “Vợ à, anh ghim rồi nha, đợi chút nữa về nhà thì đừng hòng mà năn nỉ anh.” “Ayyo, em sợ quá à.” Miệng cô nói sợ, nhưng lại cười rất vui. Nam phụ có thù tất báo, thì ra tính cách này cũng sẽ thể hiện ở phương diện này. “Haha…” Anh cười bất lực đưa ra câu kết luận: “Vợ à, anh chiều hư em rồi.” “Ỏ vậy sao? Anh hối hận thì vẫn còn kịp á.” Cô không bằng lòng cười cười. Anh cõng cô đi chầm chậm, từng bước giẫm lên mặt đất tuyết rơi nay đã hóa thành nước, từng bước từng bước, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt đen đầy ấm áp không thể lẫn vào đâu được, anh cất giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Không hối hận, cả đời này anh cũng không hối hận.” Lòng cô bồi hồi, ngoan ngoan tựa đầu vào vai anh, ánh đèn pin chiếu rọi lên con đường dài bằng đá màu cam, chậm rãi nói: “Chồng ơi, anh thật tốt.” Anh cười cong môi, vợ cõng sau lưng mặc dù mặc trên người bộ quần áo dày nhưng cũng không quá nặng, đâu đâu cũng rất mềm, giọng nói cũng ngọt ngào làm cho lòng anh mềm nhũn ra. Đêm tối ở nông thôn, ngoại trừ ánh sáng của đèn pin, thì xung quanh tối đen tĩnh mịch. Anh cõng cô, từng bước đi về nhà, càng lúc càng xa. “…” Hai người ngủ một giấc rồi ôm nhau thức giấc, sáng sớm hôm sau cô chợt tỉnh giấc. Thẩm Yến ôm cô ngủ, trong giấc ngủ mơ hồ cảm nhận được động tĩnh của cô, mới chịu chậm rãi mở mắt, khàn giọng nói: “Vợ em sao vậy?” “Chồng ơi, em hơi khó chịu.” Cô khẽ cau mày nhìn anh thì thầm. Anh lập tức tỉnh táo rồi lo lắng hỏi han: “Sao lại khó chịu vậy em?” Cô như một chú mèo, dụi mặt vào ngực anh thì thào nói: “Em đau bụng, muốn nôn nhưng không nôn được. Không biết có phải do hôm qua ăn nhiều quá không.” Hai mắt anh sáng lên, nói: “Vợ à, có lẽ em thực sự mang thai rồi.” Cô sững sờ ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh chớp chớp, một ngụm nước miếng ứa ra, cô nhanh chóng bật dậy từ trên giường lao ra ngoài cửa. Thẩm Yến nắm lấy tay cô lại, đem ống nôn để trong góc phòng anh mua cho cô khi kết hôn: “Vợ,em đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, em cứ nôn vào đây đi.” Mạnh Kiều liếc nhìn anh, nhưng cô không quan tâm nữa, cô ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo, một lúc sau cô cũng không nôn ra được gì. Nước mắt cũng hết cạn nhưng cuối cùng những thứ nôn ra được toàn là nước bọt và dịch vị. Thẩm Yến dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Vợ mang thai thật sao? Hay là bị bệnh? Anh rót một ly nước ấm từ phích nước, đỡ cô ngồi dậy rồi đút cô uống: “Kiều Kiều, uống chút nước đi.” “Ừm.” Cô dựa vào thành ly uống vài ngụm nước, dạ dày ấm lên. “Cẩn thận không bị sặc đó. Uống từ từ thôi.” Anh chậm rãi đút cho cô uống rồi để ý vẻ mặt của cô. “Ừm.” Cô cảm thấy toàn thân khó chịu, nhân lúc Thẩm Yến đi dẹp ly nước, cô liền bò vào trong chăn nói: “Chồng à, anh mau qua đây đi, em lạnh.” “Ừm.” Sau khi anh dẹp cái ly ở bàn sách xong quay lại. Vừa nằm lên giường thì cô đã rụt qua đây rồi. Anh cong môi cười, cũng tiến đến bên cạnh cô, hai tay ôm cô vào lòng, hai chân và đùi của hai người cũng đan vào nhau. Anh ôm lấy cô, đôi tay lớn sờ sờ đầu cô, cúi đầu nhỏ tiếng hỏi: “Vợ à em còn lạnh không?” “Không lạnh nữa rồi.” Cô lẩm bẩm, dụi mặt vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nằm im, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cơ thể của anh thật ấm! Khóe miệng cô cũng khẽ nhếch lên, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Tác giả có điều muốn nói: Thực sự là quá buồn ngủ rồi, mọi người ngủ ngon nhé, xin lỗi vì hôm nay chỉ ra trước hai chap thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương