Cận Lệnh Hàng lái một chiếc Lincoln đến. Anh và Kinh Ngữ ngồi ghế sau, tài xế lái, còn Nhan Điền Tuyết ngồi ghế phụ.
Cận Lệnh Hàng ôm trọn Kinh Ngữ đang quấn trong áo khoác của anh vào lòng như chốn không người. Hai người chen chúc trong cùng một chỗ ngồi, tay anh nhịp nhàng v**t v* mái đầu của cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Làm phiền anh rồi..." Kinh Ngữ nhỏ giọng nói trong lòng anh.
Âm thanh ấy mềm như mèo con khẽ cào vào tim. Với đàn ông mà nói, mềm đến mức giống như anh mua một món đồ chơi cho mèo cưng của mình, nhưng món đồ ấy lại làm nó bị thương, vậy mà nó vẫn rưng rưng nước mắt cầu xin anh chăm sóc nó.
Tim Cận Lệnh Hàng đau đến mức gió cũng có thể thổi vụn.
Anh càng không để ý đến ai khác, dỗ dành cô: "Không làm phiền anh thì làm phiền ai? Cả đời này anh chỉ muốn được Ngữ Ngữ của anh làm phiền từng phút từng giây. Dù em ở Nam Cực còn anh ở Bắc Cực, anh cũng sẽ lên đường ngay trong đêm nay để đến đón em, đến để em làm phiền."
Cô dụi sâu hơn vào hõm vai anh.
Nghe được mấy chữ "Nam Cực – Bắc Cực", Nhan Điền Tuyết ở phía trước không nhịn được liếc nhìn ra sau.
Mải mê hóng hớt, đúng lúc ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Cận Lệnh Hàng đang nhìn lên.
Cô chỉ đành cười khẽ rồi tìm bừa đề tài phá vỡ sự ngại ngùng: "Anh ở xa không?"
"Không xa đâu, Tuyết Tuyết."
Khi còn ở khách sạn, anh đã hỏi xem cô có bị thương không. Giờ đây trong xe yên ắng, Cận Lệnh Hàng vẫn lịch sự quan tâm cô em họ hàng xa này: "Tuyết Tuyết nghỉ phép à? Có thời gian đi chơi với Ngữ Ngữ."
"Haiz, em là nghệ sĩ nhỏ nhỏ thôi, tự do lắm. Nghỉ hay không nghỉ, miễn sao để chị dâu sớm gặp được anh thì em có tự nổ cũng được."
Kinh Ngữ: "..." Cô cúi mặt xuống, ngượng đến mức hai tai đỏ lên.
Cận Lệnh Hàng bật cười, rồi chậm rãi nói: "Cảm ơn, Tuyết Tuyết. Mong ngoài đêm nay ra, chuyến đi này vẫn để lại niềm vui với em."
Câu nói dành cho Nhan Điền Tuyết, nhưng Kinh Ngữ lại không nhịn được dụi mặt vào lòng anh thêm lần nữa, ý bảo là anh đừng nói nữa, em ngại muốn chết rồi...
Cận Lệnh Hàng siết chặt vòng tay, lập tức đổi chủ đề: "Ở đây chơi hai ngày đi. Sắp tới anh qua L.A., có thể ghé trường em. Ở đó anh cũng có nhà. Em ở đâu, Ngữ Ngữ?"
Kinh Ngữ: "Em có căn hộ... nhưng em... ừm, ở đâu cũng được."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt ngọt đến mức muốn tan đường.
Nhan Điền Tuyết không nhịn được lại len lén quan sát — từng khung hình phát thức ăn chó đều lọt hết vào mắt cô.
Chẳng phải vừa quen nhau sao? Mới quen đã như kết hônluôn rồi...
"Anh có nhà ở L.A. thì bình thường, nhưng sao ở đây anh cũng có nhà? Anh ở luôn casino của khách sạn cho tiện không được à?" Nhan Điền Tuyết tò mò.
Nghe Kinh Ngữ kể, anh ở Nhật cũng có đầy nhà ra, cảm giác như anh thật sự nghiện mua nhà.
Nhưng nghĩ lại, casino là của nhà họ, khách sạn cũng là của nhà họ, làm một phòng riêng hẳn luôn cũng được, vừa tiện làm việc.
Kinh Ngữ liền lên tiếng giải thích giúp anh: "Ồ, anh ấy không quen ngủ chỗ ngủ lạ. Khách sạn dù thuê dài hạn cũng không giống nhà, lại ồn. Nhà của chính mình mà nếu không ngủ thường xuyên cũng khó ngủ."
"Vậy... vậy thì sao mà sống được? Đi công tác thì..." Nhan Điền Tuyết tò mò.
Kinh Ngữ thở dài: "Thì rất mệt chứ sao..." Nói rồi cô quay sang nhìn bạn trai mình,
Dạo này anh có ngủ được không?"
"Cũng tạm. Một năm anh chỉ ở đây được khoảng một tháng."
"Mới một tháng thôi, vậy là không được rồi." Cô lại dụi vào vai anh: "Tối nay em ngủ với anh."
Cận Lệnh Hàng cúi xuống cọ nhẹ lên mặt cô: "Ngữ Ngữ ngoan nhất. Tối nay anh ở với em, em còn bị thương nữa."
Nhan Điền Tuyết: "..."
Cô vốn không muốn đến nhà anh là vì muốn giữ thể diện, không muốn như cái... bóng đèn.
Giờ thì hay rồi. Hai cái kẻ gây họa phòng bên, tốt nhất đền bù thật nhiều vào!
*
Không lâu sau, xe đến biệt thự riêng của Cận công tử.
Chưa bước vào đã thấy choáng ngợp, một căn nhà hiện đại, xa hoa, đơn giản mà vẫn giữ nét cổ điển tinh tế. Nhìn lướt qua thì tưởng anh thích phong cách tối giản, nhưng nhìn kỹ thì thấy tiền chảy thành dòng.
Vừa mới bước vào, ánh đèn vàng ấm ấp cùng hệ thống sưởi xua tan cái lạnh 0°C của đêm Vegas, nâng nhiệt độ trong nhà lên tầm 20°C — thoải mái đến tan chảy.
Ở phòng khách đã có bác sĩ đợi sẵn.
Quản gia người Mỹ xách hành lý lên lầu. Ba người ở lại kiểm tra vết thương cho Kinh Ngữ.
Không quá nghiêm trọng, nhưng mắt cá chân bị sưng, mấy ngón chân bị va đập nhẹ. Bác sĩ bôi thuốc chống viêm, băng bó từng ngón chân. Chỗ trán vì là trên đầu nên cẩn trọng, được bôi thuốc dày rồi dán băng kỹ phòng khi đi ngủ bị lệch; còn dặn nếu sáng mai đau đầu thì phải chụp phim kiểm tra.
Cận Lệnh Hàng quỳ một chân trước mặt Kinh Ngữ trong suốt quá trình. Khi bác sĩ bôi thuốc trên trán cô, cô nhìn xuống, rồi chạm phải ánh mắt lo lắng đến đau lòng của anh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí bình lặng.
Gương mặt cô đã hồng hào hơn so với lúc còn ở khách sạn. Vừa nhìn anh, cô liền cười.
Cận Lệnh Hàng càng đau lòng hơn, đưa tay xoa nhẹ gò má cô.
Quản gia bước xuống, nói tiếng Trung lưu loát với Nhan Điền Tuyết: "Hành lý ở hai phòng cuối hành lang tầng hai. Hai vị chọn phòng tùy thích, khung cảnh ngoài cửa sổ khác nhau. Quần áo đã được đưa đi giặt sấy, lát nữa sẽ mang đặt trước cửa, tránh ảnh hưởng đến các vị nghỉ ngơi. Trong phòng có đầy đủ đồ tắm và đồ ngủ mới. Nếu có thiếu gì xin hãy gọi tôi, điện thoại ở trong phòng."
"Cảm ơn nhé~"
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Cận Lệnh Hàng bế ngang Kinh Ngữ đưa vào thang máy.
Cô đang mang dép khách sạn, giờ đây các ngón chân đều được băng lại, đi đứng bất tiện. Thế là Cận Lệnh Hàng ôm cô đi khắp nơi.
Nhan Điền Tuyết giả vờ như không thấy, ôm ly nước ép tươi, thảnh thơi thưởng thức biệt thự của ông anh họ giàu có này.
Đẹp không tả nổi.
Giờ cô chỉ hối hận, cực kỳ hối hận. Lúc đầu biết vậy nghe lời mà đến đây luôn đi, khỏi để Kinh Ngữ bị thương bị dọa, rồi còn để Cận Lệnh Hàng phi xe trong đêm mưa để đón bọn họ.
Dù giá một đêm ở phòng tổng thống của Jin bằng một chiếc xe hơi... cũng chẳng bằng một góc của căn nhà này.
*
Trên lầu, ở phòng của Cận Lệnh Hàng, cửa vừa mở ra thì Kinh Ngữ đã thấy một chú chó Spaniel đen trắng đang chơi nước ở bể bơi vô cực ngoài ban công lập tức vẫy đuôi chạy tới.
"Ồ..." Cô ngẩn ra nhìn nó.
Cận Lệnh Hàng khựng bước, cúi đầu nhìn cô trong lòng: "Ngữ Ngữ, anh quên hỏi em, em có sợ chó không? Nếu sợ thì để anh bảo người đưa Nika lên tầng khác."
"Em không sợ! Không sợ xíu nào!" Cô vội vàng đáp.
Anh bật cười, rồi tiếp tục bước vào trong.
Đặt cô xuống giường xong, Kinh Ngữ lập tức nghiêng đầu nhìn sinh vật nhỏ bé theo sau họ vào phòng.
"Cuối cùng cũng được gặp mặt~ Nika~"
Nó đúng là rất đẹp, bộ lông đen trắng bóng mượt không tì vết, đôi mắt lại vừa trong vừa lanh lợi. Là chó đực, nhưng thật sự rất mê Cận Lệnh Hàng, cứ xoay quanh anh, k** r*n ư ử, chẳng thèm nhìn Kinh Ngữ lấy một cái.
Cận Lệnh Hàng xoa đầu nó qua loa vài cái rồi đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc cho Kinh Ngữ. Chú chó cũng lẽo đẽo theo sau, từ nãy đến giờ thậm chí không liếc cô một cái.
Kinh Ngữ nghĩ đến chuyện bé con này là chính cung của Cận Lệnh Hàng, nó đã quen với việc anh mang đủ loại khách nữ về nên giờ chẳng buồn quan tâm đến ai ngoài daddy.
Cận Lệnh Hàng quay lại, cắm máy sấy vào rồi bắt đầu sấy tóc cho cô.
Kinh Ngữ hơi ngại, nói tự mình làm được. Anh chỉ lắc đầu: "Không được, để anh."
Cô đành ngoan ngoãn ngồi yên.
Không phải chưa từng có bạn trai sấy tóc cho cô, nhưng vẫn hiếm lắm. Hơn nữa, Cận Lệnh Hàng còn là kiểu đàn ông sẵn sàng giúp cô mang tất.
Nhìn sang chú chó đang áp mặt vào cạnh giường dõi theo anh, Kinh Ngữ ôm một bụng đầy nghi vấn.
Khi anh tạm tắt máy sấy, cô ngẩng đầu, tò mò hỏi:
"Bạn gái của anh... nó đều từng gặp qua hết rồi đúng không, Cận Lệnh Hàng?"
"..." Ánh mắt hai người chạm nhau. Anh ho khan, hiếm hoi lộ ra vẻ không biết trả lời ra sao.
Cô không có ý gì, chỉ hơi hụt hẫng vì chú chó không thân với cô. Cô thích chó, lại gặp Nika vài lần rồi. Ở Okinawa, mỗi ngày Cận Lệnh Hàng gọi video với nó hai lần để dỗ nó ăn cơm. Có lúc cô còn lỡ xem ké hai cha con gọi video, tiếng nó sủa cô nghe đến quen thuộc luôn rồi.
"Cho nên... nó không chơi với con gái nữa, chỉ thích một mình anh. Có lần em vô tình lộ mặt trong video là em biết rồi, nó chẳng có hứng thú gì với em hết." Cô nói.
Nghe tới đây, anh lập tức mở miệng: "Tính nó là vậy, Ngữ Ngữ. Ngay cả Bối Cạnh Thiên với Tùy Phi Thừa gặp nó thường xuyên như vậy mà nó cũng không muốn chơi. Không sao đâu."
"Vậy sao?" Cô bớt mất mát hẳn.
Anh giải thích tiếp: "Anh nhặt nó ở miền Nam nước Pháp hai năm trước. Lúc nhỏ nó bị bắt nạt quen rồi, ban đầu rất sợ người, còn cắn anh nữa." Anh chỉ vào hổ khẩu tay phải. "Mang găng đua xe mà nó vẫn cắn thủng hai lỗ."
Cô hít một hơi lạnh, nhìn bàn tay vẫn còn nguyên vẹn mà rùng mình.
"Sau đó nuôi nó hai tháng mới bớt sợ người, nhưng vẫn không chịu ở với ai. Miễn là anh ở nhà thì nó bám anh 24/7. Em thấy rồi đó, chuyện ăn cơm... Anh mà không ở nhà là nó tuyệt thực."
Kinh Ngữ bật cười, cúi nhìn bé chó lanh lợi, "Hai mươi bốn giờ sao, dính daddy như sam. Vậy lúc đầu anh đi xa có biết nó như vậy không?"
"Không. Lần đó quản gia đổ thức ăn mà nó cả ngày không ăn không uống. Quản gia tưởng nó bệnh mới báo cho anh. Anh gọi video dỗ vài câu là nó ăn ngay."
"Trời đất..." Cô chống cằm nhìn nó, "Đúng là một vệ sĩ trung thành."
Anh lại mở máy sấy, tiếp tục sấy những lọn tóc vẫn còn ẩm.
Anh vừa vào phòng tắm thì Nika đã lạch bà lạch bạch chạy theo ngay, một giây cũng không chịu rời.
Kinh Ngữ lúc này mới hiểu vì sao anh đi du lịch lại mang nó theo, tối đi dạo với chị gái cũng phải dắt theo. Công tác thì bất tiện, nhưng đi chơi mà bỏ nó ở nhà chắc nó tuyệt thực chết mất.
Thậm chí vì nó mà anh còn mở cả tài khoản Facebook... ghi tên cả hai cha con. Bao nhiêu bạn gái không khiến anh thấy cuộc sống đáng ghi lại, nhưng chú chó này lại khiến anh muốn lưu lại từng khoảnh khắc.
Đúng là tình cảm song phương.
"Buồn ngủ chưa, Ngữ Ngữ?" Anh vừa bước ra khỏi phòng tắm đã hỏi.
Cô lắc đầu: "Lúc ngâm bồn thì buồn ngủ lắm, bây giờ... tỉnh rồi."
Anh quỳ một chân bên giường, nâng mặt cô, trên mặt anh tràn đầy sự áy náy: "Xin lỗi Ngữ Ngữ của anh. Xin lỗi..."
Cô cong mắt cười, cúi đầu chạm trán anh, nhấn mạnh từng chữ: "Không — liên — quan — đến — anh. Chỉ là tai nạn nhỏ thôi." Cô trêu, "Khách sạn nói... miễn phí phòng trong ba năm, phạm vi toàn cầu. Đúng là lỗ thật."
Anh ngẩng nhẹ đầu, đôi mắt xám dưới ánh đèn pha lê lung linh như mặt nước bên ngoài bể bơi trong đêm lạnh.
"Trong nhà anh hay bất kỳ căn nào trên thế giới này, Ngữ Ngữ nhà ta đều có thể ở miễn phí cả đời."
"...." Cô bật cười, nhào vào lòng anh, cọ lên vai rồi cắn một cái lên cổ anh: "Em phải học chó con cắn để lại dấu. Bạn gái sau của anh thì khỏi đi."
"Cắn đi." Anh nhắm mắt ngửa đầu, cam tâm tình nguyện.
"..."
Cô bật cười, bóp cổ anh nhẹ nhẹ để trêu đùa. Cái ý tưởng muốn độc chiếm anh cả đời của cô khiến tim cô nhũn ra. Cô yêu chết mất.
Hai người đùa qua đùa lại. Đúng lúc ấy —
"Gâu!!!"
Cô giật mình té nhào vào lòng anh.
"Nika..." Cận Lệnh Hàng ôm cô, quay đầu gọi chú chó.
Bé con đứng cách một mét, ngẩng cao đầu, ánh mắt đen bóng trừng trừng nhìn Kinh Ngữ như muốn lao tới xé nát cô.
Kinh Ngữ run run rút tay khỏi cổ anh, "Xin lỗi... chị chỉ đùa anh ấy thôi, không bắt nạt thật đâu..."
Cận Lệnh Hàng bế cô lên, ngồi xuống giường, chỉ vào chú chó: "Không được hung dữ với mẹ."
Kinh Ngữ: "..." Cô đỏ mặt chui vào lòng anh.
Cận Lệnh Hàng quyết định bế cô sang phòng giải trí chơi một lát vì cô vẫn còn tỉnh táo.
Chú chó đứng bất động bên giường nhìn anh bế người ra ngoài, toàn thân cứng đờ, tựa như vì câu nói vừa nãy mà nó không biết mình còn được đi theo không.
Daddy... hình như không cần nó nữa rồi...
Thấy nó đứng im không chịu đi, Kinh Ngữ quay đầu lại, vẫy vẫy tay: "Nika Nika, sao con không đi? Mau lại đây, bám theo daddy, chúng ta cùng chơi nào."
Nghe thấy vậy, nó mới im lặng bước từng bước theo sau.
Kinh Ngữ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn: "Thông minh thật." Cô ghé sát tai Cận Lệnh Hàng thì thầm: "Anh đừng hung dữ với nó nữa. Nó hung dữ với em thì còn hiểu được, vì em với nó đâu có quen, nó tưởng em đánh anh đó. Anh mà hung dữ với nó thì nó không theo anh nữa đâu, giống như bị bỏ rơi vậy, tội nghiệp lắm."
Cận Lệnh Hàng bật cười, hôn lên má cô một cái: "Không tội nghiệp đâu. Cần dạy thì vẫn phải dạy. Một lát nữa nó lại đi cắn đồ của anh để xả giận thôi, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt."
"..." Cô bật cười, liếc nhìn chú chó đang lẽo đẽo theo sau. "Anh từng hung dữ với nó lúc nào?"
"Giữa năm nay. Khi Diệp Na lần đầu tới chơi, nó rượt theo cậu bé làm thằng nhỏ sợ phát khóc. Anh chỉ quát một câu, đâu có dữ mấy. Thế mà nó chạy lên lầu xé nát áo của anh."
"..." Kinh Ngữ cười đến hai vai run run, nghiêng đầu nhìn sinh vật nhỏ dưới chân: "Con đúng là thông minh quá mức nhỉ cục cưng."
Nó ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng daddy, vẻ mặt chẳng hiểu gì.
Đưa Kinh Ngữ lên phòng giải trí tầng trên xong, Cận Lệnh Hàng bảo cô nhắn gọi Nhan Điền Tuyết. Còn anh thì xuống lầu dặn quản gia vài chuyện.
Kinh Ngữ vừa gọi cho Nhan Điền Tuyết, vừa kể luôn chuyện lúc nãy bị chó quát.
Nhan Điền Tuyết nhớ rất rõ con chó này. Trên mạng xã hội của Cận Lệnh Hàng, nó từng là nhân vật duy nhất xuất hiện công khai, nổi tiếng ngang ngửa với chủ nó. Thế nên lúc đang đi lên, cô nàng đã hào hứng muốn xỉu.
Vừa vào phòng giải trí, cô đã thấy Kinh Ngữ nằm bò trên bàn cược. Con Spaniel đã gây án khi nãy thì nằm đối diện, cằm cũng đặt lên mặt bàn, cách nhau hơn một mét, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Kinh Ngữ móc ngón út ngoắc ngoắc nó, miệng gọi: "Nika Nika, Ka Ka cục cưng, cục cưng Ka Ka~"
Nhìn bề ngoài thì nó vẫn giữ vẻ lạnh lùng bất động, nhưng cái đuôi trắng đen đằng sau đã xoay mấy vòng, rõ ràng là nghe hiểu tiếng cô gọi.
Nhan Điền Tuyết bật cười, chạy lại: "Hello~ Cậu ngồi ở đây là muốn làm... dealer hả?"
Nika nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Nhan Điền Tuyết tròn mắt: "Trời đất, đáng yêu quá đi. Bộ lông đen trắng này đúng kiểu mặc vest đi làm dealer được luôn nhỉ?"
Kinh Ngữ ngồi thẳng dậy, chống tay lên má ngắm nó, gật gù: "Mình thấy Ka Ka giống giáo phụ chủ trì lễ cưới lắm, đẹp trai muốn xỉu."
Nhan Điền Tuyết lấy điện thoại ra chụp hình, rồi ghé sát Kinh Ngữ thì thầm: "Cuối cùng cũng được gặp chính cung của Cận Lệnh Hàng rồi nhé, Ngữ Ngữ. Mình cá là chẳng có người phụ nữ nào thích thằng nhóc này hết. Còn cậu?"
Kinh Ngữ phì cười, lắc đầu: "Nó vô tội mà. Lúc nào cũng có một đống phụ nữ chạy tới tranh giành tình cảm với daddy nó, rồi còn vô tình khiến nó bị mắng oan nữa."
Nhan Điền Tuyết nhéo má cô: "Ngữ Ngữ của mình vừa ngọt vừa xinh vừa tốt bụng."
"Gâu!"
Một tiếng chó sủa bất ngờ vang lên. Nhan Điền Tuyết lập tức nép ra sau lưng Kinh Ngữ.
Cả hai đều trợn tròn mắt nhìn nó.
Kinh Ngữ cũng hơi run, vì vẫn chưa hiểu tính nó lắm nên nhỏ giọng hỏi: "C–con sao vậy, Ka Ka?"
Nó trợn lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Nhan Điền Tuyết sau lưng cô.
Kinh Ngữ cố giao tiếp: "Cận Lệnh Hàng không có ở đây mà... Con bị sao vậy cục cưng?"
"Nó hung dữ với mình! Với mình đó, Ngữ Ngữ!" Nhan Điền Tuyết ngồi bật dậy, bất bình: "Tại mình nhéo má cậu. Giống y lúc nãy cậu véo daddy nó, nó giận rồi!"
"..." Kinh Ngữ thấy khó tin. "Chắc không đâu. Nó với mình đâu có thân, nó chỉ bảo vệ daddy của nó thôi mà."
Nhan Điền Tuyết lập tức làm lại động tác nhéo má.
Nika bất ngờ bật dậy, lao thẳng về phía trước.
"Á á á á—!!!" Nhan Điền Tuyết hét thất thanh bỏ chạy.
Kinh Ngữ sợ đến mức đứng bật dậy, ôm lấy con chó trước khi nó nhào khỏi bàn: "Đừng! Đừng cắn Tuyết Tuyết..."
Cận Lệnh Hàng vừa bước vào đã thấy Nhan Điền Tuyết hoảng loạn chạy về phía cửa, còn Kinh Ngữ thì ôm chặt con chó, cứng đờ vì sợ.
"Sao vậy?" Anh sải bước tới, kéo con chó khỏi tay cô. "Cẩn thận nó cắn em đấy, Ngữ Ngữ. Tạm thời đừng đụng vào nó nữa."
Kinh Ngữ vẫn còn hoảng, chui vào lòng anh: "Nó... nó lao lên. Em sợ nó nhảy xuống đuổi theo Tuyết Tuyết."
Nhan Điền Tuyết run rẩy đứng xa xa: "Nó tưởng em đánh Ngữ Ngữ! Nó cuống lên, thật sự cuống lên!"
Lần này Kinh Ngữ mới tin, cùng Cận Lệnh Hàng nhìn con chó đầy nghi hoặc và hoang mang: "Hình như là thật." Cô lại liếc Cận Lệnh Hàng, rồi cúi xuống mỉm cười với nó: "Tuyết Tuyết nhéo má mẹ, con tưởng dì ấy đánh mẹ đúng không, cục cưng?"
Nó nghiêng đầu nhìn cô. Đáng yêu muốn xỉu.
Kinh Ngữ bật cười, rồi quay sang Cận Lệnh Hàng: "Ka Ka nhà ta ngoan thật~" Nói xong cô lại gọi với sang Nhan Điền Tuyết phía xa: "Không sao đâu, nó không cắn đâu~ Đừng chọc ghẹo trước mặt nó nữa là được."
Quản gia cùng hai người giúp việc mang đồ ăn lên, bày đầy trên bàn thủy tinh cạnh bàn cược.
Cận Lệnh Hàng thả Kinh Ngữ ra, xoa đầu con chó, khen: "Giờ thì ngoan rồi. Biết là mẹ rồi."
Được daddy khen, nó vui đến mức nhào vào người anh cọ cọ.
Cận Lệnh Hàng vòng qua bàn ngồi vào vị trí dealer, định chơi với hai cô một lát.
Phòng giải trí cái gì cũng có đủ, chẳng khác gì casino thu nhỏ. Nhưng Nhan Điền Tuyết chỉ biết chơi mấy trò trên bàn bài, còn máy game thì mù tịt. Thế nên cô ngồi sát ngay bên Kinh Ngữ.
Kinh Ngữ nhìn con chó vẫn dính sát bên cạnh Cận Lệnh Hàng, tay vừa cầm xấp chip vừa gọi nó: "Ka Ka~ lại đây đi con. Tính luôn phần của con."
Nhan Điền Tuyết: "..."
Nhìn bạn mà nghẹn lời.
Cận Lệnh Hàng cũng nhìn con chó mà suýt bật cười.
Kinh Ngữ lắc lắc tay gọi: "Lại đây mẹ cho tiền. Thắng là của con, đổi qua đồ ăn con thích. Thua thì mẹ chịu."
Nó nhìn cô vài giây. Qua mấy câu "Ka Ka Ka Ka, cục cưng cục cưng" dụ dỗ của cô, cuối cùng nó cũng thật sự đi vòng qua bàn, tới ngồi cạnh cô.
Nhan Điền Tuyết sững sờ.
Kinh Ngữ lập tức chia cho nó một trăm nghìn chip.
Rồi bắt đầu đặt cược.
Nhan Điền Tuyết vẫn quẹt thẻ VIP của Cận Lệnh Hàng, nên không hề nể nang. Với lại ván cuối hồi nãy cô thắng đậm, nên ngay ván đầu tiên đã ném xuống năm mươi nghìn chip không hề run tay.
Cuối cùng, Kinh Ngữ lại liếc sang chú chó một cái.
Cô tự mình đặt năm nghìn đô, rồi cũng đặt giúp nó năm nghìn.
Nhan Điền Tuyết nói: "Cậu đặt vậy còn không đủ cho nó ăn hai ngày đâu, Ngữ Ngữ."
"Tiết kiệm chút đi. Lỡ thua chẳng lẽ bán chó à?"
"Không phải cậu nói là cậu chịu hết sao?"
"Vậy bán mình hả?"
"..."
Kinh Ngữ nhìn khóe môi nhếch lên của dealer đang cúi người phát bài, rồi cô nằm rạp về phía trước: "Bán em đi nhé, daddy đáng yêu của Nika~?"
Nhan Điền Tuyết: "..." Cô nàng cúi đầu, lặng lẽ khều mép lá bài, kiểm tra xem mình có phá sản luôn hay không.
Cận Lệnh Hàng lắc đầu: "Em sẽ không thua đâu. Nếu em thua thật, em làm dealer đi, anh thua thì anh cho em luôn."
Nhan Điền Tuyết: "..."
Bài... bình thường, không tốt không xấu.
Nika ngồi đó, hết nhìn daddy lại nhìn Kinh Ngữ. Cuối cùng ánh mắt xuyên qua bàn cược, nhìn về phía Nhan Điền Tuyết đang hơi u sầu.
Hai con chó độc thân trong đêm mưa đầy căng thẳng ấy, bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh hiếm khi... hòa bình đến lạ.
