Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 54: Em muốn chết à?



Ván đầu tiên thêm bài vẫn thua, năm mươi nghìn đô của Nhan Điền Tuyết mọc cánh bay mất.

Còn Kinh Ngữ? Cô cũng thua. Chỉ có Nika thắng.

Kinh Ngữ vui muốn phát điên: "Bé con nhà chúng ta vận may tốt quá ~ ngày mai sẽ tăng 1 phần snack cho con!" Cô xoa xoa đầu nó.

Nhóc con nghiêng đầu nhìn cô, nhìn suốt một lúc lâu. Cái vẻ đó đúng kiểu... từ trước đến nay ngoài daddy ra chưa từng có ai đối xử thân thiết như vậy, nên ánh mắt của nó vừa ngây thơ vừa thẹn thùng, không dám tin là mình được yêu thương như thế.

Nhan Điền Tuyết ván hai chỉ dám đặt mười nghìn, biết điều lại rồi.

Kinh Ngữ cho Nika đặt mười nghìn, còn mình vẫn là năm nghìn.

Kết quả: cô... đội sổ. Nika đứng nhì từ dưới lên. Hai mẹ con thất bại thảm hại.

Nhan Điền Tuyết cười như điên, dù chính cô ấy cũng chẳng còn gì để mất.

Kinh Ngữ và chú chó bốn mắt nhìn nhau, mặt mày xụ xuống. Lúc Cận Lệnh Hàng thu chip, Nika còn "gào" với daddy một tiếng như đang phản đối.

Nhan Điền Tuyết vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: "Ơ kìa, nó còn biết tức kìa."

Kinh Ngữ vuốt đầu nó, dỗ dành: "Thua rồi, thua rồi cưng ơi... đã cược thì chịu, phóng đao là phải theo đao, không sao đâu, mẹ còn tiền."

Cô lắc lắc chiếc thẻ của mình rồi đưa cho Cận Lệnh Hàng: "Mr. Dealer, đổi thêm chip đi, con trai chúng ta tưởng nhà mình phá sản rồi."

Cận Lệnh Hàng bật cười, nhận lấy thẻ.

Đổi xong lại tiếp tục đặt.

Ván này cả ba cùng thắng.

Kinh Ngữ vui đến mức ôm đầu Nika hôn một cái: "Ka Ka nhà ta chơi giỏi quá, ba ván thắng hai rồi cưng ơi~"

Nika vẫy đuôi, đôi mắt long lanh nhìn cô như đang thì thầm: Mẹ khen con nữa đi...

Nhan Điền Tuyết sắp xếp lại đống tiền thắng được Cận Lệnh Hàng đưa, rồi nói với anh: "Anh à, con chó này mai mốt phải đổi chủ mất thôi."

Cận Lệnh Hàng liếc sang cảnh Kinh Ngữ với nhóc con đối mắt tình bể bình, khẽ cười: "Đổi hay không cũng không ảnh hưởng việc Kinh Ngữ là mẹ nó, anh là bố nó. Không sao cả."

"..." Tuyệt đỉnh. Nhan Điền Tuyết cạn lời.

Kinh Ngữ ôm chó, ngước mắt nhìn anh qua bàn bài, cười tít cả mắt.

Nhưng không vui được bao lâu, sau đó ngoại trừ Nhan Điền Tuyết thi thoảng thắng được một ván, Kinh Ngữ gần như thua liên tục. Còn Nika thì thua đến mức lông mày... cũng như nhíu lại. Cả con chó mặt mày u ám. Mỗi lần thấy daddy thu chip, nó lại dùng ánh mắt tình thân để van xin daddy bỏ qua.

Cận Lệnh Hàng giờ trong mắt chỉ có Kinh Ngữ, chẳng thèm đoái hoài đến nó, thế nên hễ Kinh Ngữ còn nở được nụ cười là anh lạnh lùng thu chip đều đều.

Cuối cùng, Nika sau sáu ván thua liên tiếp thì thật sự sụp đổ, nó "ao—" một tiếng, nhảy khỏi bàn chạy đến bên daddy, nằm lên chân anh rồi bắt đầu cắn áo phát tiết.

Nhan Điền Tuyết sững lại, cầm chip mà không biết phải làm gì.

Kinh Ngữ từ ngạc nhiên chuyển sang cười không đứng nổi, rồi bắt đầu chỉnh lại giá trị quan lệch lạc của con: "Ka Ka, đừng cắn cha con..."

Cô đứng dậy vòng qua bàn: "Bé con~"

Cận Lệnh Hàng thở dài, đứng dậy đi vài bước, đỡ cô về chỗ dealer rồi ngồi xuống: "Để Ngữ Ngữ làm dealer."

Kinh Ngữ cười cong cả mắt.

Anh bế con chó đang chạy vòng luân quẩn quanh họ đặt lên bàn, rồi tự mình vòng về chỗ Kinh Ngữ lúc nãy.

Nika nhìn hai người, do dự không biết đi về phía ai. Kinh Ngữ nói khẽ: "Qua với daddy đi, chúng ta chơi tiếp. Để xem Ka Ka ở cạnh daddy có thắng nổi snack không."

Nó ngoan ngoãn chạy về phía anh.

Nhan Điền Tuyết tặt lưỡi, nói là chỉ yêu daddy, thật ra bị mẹ dỗ vài câu đã ngoan như công chúa.

Ngồi cạnh Cận Lệnh Hàng rồi, daddy liếc nó một cái, khóe môi khẽ cong. Rõ ràng anh rất hài lòng vì nó ngoan, hiểu chuyện, lại biết thương mẹ.

Cận Lệnh Hàng bắt đầu đặt cho nó, còn hỏi: "Bao nhiêu?"

Anh đặt một chip mười nghìn.

Nó nhìn tiếp vào tay anh.

Anh đặt thêm một cái. Nó vẫn nhìn.

Cuối cùng đặt đến năm mươi nghìn.

Cận Lệnh Hàng cảnh cáo: "Thua thì đừng trách ba, càng không được trách mẹ. Không thì tối nay ngủ ngoài đường."

Nó liếc daddy đầy oan ức.

Nhan Điền Tuyết gục xuống bàn vì cười.

Kinh Ngữ phát bài cho từng người.

Nhan Điền Tuyết mở bài, một cây 3, một cây 2... số chả ra gì, chần chừ không biết có nên rút thêm không.

Cận Lệnh Hàng mở bài của mình.

Vì anh không che, nên Nhan Điền Tuyết thấy ngay, là bài đẹp. Gần như thắng chắc. Cô ghen tỵ nhìn sang chó con.

Cận Lệnh Hàng mở bài của Nika.

Nhan Điền Tuyết suýt thì bật cười, không có nổi một số tử tế.

Trên đời sao lại có bài nào tệ đến vậy...

Nika không hiểu bài, vẫn nghiêng đầu hớn hở nhìn daddy, vì nó nghĩ daddy đang chơi với nó — thế là vui.

Cận Lệnh Hàng mặt mày bình thản như không liên quan, ra hiệu cho dealer rút thêm bài cho nó.

Kinh Ngữ lần lượt phát bài, rồi mở bài của mình.

Cô có điểm số cực cao.

Nhan Điền Tuyết rút bài cũng không cao bằng, chán nản vứt ba lá bài như ném rác.

Bên cạnh là tiếng Cận Lệnh Hàng thông báo "Nika thua rồi" như tiếng gọi hồn.

Cô nàng ôm đầu đầy đau đớn, tuy đang hòa vốn, nhưng chưa thắng được đồng nào, thua chó cũng không khác là bao.

Cô đi lấy rượu uống cho tỉnh táo.

Kinh Ngữ thu chip của Nhan Điền Tuyết xong thì nhìn bài của Cận Lệnh Hàng.

"Wow..." Cô phồng má, nhìn anh một cái rồi im lặng đếm chip trả lại cho anh.

Cận Lệnh Hàng không nói, thong thả nhận chip về rồi mở bài của Nika.

Kinh Ngữ liếc qua, cố nhịn cười, rồi thu ngay chip của nó.

Nika đang đinh ninh daddy vừa có tiền, mình cũng có, đang trông chờ mẹ đưa tiền thưởng... thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn thò tới xoạt một cái, quét sạch năm chip trước mặt nó.

Nó trợn tròn mắt, nhìn cô chằm chằm, chút tình mẫu tử vừa mới thành lập suýt bị năm mươi nghìn đánh sập.

Kinh Ngữ vội dỗ: "Con thua rồi bé cưng. Không sao, ván sau thắng lại."

"Ao..." Cái đuôi của nó chẳng buồn nhúc nhích.

"Không sao đâu, cố lên nhé, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng mà."

Nó nghiêng đầu nhìn về phía Cận Lệnh Hàng với ánh mắt tội nghiệp. Anh tựa vào lưng ghế, nhàn nhã nhún vai: "Đã bảo đừng đặt lớn quá rồi. Cái kiểu tay không mà nghĩ tiền dễ kiếm ấy."

Vừa lúc đó, Nhan Điền Tuyết bước đến, suýt phun cả ngụm rượu vang ra.

Nika há miệng cắn lấy ống tay áo sơ mi của Cận Lệnh Hàng, lắc lắc vài cái, giật luôn cái khuy tay áo bằng đá sapphire xuống.

Kinh Ngữ tròn mắt, cố nhịn cười nhìn vẻ mặt bình thản của anh: "Nó... thường như vậy sao?"

Cận Lệnh Hàng gật đầu: "Nó không bao giờ để bản thân chịu thiệt."

Kinh Ngữ bật cười, che nửa khuôn mặt.

Trong mắt Nhan Điền Tuyết, con chó này đúng là bị nuông chiều đến trời không sợ, đất không sợ, từ nhỏ đã được ba ruột dẫn đi du ngoạn khắp thế giới, ra cửa toàn siêu xe với chuyên cơ riêng, đi chơi nhiều hơn cả cô, ăn thì phải được daddy đút tận miệng. Một ngày hai cuộc gọi video để dỗ dành. Trong nhà ai đến nó cũng không thích, chỉ trung thành duy nhất với daddy.

Bị chiều đến mức không chịu nổi một tí ấm ức. Dù là do daddy gây ra thì cũng tuyệt đối! không! được!

Mà Cận Lệnh Hàng thì... một mặt giáo huấn nó phải tôn trọng và yêu thương mommy, phải làm chó con ngoan. Mặt khác, khuy áo bị nó cắn rớt biến thành đồ gặm, anh hoàn toàn không để tâm, chỉ xắn tay áo lên rồi tiếp tục ván cược tiếp theo.

Nika chính là được anh nuôi thành kiểu "trời sập cũng không sợ" như thế.

Nhưng phải công nhận một điều Cận Lệnh Hàng đúng là mang theo khí chất "mệnh chủ sòng bạc", là kiểu nhìn thấu phong thuỷ của ván bài.

Anh thắng bốn trên năm ván.

Còn Nika thắng một thua bốn.

Nhan Điền Tuyết cũng bắt đầu xuống dốc theo, cuối cùng ôm đầu tự hỏi đời mình sai ở đâu, hay là không hợp phong thuỷ với Las Vegas thật.

Kinh Ngữ cảm thấy làm nhà cái thật sự quá sung sướng. Cờ bạc mà, có mười thua chín, có một người thắng thì cả bàn cũng chẳng thể thắng hết, vậy nên nhà cái luôn lời.

Cô vừa ăn đồ ăn vặt vừa thu tiền, tay nhấn nút phát bài nhanh đến mức muốn bay.

Nhan Điền Tuyết uống hai ly rượu, khiến Kinh Ngữ phải phát bài "trống" vài lần, mong xua đi xúi quẩy. Nhưng vận đen vẫn không chịu rời. Cuối cùng cô bỏ cuộc đi ăn tiếp.

Ôm theo miếng bánh kem đến cạnh bàn, cô đứng xem Cận Lệnh Hàng và Nika chơi.

Cận Lệnh Hàng thì cứ thắng mãi, như kiểu mở thần nhãn. Còn Nika thì thua đến mức mặt mày ủ rũ, Nhan Điền Tuyết đút gà rán nó không thèm, daddy đút cũng không ăn.

Hơn một tiếng sau, khi cả Nika lẫn Nhan Điền Tuyết đã thua đến mức muốn nhảy lầu cho nhanh, buổi giải trí tối nay cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng cười xen lẫn bi ai.

Cận Lệnh Hàng thắng một mớ lớn, tổng cộng năm trăm nghìn.

Người kiếm nhiều tiền như anh, lòng yêu thương cũng rộng rãi. Anh ném cho Nika mười nghìn. Rồi cho Nhan Điền Tuyết hẳn một triệu.

Thấy cô nàng có nhiều hơn, Nika u sầu nhăn mày, giơ móng định cào đống chip trước mặt daddy.

"Nika." Anh nghiêm giọng.

Nó lập tức rụt móng lại, tủi thân không nói nổi.

Cận Lệnh Hàng liếc nó một cái, rồi lại nhượng cho nó thêm mười nghìn. Sau đó anh đẩy toàn bộ số còn lại về phía Kinh Ngữ.

Kinh Ngữ cười đến mức cả gương mặt sáng bừng, có che cũng không giấu nổi niềm vui: "Thank you, my dear sir."

Nhan Điền Tuyết cười đến mức muốn ngất, ôm chip chạy thẳng về phòng, định hôm khác vào casino thử xem vận có đổi không.

"Ka Ka, con có muốn theo dì không?" Ra đến cửa, cô nàng quay đầu hỏi nó.

Tên kia vẫn đang ngồi giữa bàn bài làm cái bóng đèn siêu to. Nhưng nghe cô gọi, cuối cùng cũng nhảy xuống đi theo. Nhìn vậy cũng không đến mức quá ngây thơ, biết phân biệt tình hình tối nay.

Ngay sau đó, Cận Lệnh Hàng vòng qua bàn bế ngang người Kinh Ngữ theo kiểu công chúa, cực kỳ rõ ràng là chuẩn bị về phòng.

Nhưng... đến khi Nhan Điền Tuyết đã vào phòng mình, vẫn không nghe tiếng bước chân theo sau. Khỏi nói cũng biết Cận Lệnh Hàng đâu có đưa Kinh Ngữ về phòng riêng.

Nhan Điền Tuyết thản nhiên. Thấy Nika theo cô vào phòng thì đóng cửa, bế nó ra ban công ngắm cảnh đêm: "Công nhận số con tốt thật. Mở màn như chó hoang mà sau một đêm thành con trai người thừa kế đế quốc."

"Au~"

Cô cúi nhìn nó, bật cười: "Đừng buồn, dì cho tiền. Tối nay ngủ với dì nhé."

*

Khi rời phòng giải trí, Cận Lệnh Hàng hỏi nhỏ: "Tối nay... Ngữ Ngữ..." Anh cúi đầu.

Hai người nhìn nhau.

"...Có thể... ngủ chung một phòng với anh không?" Anh giải thích, "Anh lo cho chân em, sợ em ban đêm đi lại không tiện."

Kinh Ngữ mím môi cười, gật đầu.

"Được."

Cận Lệnh Hàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Hai người cùng lên phòng của anh trên tầng hai. Kinh Ngữ không kén giường, ở đâu cũng ngủ được, còn Cận Lệnh Hàng thì chỉ có thể ngủ đúng chỗ quen thuộc. có thể nói, đây là cái khổ duy nhất anh từng trải qua trong đời.

Ăn khuya xong, Kinh Ngữ vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng đi ngủ.

Chân phải cô mang giày bất tiện, lại không được dồn lực nên Cận Lệnh Hàng sợ cô đứng không vững, anh mới vào phòng tắm cùng cô. Cô đánh răng, anh ở bên chỉnh nước ấm, ngâm khăn, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn chân cô.

Thấy cô hơi mệt vì chống tay vào bồn rửa, anh lập tức đến đỡ cô.

Cuối cùng Kinh Ngữ dựa luôn vào lòng anh.

Cận Lệnh Hàng lau mặt rồi dìu cô ra ngoài. Căn phòng quá rộng, cô mới đi vài bước đã bị anh bế lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn giữa phòng. Sau đó anh mới vào tắm.

Kinh Ngữ nằm trên chiếc giường hai mét, ôm bụng lăn qua lăn lại vì ăn nhiều quá nên đầy bụng. Kiểu này nằm trong lòng Cận Lệnh Hàng cả đêm là đủ hạnh phúc, chẳng thiếu thứ gì.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Kinh Hiện.

"Bà nội gọi em về ăn cơm. Tối nhớ về nhà."

Kinh Ngữ trả lời: "Em không ở Bắc Kinh. Anh nói với ông bà nội hộ em nhé, em về sẽ ghé ăn."

Kinh Hiện: "Mới từ Nhật về mà? Lại đi đâu chơi nữa?"

"Sang Mỹ rồi."

"Em xin nghỉ sớm à?"

"Không, đi chơi thôi."

Cuộc gọi video hiện lên.

Kinh Ngữ bấm nhận.

Vẻ mặt tuấn tú nhưng cau có của Kinh Hiện xuất hiện trên màn hình. Vừa nhìn thấy cô, anh đã dồn dập hỏi han: "Em là người Mỹ mà đi du lịch Mỹ? Em có vấn đề gì không đấy?"

"Sao cơ? Anh là người Trung Quốc thì từ trước đến nay chưa bao giờ ra khỏi Bắc Kinh à? Sau này ai dẫn bạn gái đi Giang Nam du lịch, đi Đông Bắc trượt tuyết thì người đó là chó."

"..." Kinh Hiện hít sâu: "Được rồi. Thế em đang ở đâu bên Mỹ?"

"Las Vegas. Em chưa chơi ở đây được mấy lần."

"Em học ở Los Angeles mà chưa bao giờ tới Las Vegas chơi á????" Vẻ mặt anh đầy vẻ "em đang nói thứ tiếng gì vậy".

Kinh Ngữ nghiêm túc: "Ít... ít thôi, chứ không phải chưa."

Kinh Hiện thật sự bất lực: "Con bé này đúng là... chưa mở mang đầu óc."

Kinh Ngữ cắt ngang, đột nhiên đổi đề tài: "Anh ơi, anh mua cho em căn nhà mới được không?"

"?" Anh nhướng mày: "Thích phong thủy của sòng bạc à? Định lập nghiệp luôn ở đó?"

Kinh Ngữ quá quen với sự châm chọc của anh: "Không phải. Mua ở L.A.. Căn hộ cũ kia em không muốn nữa, muốn bán."

"Tại sao? Đang ở ngon lành dọn đi làm gì." Anh vừa nói vừa liếc sang trợ lý ngoài khung hình, chỉ tài liệu trên bàn để mang đi.

Kinh Ngữ nói: "Bạn em sống ở tầng dưới. Giờ em không muốn qua lại nữa, chuyển nhà đi cho đỡ chạm mặt."

"Thằng bạn trai cũ ngoại tình của em sống ở dưới à?" Trợ lý ra ngoài rồi, tầm mắt anh quay lại màn hình.

"Không. Là bạn thân. Hai người họ... qua lại với nhau, cùng cắm sừng em."

"..."

Kinh Hiện hoàn toàn cứng họng. Một lúc lâu không nói nổi.

Đúng lúc anh định mở miệng thì sau lưng Kinh Ngữ, một người đàn ông cao lớn từ xa tiến lại gần, vóc dáng cao lớn, gương mặt anh tuấn, áo choàng tắm trắng, vừa đi vừa buộc dây quanh eo.

Kinh Hiện nghiến răng: "Kinh! Ngữ! Em muốn chết à?"

Nói xong, anh ta cúp máy cái rụp.

Kinh Ngữ còn đang ngơ ngác thì nghe tiếng bước chân quen thuộc tiến lại gần.

Cô nghiêng đầu, đối diện ánh mắt cao cao tại thượng của anh, cô cười gượng: "Haha..."

"Sao thế?" Cận Lệnh Hàng nhướng mày.

"Em đang gọi video."

"Hửm?" Anh liếc sang điện thoại cô, đúng là giao diện WeChat.

Nhìn phần ghi chú: Ba tôi.

Cô từng nói anh trai thích quản cô, như một ông bố thứ hai. Vậy nên tám phần là anh trai, không phải ba ruột.

Anh thoáng khựng lại, cúi nhìn áo choàng tắm trên người, rồi nói: "Xin lỗi, Ngữ Ngữ. Anh mãi nghĩ chuyện nên không để ý tiếng động."

"Không sao. Chuyện nhỏ. Kệ đi."

Cận Lệnh Hàng chỉnh lại ánh đèn tường, gian phòng từ sáng rực chuyển thành màu cam mơ hồ ấm áp.

Rồi anh lên giường.

Kinh Ngữ tiếp tục nằm giữa giường nghịch điện thoại, đặt ảnh Nika làm hình nền khung chat WeChat giữa cô và anh.

Cận Lệnh Hàng dịch lại gần, vòng cánh tay qua ôm lấy eo cô: "Ngữ Ngữ." Giọng anh hơi khàn, nửa người đè lên lưng cô, gần như phủ lấy cô.

Cơ thể áp sát nhau, cũng là một kiểu thân mật nhất, nhưng anh không đặt chút trọng lượng nào lên người cô vì sợ cô đau.

Kinh Ngữ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh, rồi cũng không rời mắt.

Hai người nhìn nhau trong ánh sáng mơ hồ suốt gần một phút.

Ánh mắt trên giường luôn là thứ đậm mùi tình nhất, cũng là cách biểu đạt tình yêu đẹp nhất. Cuối cùng, chỉ trong một cái chớp mắt của cô, Cận Lệnh Hàng không kiềm được mà cúi xuống hôn cô.

Thật ra lúc ở Tokyo, họ cũng ngủ chung một giường, chỉ là chưa có hành động quá thân mật. Nhưng bây giờ... họ đã ở bên nhau rồi.

Mà hôn trên giường thì... nó không bao giờ chỉ là "một nụ hôn".

Nó là dạo đầu.

Ánh mắt là bước dạo đầu của nụ hôn.

Nụ hôn lại là màn dạo đầu của việc lên giường.

Nếu là trước đây, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu, chiếc giường này không biết đã khai đao bao nhiêu lần.

Nhưng lần này, đây lại là lần đầu họ thật sự ở cạnh nhau sau khi xác định quan hệ, vì thế mới có sự bùng nổ cảm xúc mãnh liệt như vậy...

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...