Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 86: Những ngày tái hợp, ánh nắng chan hòa



Ngày họ quay lại với nhau, bầu trời nắng đẹp rực rỡ.

Cận Lệnh Hàng ở lại Los Angeles một đêm. Họ vẫn chung giường chung gối, chỉ là không còn những lần quấn quýt bên tai, những cơn mây mưa cuồng nhiệt như trước. Đêm ấy, căn phòng như không có sưởi ấm, họ ôm nhau thật chặt, cổ kề cổ mà ngủ, là dáng vẻ thân mật nhất của những người yêu nhau.

Trời vừa sáng anh đã đi, bay sang Washington, nói là xử lý chút công việc rồi sẽ quay về Thụy Sĩ.

Vậy nên công việc của anh vốn ở Washington, không phải Los Angeles. Thế mà anh vẫn bay sang đây trước — để gặp cô, và gặp Nika.

Sau đó, họ lại mất liên lạc, hoàn toàn không có tin tức gì.

Kinh Ngữ cũng không dám nhắn tin hỏi han tình hình của anh nữa. Cô nghĩ, nếu có tin tốt, có lẽ Cận Lệnh Hàng sẽ chủ động nói với cô một tiếng. Khi đó anh có thể quay về, có thể ngồi lại cùng cô nghiêm túc bàn bạc về quyền nuôi Nika.

Vì thế, khi anh chưa chủ động lên tiếng, cô cũng không định hỏi thêm.

Cô tìm Châu Ninh, nhờ cô ấy để ý giúp chuyện này. Nếu cuối cùng Lệnh Lợi Ỷ và Tần Lệnh Tân thật sự không ổn, Diên Quân Minh sẽ là người biết đầu tiên, khi đó Châu Ninh có thể báo cho cô. Châu Ninh đồng ý ngay, lại thở dài rất lâu về chuyện cô và Cận Lệnh Hàng chia tay vì việc này, nói là đáng tiếc.

Kinh Ngữ nghiền ngẫm rất lâu hai chữ "đáng tiếc", rồi nghĩ lại, dường như đúng là rất đáng tiếc. Lý do chia tay giữa họ đáng lẽ nên là chán nhau rồi, không còn mới mẻ nữa... giống như kết cục của những mối tình trước đây.

Còn nguyên nhân lần này, quả thật khiến người ta tiếc nuối.

Tháng thứ hai kể từ khi cắt đứt liên lạc với Cận Lệnh Hàng, Nhan Điền Tuyết tranh thủ ghé thăm cô, ở lại với cô và Nika vài ngày.

Cô ấy nói gần đây có một buổi biểu diễn ở Anh, sau khi xong muốn tiện đường ghé Thụy Sĩ thăm bệnh. Cô quen Lệnh Lợi Ỷ, tuy không thân lắm nhưng từng gặp khi uống rượu mừng ở Mỹ, cũng đã kết bạn liên lạc; còn với Tần Lệnh Tân thì càng quen, ở trong nước thường xuyên chạm mặt tại các tụ điểm giải trí.

"Cậu có muốn nhắn gửi gì với Cận Lệnh Hàng không? Hoặc muốn biết thông tin gì của anh ấy? Ảnh cũng được, mình mang về cho cậu."

Kinh Ngữ cùng cô tản bộ trên con đường nhỏ trước nhà, Nika chạy nhảy tung tăng phía trước.

Có dì đến thăm, nó vui đến không tả nổi. Hôm đầu gặp lại, ban đầu nó không nhận ra, lặng lẽ dè dặt nhìn, sau đó nhận ra là dì, nó lập tức mừng đến phát điên, lao tới như chạy nước rút trăm mét, gào ầm ĩ đủ kiểu.

Nhan Điền Tuyết ôm nó mà khóc, nói đã lâu lắm rồi không gặp. Tết năm ngoái họ về nước thì cô lại không ở trong nước, thành ra đã hơn một năm trời chưa gặp nhau.

Hai ngày nay với Nika chẳng khác nào ăn Tết. Bữa nào cũng ăn căng bụng, nhất định phải dắt đi dạo cho tiêu thực.

Nghe vậy, Kinh Ngữ khẽ cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng hiếm hoi trong trẻo tối nay, lắc đầu.

Nhan Điền Tuyết nhướng mày: "Thật à? Cậu không muốn biết tin tức của anh ấy sao?"

"Biết rồi thì sao chứ, đã chia tay rồi. Biết anh ấy không ổn, mình cũng chẳng thể ở bên cạnh. Lần trước mình muốn sang thăm anh ấy, khi đó đúng là muốn xem anh ấy thế nào, nhưng anh ấy đã quay về, chúng mình cũng đã nói rõ hoàn toàn. Tiếp tục quan tâm chỉ làm phiền anh ấy, mà cũng làm khổ chính mình."

Nhan Điền Tuyết thở dài: "Nói vậy cũng đúng."

Kinh Ngữ nói: "Cậu chỉ cần nói cho mình tình hình của hai bệnh nhân là được. Nếu họ ổn, Cận Lệnh Hàng cũng sẽ không tệ. Mình không chủ động hỏi thăm, nhưng dĩ nhiên vẫn mong anh ấy bình an."

"Ừ, mình biết rồi." Nhan Điền Tuyết cảm khái, "Nhà họ Lệnh dạo này đúng là trời sập. Nghe nói Lệnh lão phu nhân đã làm lễ cầu cúng ở chùa Phổ Từ không biết bao nhiêu lần. Phần lớn lớp trẻ trong nhà đều sang Thụy Sĩ rồi. Người ở bên bà không nhiều, nhưng bà cụ cũng xứng với xuất thân đó, cũng gánh vác được, thật sự rất kiên cường."

Nika phía trước bắt được một con côn trùng không biết là gì, cho thẳng vào miệng nhai.

Nhan Điền Tuyết bảo nó đừng ăn, nó "gâu" một tiếng rồi nhả ra, lại chạy đi chơi thứ khác. Ngoan đến mức hai người lớn đều bật cười.

Nhan Điền Tuyết quay sang nhìn Kinh Ngữ: "Thế... còn Kaka thì sao, cậu nuôi à?"

Ánh mắt Kinh Ngữ dừng lại trên chú chó nhỏ đang chơi đùa quên trời đất phía trước. "Là chó của anh ấy mà, đợi anh ấy tới đón đi."

"Không phải anh ấy đã viết giấy tặng cho cậu rồi sao, nói Kaka thuộc về cậu?"

"Mình không muốn nữa."

"Tại sao?" Nhan Điền Tuyết đầy vẻ khó hiểu. Con chó mà ngay cả cô cũng rất muốn nuôi, Kinh Hiện cũng rất thích, vậy mà mẹ ruột lại đột nhiên không cần nữa.

Kinh Ngữ nói: "Chó ở chỗ mình, Cận Lệnh Hàng chỉ cần nghĩ tới nó là sẽ nhớ tới mình." Cô mỉm cười nhìn Nhan Điền Tuyết, "Mình vẫn khá tự tin rằng trong lòng anh ấy, mình là người không giống ai. Anh ấy sẽ thường xuyên nhớ tới mình."

"Nhưng trả Kaka lại cho anh ấy, anh ấy nhìn thấy nó cũng sẽ nhớ tới cậu mà."

"Ít nhất khi đó còn có Kaka ở bên anh ấy. Mình không muốn anh ấy vừa mất mình, lại vừa mất cả chó. Nếu chị và anh họ cuối cùng không sao thì thôi, nhưng nếu... anh ấy thật sự sẽ rất cô đơn. Trong thời gian ngắn, anh ấy cũng không thể yêu ai khác."

Nhan Điền Tuyết ngửa đầu thở dài thật sâu lần nữa. "Mình hiểu rồi, hiểu cậu."

Nika chạy về.

Nhan Điền Tuyết ngồi xổm xuống ôm nó: "Tội nghiệp Kaka nhà mình quá hu hu hu, bố mẹ ly hôn, khổ nhất là con cái."

Kinh Ngữ bật cười, cũng ngồi xuống xoa đầu nó trước ánh mắt tò mò của Nika: "Bố là người tốt nhất, sau này đừng nghĩ đến mẹ nữa nhé. Người nhận nuôi con là bố, mỗi ngày gọi video với con cũng là bố, đưa con đi du lịch khắp thế giới cũng là bố. Sau này nếu không thích mẹ mới cũng không sao, chỉ cần bám chặt lấy bố là được. Giống như trước đây, bố sẽ không để Kaka chịu ấm ức đâu."

Mấy chữ "sau này..." vừa thốt ra, Nhan Điền Tuyết đã suýt rơi nước mắt. Cô thật sự muốn tranh quyền nuôi dưỡng. Ít nhất ở bên Kinh Ngữ, nó còn có một người dì yêu thương, có dì chuẩn bị cho nó những bữa ăn ngon lành. Theo bố thì cũng tốt, nhưng sẽ có mẹ kế.

Sau này sẽ không còn người mẹ nào dịu dàng dỗ nó ăn cơm như thế nữa. Nghĩ tới cảnh Kaka phải đối mặt với một người mẹ kế không tốt với nó, nhớ mẹ ruột đến mức trầm uất... thật sự muốn lấy mạng người ta.

Tối đó, Nika ngủ cùng Nhan Điền Tuyết, Kinh Ngữ ngủ một mình.

Rất kỳ lạ, dạo gần đây giấc ngủ của cô vốn rất ổn, vậy mà sau cuộc trò chuyện sâu ban đêm ấy, cô lại mất ngủ.

Vì xuất thân của mình, cô luôn là người có khả năng tự điều chỉnh rất tốt. Việc gì cũng nhìn thoáng, luôn sẵn sàng tận hưởng hiện tại, sống được ngày nào hay ngày ấy, kiếp này không xong thì kiếp sau vậy.

Nhưng đêm đó, cô trằn trọc đến khi chân trời hửng sáng, vẫn tỉnh táo.

Cuối cùng, cô cầm điện thoại lên, mở Facebook của Cận Lệnh Hàng.

Lần cập nhật gần nhất là hơn một tháng trước, trước khi chị anh xảy ra chuyện. Khi đó, cả gia đình ba người về nước, trên sân thượng Bắc Hải Đình Viện, anh đốt pháo hoa cho Nika và cô. Dưới pháo hoa màu tím, cô và chú chó nhỏ đều cười rất vui.

Cô lướt ngược lên, xem từng bài một.

Trước đây, Cận Lệnh Hàng ít khi cập nhật, chỉ khi đi du lịch mới dẫn Nika theo, lúc đó mới đăng bài. Nhưng hơn một năm quen nhau, số bài đăng đã vượt xa trước kia. Gần như bài nào cũng là cô, hoặc là cô và Nika, rất hiếm khi chỉ có một mình Nika.

Niềm hạnh phúc của chú chó nhỏ hiện rõ bằng mắt thường. Bạn bè anh còn trêu trong phần bình luận rằng địa vị của anh bị thay thế rồi, nói con chó có mẹ là quên bố.

Cận Lệnh Hàng thản nhiên tiếp nhận những lời ấy, thậm chí còn cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu không hạnh phúc, anh đã không ghi lại những khoảnh khắc đó.

Nhưng sau này, chú chó nhỏ thật sự sẽ không còn hạnh phúc như vậy nữa. Cô đoán rằng sẽ rất khó có một "cô" khác xuất hiện để dỗ Nika ăn cơm.

Nếu có, cũng tốt thôi.

Cô thật sự quá thương nhớ đứa trẻ nhỏ ấy.

Hôm sau, Nhan Điền Tuyết rời đi.

Trong lòng Kinh Ngữ lại trống trải đến khó chịu, cảm giác muốn về nhà lần nữa âm thầm lên men. Mới làm việc được nửa buổi, cô đã không nhịn được mà gọi cho Kinh Hiện.

Mười giờ sáng ở Los Angeles, ba giờ sáng ở Bắc Kinh.

Kinh Hiện đang ngủ, trong lòng ôm lấy một thân thể mềm mại ấm áp. Anh mơ mơ màng màng bắt máy, còn đang nghĩ không biết tên thần kinh nào nửa đêm gọi điện quấy rầy.

"Ai đấy."

"Anh ơi."

"......"

Kinh Hiện giật mình một cái. Chậm chạp nhớ lại, từ sau lần nói rõ mọi chuyện dịp Tết, quan hệ giữa họ dù đã hòa hoãn nhưng vẫn có chút gượng gạo. Có nói chuyện, nhưng chưa từng nghe cô gọi anh bằng giọng mềm mại như thế này — một tiếng "anh" dịu dàng đến lạ.

"Làm gì?" Anh cảm thấy như gặp quỷ. "Nửa đêm nửa hôm, ông đây đang ngủ đấy."

"Anh có thể sang Mỹ thăm em không?"

"Hả?"

"Sang Mỹ."

"Sang làm gì? Em lại bị trộm đột nhập à?"

"Không. Em nhớ anh."

"......"

Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy chứ. Anh buông người phụ nữ ra, trở mình ngồi dậy. "Em làm sao đấy? Bị trúng tà à."

"Nếu anh không rảnh thì em tìm bố vậy."

"......"

Thật thảm. Trước đây nói đến đoạn này là hai người đã cãi nhau rồi, lần đầu tiên không cãi. Cả đời theo đuổi sự yên bình, đến lúc đạt được lại thấy không quen.

Con người mà, cả đời đều sống trong việc hoài niệm quá khứ.

"Cận Lệnh Hàng đâu? Đi công tác hay lại cãi nhau? Sao em lại phát bệnh rồi, trước đó chẳng còn vênh váo nói không cần ai trông à?"

"Chia tay rồi."

"......"

"Chia tay lâu rồi." Giọng cô đầy sự tủi thân, như thể đang ngầm nói em chịu đựng đến bây giờ mới gọi cho anh đấy.

Kinh Hiện không nhịn được mà buông một câu: "Thế thì em cũng giỏi thật đấy. Bây giờ đúng là khác rồi, người có thể mở công ty hàng không vũ trụ quả nhiên không giống ai, nữ trung hào kiệt."

"Ừm."

"......"

Kinh Hiện vén chăn đứng dậy, cúp điện thoại, đặt vé máy bay, đi vào phòng thay đồ thay quần áo. Chẳng bao lâu sau đã ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài.

Trong thang máy vẫn hơi lạnh, anh thở dài: "Haiz, nghiệp chướng." Nhìn vào gương, khóe môi lại vô thức cong lên. "Nhưng mà... được cần đến, cảm giác cũng không tệ."

Anh nhắn tin cho Kinh Ngữ: "Cháu ngoại của anh được phán cho ai rồi?"

Kinh Ngữ: "Chưa phán, đang ở chỗ em."

Kinh Hiện: "Vậy anh mua ít đồ ăn cho nó. Em nói trước với nó là cậu sắp tới, cho nó vui chút."

"......" Cô trả lời, "Mấy hôm nay Tuyết Tuyết tới, nó ăn thịt cá chán rồi, giờ đang ăn chay."

Kinh Hiện: "Làm nó vui là do anh, liên quan gì đến đồ ăn?"

Kinh Ngữ: "......"

Cô ngẩng đầu nói với Nika đang lăn lộn trên sofa trong văn phòng, xé tung mấy cái gối ôm: "Bé yêu."

Nó quay đầu lại.

"Cậu sắp tới thăm con đó."

Nó trợn to mắt, vẫy đuôi, vui sướng lao tới: "Gâu gâu gâu!"

"......" Kinh Ngữ thật sự rất kinh ngạc. Quan hệ của hai người họ từ khi nào tốt đến vậy rồi?

...

Nhan Điền Tuyết theo ca sĩ sang Anh biểu diễn, kết thúc ba đêm concert. Tuy mệt rã rời, nhưng ngay tối hôm đó cô cũng không dự tiệc mừng mà lao thẳng ra sân bay.

Từ London bay sang Zurich, rồi bắt xe tới Bern.

Trước khi đi, cô đã nhắn cho Cận Lệnh Hàng nói mình đang công tác ở Anh, muốn ghé thăm bệnh. Sau khi xin được địa chỉ bệnh viện, cô liền tới thẳng. Xuống xe đã là buổi sáng sớm ở Thụy Sĩ. Một đêm không ngủ khiến cô rất mệt, nhưng cuối cùng cũng đến nơi, trong lòng vẫn có chút nhẹ nhõm.

Vừa tới tầng phòng bệnh, bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy Cận Lệnh Hàng đi tới từ phía đối diện.

"Tuyết Tuyết." Anh mỉm cười gọi cô.

Nhan Điền Tuyết nở nụ cười đáp lại, dù hốc mắt cay xè. Cận Lệnh Hàng lúc nào cũng là dáng vẻ công tử phong nhã, từ xa đã mang đến cảm giác gió tan tuyết chảy, ánh trăng dịu dàng đầy mê hoặc. Dù tinh mắt vẫn có thể nhận ra anh gầy đi, tiều tụy hơn trước, nhưng gương mặt đẹp nhất trần đời này vẫn không ai lay chuyển được — anh tuấn, thanh nhã, không suy suyển mảy may.

Cô theo anh vào khu phòng bệnh.

Dọc đường trò chuyện qua loa, hỏi anh dạo này có phải thường xuyên thức đêm trông phòng bệnh không, nhắc anh chú ý nghỉ ngơi, trời khá lạnh.

Anh cảm ơn cô.

Dù đã chia tay, cô không còn là người nhà bên phía bạn gái, Nhan Điền Tuyết vẫn có thể đường đường chính chính thay Kinh Ngữ quan tâm anh. Nhưng kỳ thực cũng chỉ là vô ích — anh đau lòng thế nào vẫn cứ đau lòng như vậy. Cô thầm thở dài.

Phòng của Tần Lệnh Tân và Lệnh Lợi Ỷ nằm cạnh nhau, đều là phòng chăm sóc đặc biệt, không thể tùy tiện vào. Nghe nói mỗi ngày chỉ có hai người được vào thăm theo khung giờ cố định, thường là Cận Lệnh Trì và các trưởng bối nhà họ Lệnh.

Sự việc đã hơn một tháng, số người của hai nhà Lệnh và Cận ở Thụy Sĩ vẫn duy trì hơn chục người. Có người đi thì lại có người đến.

Nhan Điền Tuyết đương nhiên không chiếm suất thăm bệnh. Cô chỉ đứng ngoài cửa kính, nhìn hai người bên trong cắm đầy ống dẫn, giống như hai con búp bê vỡ nát, không còn chút sinh khí.

Nước mắt lập tức dâng đầy hốc mắt. Cô cúi đầu, lén lau đi, do dự có nên hỏi Cận Lệnh Hàng tình hình của họ không. Dường như nhìn là đã biết rồi, hỏi thêm cũng chỉ khiến anh thêm đau lòng.

Nhưng đúng lúc này, Cận Lệnh Hàng bỗng lên tiếng: "Hôm nay các chỉ số cơ thể ổn định hơn một chút."

Nhan Điền Tuyết lập tức quay đầu nhìn anh: "Thật sao?"

"Ừ. Tuy không nhiều, nhưng cũng xem như có chuyển biến." Có lẽ nhìn ra cô đã khóc, anh mỉm cười dịu dàng trấn an.

Nhan Điền Tuyết lau nước mắt, cười nói nhất định sẽ khá lên. Rồi không kìm được, buột miệng nói mình bay từ Los Angeles sang châu Âu.

"Dạo này bên đó mưa xuân liên miên, Kaka không vui lắm, chẳng chơi được. Em qua mấy ngày, nó ăn uống đầy đủ, tinh thần cũng khá hơn."

Người đàn ông mỉm cười: "Vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Nhan Điền Tuyết không biết anh có muốn nghe tình hình của Kinh Ngữ hay không. Anh không hỏi thì cô nhất định không thể nói. Những gì có thể nói, chỉ có thể mượn Nika làm cái cớ mở lời. Nhưng anh đưa cô ra thang máy, suốt quãng đường không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Nhan Điền Tuyết thở dài. Cảm giác anh cũng cố tình không hỏi, giống như Kinh Ngữ đã nói — không muốn biết tin tức của anh.

Ai trong hai người cũng giỏi nhẫn nhịn hơn ai.

Cô xuống lầu chuẩn bị về khách sạn, định trước khi rời đi ngày mai sẽ ghé nhìn thêm một lần nữa. Mong rằng ngày mai sẽ có tin tốt hơn, như vậy khi mang về cho Kinh Ngữ, cũng không đến mức vô nghĩa.

Cận Lệnh Hàng gọi tài xế đưa cô đi. Sau khi tiễn người, anh vừa quay lại bệnh viện vừa mở điện thoại.

Giờ Thụy Sĩ sớm hơn Los Angeles chín tiếng. Bên Los Angeles lúc này là buổi tối.

Kinh Ngữ đang ở nhà ăn khuya thì bỗng nhận được tin nhắn.

Ba chữ "Cận Lệnh Hàng" bật lên ở đầu màn hình.

Anh nhắn: "Ngữ Ngữ."

Cô hơi sững lại, mãi một lúc sau mới cầm điện thoại lên trả lời: "Ừm?"

Cận Lệnh Hàng gọi đến một cuộc gọi thoại.

Họ chưa từng gọi thoại với nhau. Trước đây trên WeChat, lần nào cũng là gọi video...

Chỉ cần nhìn thấy sự khác biệt này, Kinh Ngữ đã biết sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Dĩ nhiên, cô cũng chưa từng mong đợi điều gì gọi là "tin vui".

"Sao vậy?" Giọng cô vẫn rất dịu, thậm chí còn mang theo một nụ cười mà chính cô cũng không ngờ mình có thể nói ra.

Kinh Hiện ngồi đối diện lười biếng liếc cô một cái.

Cận Lệnh Hàng hỏi: "Chưa nghỉ ngơi à?"

"Ừm, đang ăn khuya. Hôm nay mưa nên không đến công ty, tối rảnh rỗi lại làm việc chút nên đói."

"Vậy à. Đừng thức khuya quá."

"Ừ, được."

"Em... có muốn nuôi Kaka không?"

Kinh Ngữ cắn chặt môi.

Cận Lệnh Hàng nói tiếp: "Em nuôi nó đi, sau này anh cũng không qua đó nữa, cứ để nó ở chỗ em."

"Em không muốn nuôi."

Anh kinh ngạc đến mức nhất thời không thốt nên lời.

Kinh Ngữ nói: "Khi nào anh rảnh thì sang lấy quần áo của anh và Kaka về. Đợi đến lúc anh có bạn gái mới, nếu Kaka không quen môi trường mới, anh có thể nói với em, em sẽ nuôi. Nếu không có chuyện đó, thì anh nuôi đi, giống như trước đây. Dù sao anh cũng nuôi nó rất tốt. Em không nuôi nữa."

Ở Thụy Sĩ, giữa hành lang gió rít từng cơn, từ trong điện thoại vọng ra giọng Kinh Hiện đã hạ thấp, tức đến không chịu nổi: "Em làm cái gì thế, sao lại không cần cháu ngoại của anh? Em không nuôi thì anh nuôi! Nó ngoan như vậy, em không cần nó à, em là mẹ ruột kiểu gì thế?"

Kinh Ngữ không để ý đến anh, chỉ lặng lẽ chờ người bên kia điện thoại lên tiếng.

Trong điện thoại yên lặng rất lâu, rồi anh mới hỏi: "Tại sao vậy? Ngữ Ngữ, theo anh thì không tốt bằng theo em. Bên em còn có Tuyết Tuyết và anh trai, thỉnh thoảng có thể ở bên nó, ai cũng thích nó, Kaka cũng thích họ. Hơn nữa... nó thích em nhất."

Kinh Ngữ hỏi lại: "Còn anh thì sao? Anh không cần người bầu bạn, cũng không cần chó nhỏ à?"

Có lẽ anh chưa từng nghĩ cô không nuôi lại là vì lý do này. Trong ký ức của anh, cô từng nói, sau khi chia tay thì giao Kaka cho cô. Anh cũng đã hứa, quyền sở hữu Kaka là của cô.

Cho nên ngày hôm nay đến, Kaka đương nhiên là thuộc về cô.

Anh sẵn sàng cho cô tất cả, đến cả quỹ tín thác cũng có thể lập cho cô, làm sao lại tiếc một chú chó nhỏ yêu cô bằng cả tấm lòng. Sự dịu dàng cô dành cho Kaka thậm chí còn nhiều hơn anh, anh đương nhiên không nỡ. Chỉ là anh chưa từng nghĩ, khi ngày này thật sự đến rồi, cô lại không cần nữa — bởi vì cô nghĩ anh cần có Kaka ở bên.

Kinh Ngữ một lúc lâu không nghe thấy giọng anh, không biết anh đang làm gì. Cô muốn cùng anh im lặng, nhưng lại không làm được, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chị và anh họ... thế nào rồi?"

"Hôm nay các chỉ số cơ thể có chút chuyển biến tốt."

"Vậy thì tốt quá."

Lại là im lặng.

Kinh Ngữ muốn kết thúc cuộc gọi này, nên nói: "Anh không cần cân nhắc nữa. Cứ làm theo lời em đi. Dù là nửa năm, một năm hay nhiều năm, chỉ cần Nika cần, anh đều có thể tìm em. Em nói được làm được."

Anh không nói gì.

Kinh Ngữ bỗng bật cười: "Cận Lệnh Hàng, anh không muốn liên lạc với em nữa sao? Vậy những gì đã nói trước đây thì sao? Rằng chờ đến ngày giấc mơ của em thành hiện thực, dù chúng ta còn liên lạc hay không, em cũng sẽ nói cho anh biết. Đến lúc đó anh cũng không muốn nhận tin tốt của em nữa à? Khi phi thuyền của em thành công và vận hành, anh cũng không muốn biết sao?"

Một tiếng thở dài thật sâu lan ra từ đầu dây bên kia: "Ngữ Ngữ, anh sẽ luôn chờ tin tốt đó."

"Ừm. Vậy... tạm biệt."

Cầu về cầu, đường về đường. Gió ở Washington không thổi tới Los Angeles, Thụy Sĩ lại càng xa California. Thứ duy nhất họ còn giống nhau chỉ là quốc tịch. Những thứ khác rồi cũng sẽ theo thời gian mà phong hóa thành mây khói thoáng qua.

Thôi vậy. Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan. Càng là cuộc gặp gỡ rực rỡ, càng là chia ly bi thương và tàn nhẫn. Bề ngoài là một lần tương phùng tinh xảo lấp lánh ánh sao, nhưng thực chất trong cuốn nhật ký trăm năm của đời người, đó chỉ là một nét bút nhỏ bé không đáng kể — chỉ là ngay lúc ấy, mực vẽ còn đậm mà thôi.

Sau cuộc gọi này, người u uất nhất không phải hai nhân vật chính mà là Kinh Hiện. Vừa nghĩ đến việc sắp mất đứa cháu ngoại là anh đã muốn thổ huyết.

Ăn xong bữa khuya, anh bế Nika ra ngoài đi dạo tiêu thực.

Đúng vậy, là bế đi.

Chú chó nặng hơn ba mươi câm ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, quay đầu vẫy đuôi với người mẹ phía sau. Trong lòng cậu thì vui như mở cờ, chẳng hiểu nỗi tan nát của mẹ, cũng không hiểu sự u uất của cậu, chỉ biết rằng từ khi cậu đến, thời gian nó phải tự đi bộ ít hẳn đi. Nó thích được bế.

Kinh Ngữ đi phía sau họ, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời Los Angeles lấp lánh đầy sao.

Không hiểu vì sao, thời tiết như thế này lại khiến người ta nhớ đến đêm sinh nhật tuyết rơi dày đặc năm đó.

Cô nghĩ, cho dù có buông bỏ đến đâu, cả đời này cô cũng khó lòng quên được đêm đầu tháng Mười hai năm 2021 — trong con hẻm ngoại ô Bắc Kinh phủ đầy tuyết, chiếc Maybach Pullman kéo dài lao tới trong gió tuyết; sẽ không quên được khi Cận Lệnh Hàng bước xuống xe, anh nở nụ cười lịch thiệp đẹp đẽ chào cô, nói rằng dạo này thời tiết ở Ontario không tốt, không ngờ Bắc Kinh cũng có tuyết; sẽ không quên được cách anh luôn gọi cô là "Ngữ Ngữ nhà ta".

Tuyết năm 2021 rơi thật lớn. Trận tuyết và bữa tiệc sinh nhật được nâng niu như sao vây trăng ấy đã thành toàn cho hai kẻ mang tâm tư khó đoán. Thế nhưng trong quá trình ở bên nhau, tuy họ đã cố gắng hết lần này đến lần khác, kết cục vẫn chẳng như mong muốn.

Cô không hiểu, quẻ ở chùa Senso-ji rõ ràng là đại cát, vậy mà ngay cả một năm hai tháng họ đã hẹn trước cũng không chống đỡ nổi. Sao lại nhanh đến thế.

Chú chó nhỏ phía trước được cậu đặt xuống, bước chân tí tách, vui vẻ vô cùng.

Bố không ở thì có dì, dì đi rồi lại có cậu. Cuộc sống này đúng là phong phú muôn màu.

Di vật của tình yêu sinh động và hoạt bát, như một móng vuốt ma quỷ siết chặt lấy trái tim Kinh Ngữ.

Cô vừa phải cầu mong anh đến muộn một chút để đón đứa con duy nhất thuộc về hai người họ, lại vừa phải cầu mong anh tốt nhất là đến ngay ngày mai — như vậy chứng tỏ bệnh viện có tin tốt.

Kinh Hiện ở Los Angeles bốn ngày, công việc nhiều đến mức không thể không đi. Trước khi đi, anh dặn Kinh Ngữ phải ăn uống tử tế, làm việc cho đàng hoàng, đừng để công ty phá sản. Vì anh đã khoe với người ta rằng em gái mình tự mở một công ty hàng không vũ trụ, oai phong lắm. Con người cũng phải vui vẻ hơn, đừng nghĩ quẩn mà nhảy lầu. Anh còn trông cậy sau này cô thỉnh thoảng liên lạc với Cận Lệnh Hàng, cho anh nhìn cháu ngoại, đó là niềm mong mỏi duy nhất trong cuộc đời anh.

Kinh Ngữ: "......"

...

Sau đó công việc rất bận. Dự án gặp phải một nút thắt, tiến độ bị khựng lại.

Trong vòng nửa tháng, Kinh Ngữ bay hai chuyến sang Texas rồi lại về Los Angeles, bận đến mức thiếu ngủ trầm trọng. Bình thường cô không nghĩ đến Cận Lệnh Hàng. Nhưng mỗi khi công việc không thuận lợi, cô lại rất nhớ anh — nghĩ rằng nếu anh ở đây, bàn bạc với anh một chút là sẽ có kết luận, anh sẽ giúp cô. Những ngày tháng đơn độc khiến áp lực trên vai tăng vọt. Sau lần thứ hai trở về Los Angeles, vấn đề được giải quyết, tinh thần cô thả lỏng, cơ thể lại có chút không chống đỡ nổi.

Đúng lúc là cuối tuần, cô thả lỏng bản thân, uống rượu, rồi quên mất việc cho Nika ăn. Dì giúp việc đã chuẩn bị thức ăn, để trong lò vi sóng, dặn cô đến giờ thì lấy ra cho Nika ăn. Cô đáp lời, nhưng quay đi đã say gục trên sofa.

Đến nửa đêm, cô mơ màng tỉnh dậy vì tiếng mưa. Khó nhọc mở đôi mi nặng trĩu, nghiêng đầu, cảm nhận được một mảng lông mềm mại áp sát.

Nhìn kỹ lại, là Nika đang ngủ trong lòng cô.

Kinh Ngữ sững người một lát, đưa tay xoa đầu nó.

Nó tỉnh dậy, đôi mắt còn lờ đờ ngái ngủ nhưng vẫn lắc đuôi về phía mẹ.

Kinh Ngữ chống tay ngồi dậy, thở dài: "Lên lầu ngủ đi, sao lại ngủ với mẹ ở dưới này thế. Chúng ta lên trên."

Dắt nó đi được vài bước, khóe mắt cô bỗng liếc thấy gian bếp. Cô quay đầu nhìn vào, ánh mắt dừng lại ở chiếc lò vi sóng đặt trong góc.

Tim Kinh Ngữ đập thót một cái, cô lập tức bước nhanh tới.

Mở ra, bên trong là phần cơm nguội lạnh ngắt.

Cô vội vàng đóng lại, bấm nút khởi động.

Nika đứng bên chân cô lắc đuôi. Cô cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, vui sướng của nó, nước mắt bỗng rơi xuống bộ lông mềm mượt.

Nó không biết gì cả, chỉ biết sắp được ăn cơm nên rất vui.

Kinh Ngữ chống tay lên bàn bếp, ngẩng đầu, để mặc nước mắt tràn đầy khuôn mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống, cho đến khi tiếng "bíp bíp" báo lò vi sóng kết thúc hòa lẫn với tiếng nấc của cô.

Cô lấy cơm ra, đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ của nó, rồi đi lấy canh, cho vào hâm nóng.

Cuối cùng, cô ngồi xổm trước bàn ăn, vừa xoa đầu nó vừa nhìn đứa trẻ ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, cái đuôi lắc không ngừng, thỉnh thoảng còn ngọt ngào cọ cọ vào mẹ.

"Xin lỗi con, bé yêu. Xin lỗi."

"Gâu."

Từ ngày hôm sau, Kinh Ngữ không uống một giọt rượu nào nữa. Ngày nào cũng tinh thần phấn chấn đi làm, ba bữa đúng giờ, cẩn thận hâm nóng đồ ăn cho nó. Một người một chó thường xuyên cùng nhau ăn ở công ty, nương tựa lẫn nhau, vừa vui vẻ vừa buồn cười. Công ty đầu tư vốn rất lớn, lại có Cận Lệnh Hàng âm thầm chống lưng. Thực ra ngay từ khi thành lập đã đi vào quỹ đạo. Nửa năm trôi qua, ngoại trừ đôi lúc cô gặp nút thắt trong thiết kế dẫn đến sai sót, mọi thứ đều phát triển nhanh như bay.

Kinh Ngữ thường cảm thấy, với tư cách là nhà thiết kế tổng của dự án này, chẳng mấy chốc cô sẽ nổi danh. Có lẽ đến một ngày, tên cô còn vượt qua cả chuyện tình cảm để leo thẳng lên hot search Facebook.

Đến lúc đó, không biết người ta còn nhắc tới việc cô từng có một mối tình với Cận Lệnh Hàng hay không, một chuyện tình từng được ca tụng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Mối tình ấy của cô cũng từng treo trên hot search, nổi đình nổi đám một thời.

Vậy nên bây giờ nếu yêu người mới, đến lúc đó liệu có khiến ai nấy đều ngượng ngùng không?

Cô thở dài.

Thôi vậy.

Nghĩ thì là thôi, nhưng tối hôm đó đi dự tiệc xã giao, khoảnh khắc đối phương xuất hiện, Kinh Ngữ lập tức ngẩn ngơ.

Chiều cao hơn một mét tám, áo khoác lông lạc đà màu đen, tóc hoa râm, nụ cười sáng sủa, phong thái dịu dàng lịch thiệp. Anh tự giới thiệu quê gốc ở Đông Bắc, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở San Francisco, gia đình đều ở bên này.

Giống, mà cũng không giống.

Anh không nói muốn theo đuổi cô, cũng không bộc lộ sự thích thú rõ ràng, chỉ sau khi bữa tiệc kết thúc mới hỏi cô ở khu nào, nếu tiện đường thì đưa cô về.

"Ở... ngoại ô."

"Vậy thì tiện."

"Nếu anh Chu có việc thì không cần phiền đâu." Cô cố gắng nói thêm một câu, "Đường cũng khá xa."

"Sao lại phiền. Cô Kinh, mời." Anh cười nói, "Tôi ở còn xa hơn cô một chút. Ra trường nhiều năm rồi, không ở gần trường nữa. Trước đây tôi sống bên khu kỹ thuật."

Suốt quãng đường về, Kinh Ngữ luôn trong trạng thái lơ đãng. Anh ta luôn thể hiện sự khác biệt với Cận Lệnh Hàng trong cái gọi là "lịch sự vừa phải". Nhưng ngoài người này ra, dường như chẳng còn ai giống Cận Lệnh Hàng đến vậy.

Cô nghĩ, nếu tìm một người giống anh ấy để ở bên thì có phải rất kỳ quặc, cũng rất có lỗi với người ta không. Dựa vào đâu mà người khác phải làm thế thân của một ai đó?

Nếu Cận Lệnh Hàng chưa từng xuất hiện, có lẽ cô đã không đem ra so sánh. Tối nay, lúc xuống xe, có khi cô đã chủ động tỏ tình trước rồi.

Về đến nhà, Nika chạy ra đón, đứng ở cửa sủa ầm ĩ với người lạ.

Kinh Ngữ nói: "Kaka, không được bất lịch sự."

Người đàn ông đặt một tay lên cánh cửa gỗ, nhìn vào Nika: "Đáng yêu thật. Cô Kinh còn nuôi chó sao?"

"Vâng. Gần khu kỹ thuật tôi cũng có nhà, nhưng ở đây có bãi cỏ, nên tôi cố gắng sinh hoạt bên này."

"Rất tốt." Anh dịu dàng liếc nhìn chú chó, không hề tức giận vì nó sủa, rồi quay sang nói: "Bữa ăn ngày mai, cô Kinh có ngại để tôi đến công ty đón cô không? Chúng ta có thể tranh thủ trao đổi trước trên đường, gặp người khác cũng sẽ nắm rõ hơn."

Kinh Ngữ đứng trong gió, chớp mắt mấy lần: "À, có thể..." Nói được nửa chừng, thấy Nika vẫn trừng mắt nhìn đối phương đầy khó chịu, cô đột ngột dừng lại, đổi giọng: "Có thể thì có thể, nhưng hay là để ngày mai tôi trả lời anh nhé? Vì... có lẽ ngày mai tôi cần đưa đứa nhỏ này về nhà trước."

"Ồ? Cô đưa chó đi làm sao?"

"Vâng. Nó rất bám người."

Anh mỉm cười, lại nhìn vào chú chó trong nhà: "Spaniel?"

"Đúng vậy."

"Nó mấy tuổi rồi?"

Kinh Ngữ giả vờ suy nghĩ: "Hơn ba tuổi rồi. Là... người bạn trước đây của tôi nhận nuôi, tôi cũng không rõ tháng cụ thể." Cô cười nói, "Nó rất bám người, chỉ ăn cơm do bố mẹ đút. Nên tôi phải mang nó đến công ty, tối có tiệc thì đưa nó về rồi mới ra ngoài."

"Vậy... bố của nó đâu?" Anh vẫn rất dịu dàng, lịch sự hỏi thêm một câu.

"Chia tay rồi." Kinh Ngữ nở nụ cười vô cùng đúng mực, "Tôi thay bạn trai khá nhanh."

Đối phương không hề tỏ ra thất vọng hay mất hứng vì câu trả lời ấy, chỉ tiện hỏi tiếp vấn đề trước đó: "Vậy chú chó này... là cô Kinh nuôi?"

"Vâng, tạm thời tôi nuôi. Chúng tôi mới chia tay không lâu, ừm... một hai tháng thôi."

Anh mỉm cười gật đầu, hất cằm ra hiệu cho cô vào nhà: "Muộn rồi. Ngày mai tôi chờ tin cô. Cô về nhà, tôi cũng có thể tới đây đón cô, không xa đâu."

"Được. Cảm ơn anh."

Kinh Ngữ đẩy cửa vào nhà, rồi đứng sau cánh cửa gỗ cao đến nửa người, nhìn theo bóng anh quay đầu xe, rời khỏi tầm mắt của biệt thự.

Vừa vào nhà, Nika đã quấn lấy cô. Mấy tiếng không gặp, nhớ nhung không chịu nổi.

Cô cho Nika ăn khuya, còn mình thì ngồi bên cạnh gọi điện cho Nhan Điền Tuyết.

"Lạ thật. Người này tốt hơn người trước nhiều, không nói theo đuổi, thậm chí không bày tỏ sự yêu thích rõ ràng, lịch thiệp vừa vặn, nhưng mình lại không đồng ý để anh ta đến đón."

Nhan Điền Tuyết im lặng một lúc, rồi nói: "Cậu vốn chỉ thích kiểu Cận Lệnh Hàng thôi — rõ ràng thể hiện sự mê đắm cậu nhưng vẫn giữ phong thái quý ông, từng bước làm đủ nghi thức theo đuổi, cho cậu đủ yêu thương, đủ bất ngờ, đủ mới mẻ của tình nhân. Anh Chu này quá khuôn mẫu, quá chuẩn mực. Cậu là Hải hậu, sao có thể vì anh ta mà liếc mắt động lòng được."

Kinh Ngữ nói: "Nhưng nếu không gặp Cận Lệnh Hàng, có lẽ lúc xuống xe mình đã chủ động tỏ tình rồi. Anh ta thật sự rất xuất sắc. Nếu không có Cận Lệnh Hàng, người này có thể xem là đỉnh rồi, xứng đáng để mình chủ động."

Nhan Điền Tuyết đáp: "Cậu nghĩ vậy là vì từ sợi tóc đến đầu ngón chân anh ta đều giống Cận Lệnh Hàng — trừ khuôn mặt. Cậu yêu vẻ ngoài ấy, phong thái quý ông ấy, sự tinh tế ấy, sự dịu dàng dành cho phụ nữ ấy. Cậu khoác hình bóng Cận Lệnh Hàng lên người ta, phát hiện ra rất nhiều điểm giống, nhưng lại thiếu đi sự lãng mạn và nhiệt thành mà Cận Lệnh Hàng từng trao cho cậu. Thế nên cậu mới cảm thấy, chưa đủ để khiến cậu chủ động tỏ tình."

"Nếu từ đầu đến cuối trên đời này chưa từng có một người tên là Cận Lệnh Hàng, thì cậu căn bản chẳng thèm liếc họ Chu kia lấy một cái. Cậu là kiểu người sẽ yêu người thành thật sao? Anh ta quy củ đến mức chết cứng, tự trói mình trong cái khuôn 'đúng mực' ấy, sao cậu có thể yêu cho được. Cậu yêu những kẻ phong lưu, yêu kiểu người như Cận Lệnh Hàng — rực rỡ giữa một rừng mỹ nam, đối với cậu nhiệt tình như lửa cháy."

Kinh Ngữ bật cười.

Tiếng cười ấy lọt vào tai Nhan Điền Tuyết nghe đặc biệt chói tai, nhưng cô lại không thể nói ra nổi một câu khuyên nhủ nào.

Kinh Ngữ nói: "Vậy thì sao chứ, cùng lắm là sau này cô độc đến già thôi. Trên đời này không có Cận Lệnh Hàng thứ hai, càng không có ai vượt qua được anh ấy. Cách anh ấy theo đuổi người khác thật sự rất kinh điển, mình thật sự rất yêu."

Nhan Điền Tuyết nói: "Hay là cậu thử quen người nước ngoài xem? Đổi khẩu vị cho triệt để. Tháng năm năm ngoái sau khi chia tay, mình quen một anh Tây trong lúc đi diễn, cũng quen một thời gian, dù cuối cùng vẫn chia tay, nhưng đổi khẩu vị cũng có cảm giác mới mẻ. Mình chia tay vì yêu xa, mấy năm yêu xa rồi, mình không muốn khổ thêm nữa."

"Mình không thích người nước ngoài, không hợp thẩm mỹ của mình. Mình thích đường nét mày mắt, khung xương của người phương Đông."

"Vậy để mình đi hỏi xem Cận Lệnh Hàng có bạn gái mới chưa nhé?" Cô ấy cười đùa, "Chút quan hệ này mình vẫn có, không cần trực tiếp hỏi anh ta."

Kinh Ngữ lại cười: "Thôi đi. Nếu cậu nói anh ấy có người mới rồi, mình sẽ đau lòng theo kiểu rất tiêu chuẩn kép; còn nếu nói chưa có, thì mình cũng đâu thể quay lại chiếm lấy nữa."

Nhan Điền Tuyết thở dài: "Đúng vậy. Mình khó khăn lắm mới chờ được hai người chia tay trong yên bình, không oán không hận, đừng tiếp tục nữa. Cậu mà tiếp tục là mình trầm cảm mất, lại phải sống những ngày nơm nớp lo sợ. Chị gái và anh họ của anh ấy chắc cũng chống đỡ được, có lẽ tâm trạng anh ấy khá hơn rồi, giờ đã có người bên cạnh."

Kinh Ngữ im lặng.

Nhan Điền Tuyết lo lắng nói: "Thật ra cậu cũng muốn biết tin tức của anh ấy, đúng không? Nhưng Ngữ à, thôi đi. Cho dù hai người không chia tay vì chuyện này, cũng sẽ vì chuyện khác mà chia tay thôi, tin mình đi. Hai người không phải kiểu có thể đi đường dài. Cậu xem bây giờ cậu đã gần như có thể đổi người rồi, cũng quen không ít đàn ông, với Cận Lệnh Hàng có lẽ cũng không sâu nặng đến thế, chỉ là tạm thời cậu chưa tìm được người tốt hơn anh ấy mà thôi."

"Ừ nhỉ, vậy nên cậu không cần lo. Mình để tâm làm gì chứ? Không đâu. Ngày mai mình quen một anh Tây cho cậu xem."

"......"

Cúp máy, Nika đã ăn no, chui lại cọ vào lòng mẹ.

Kinh Ngữ ôm nó, tựa lưng vào dưới đảo bếp pha lê, vùi mặt vào đỉnh đầu nó. Mùi sữa non của cún con tràn vào mũi. Cận Lệnh Hàng rời đi đã lâu, trên người nó không còn mùi của anh nữa, nếu không thỉnh thoảng vẫn có thể ngửi thấy một chút đàn hương nhè nhẹ.

"Kaka."

"Gâu."

"Người này thật sự không tệ, nhưng... vẫn không bằng daddy của con."

"Gâu gâu~" Nghe thấy cách xưng hô mình thích, thân mình nó lắc lư đầy vui vẻ.

Kinh Ngữ nói: "Mẹ không nghĩ mình là người quá chung tình, cũng không nghĩ có thể đi đến cuối cùng với anh ấy. Có lẽ quay lại rồi, một năm sau lại chia tay. Nhưng..." Cô nghẹn giọng, "Mẹ thà một năm sau vì không còn yêu nữa mà chia tay."

"Mẹ tưởng mình đã quen rồi, đã chấp nhận rồi, nhưng chỉ cần có chuyện xảy ra mới biết mẹ nhớ anh ấy đến mức nào. Anh ấy không ở đây, công ty có chuyện cũng không có ai để bàn bạc, không ai giúp mẹ giảm áp lực. Mẹ bay qua Texas hai chuyến, mất nửa tháng, thức vô số đêm gần như không ngủ mới giải quyết xong. Nếu daddy của con ở đây, anh ấy có thể điều chuyên gia từ căn cứ Jin sang hỗ trợ kiểm tra vấn đề, mẹ đâu cần tự mình thức trắng tìm lỗi, rồi hết lần này đến lần khác bay sang xử lý. Nếu anh ấy ở đây, lúc mẹ buồn anh ấy sẽ ôm mẹ, sẽ nói 'Ngữ Ngữ là giỏi nhất, đừng vội'... Dù có bực bội đến đâu, chỉ cần nhìn thấy anh ấy là đã nhẹ đi rất nhiều. Anh ấy là chỗ dựa, là hậu phương, là tri kỷ của mẹ. Anh ấy ở đây, trời cũng không sập xuống được."

"Ưm." Nó l**m mặt cô, tò mò nhìn gương mặt ướt đẫm của mẹ khi cô ngẩng lên.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại bị vứt dưới đất bỗng reo lên.

Kinh Ngữ vừa ôm Nika vừa cúi xuống nhặt, là số lạ.

"Alô, xin chào." Giọng cô khàn đi.

"Chào cô Kinh. Chúng ta từng liên lạc trước đây vì chuyện quỹ tín thác."

Kinh Ngữ nhướng mày: "Luật sư Thẩm."

"Cô Kinh còn nhớ." Anh ta cười, "Lần này cũng là chuyện tương tự. Nửa tháng trước, anh Tai đã lập một quỹ tín thác sinh tiền, người thụ hưởng là cô. Lần này tôi được yêu cầu chủ động liên hệ với cô."

Tim Kinh Ngữ đập thình thịch: "Cái gì? Công ty tôi không thiếu tiền nữa."

"Sau này có thể sẽ cần." Luật sư nói, "Quỹ tín thác này không có điều khoản phức tạp, chỉ hai yêu cầu. Thứ nhất, nếu công ty của cô cần vốn bổ sung, cô có thể rút bất cứ lúc nào, một lần, không điều kiện. Thứ hai, nếu cô có nhu cầu sinh hoạt như mua nhà, mua xe, cũng có thể tự do rút quỹ."

Gần như là vô điều kiện.

Kinh Ngữ nghĩ, Cận Lệnh Hàng, anh định chu cấp cho bạn gái cũ sao?

Luật sư nói tiếp: "Hôm nay tôi chỉ thông báo ngắn gọn cho cô tin này, không còn việc gì khác. Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi xin không làm phiền nữa. Chúc cô cuộc sống vui vẻ."

"Cảm ơn luật sư Thẩm."

Điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất, Nika chạy lại khều khều. Kinh Ngữ tựa vào đảo bếp pha lê, ngửa đầu thất thần.

Anh sợ công ty cô sau này cần tiền, sợ cô dồn hết chi phí sinh hoạt vào đó, sợ cô không vay được từ gia đình. Thẻ anh đưa trước kia cô gần như không dùng. Ngoài việc lập thêm quỹ tín thác, Cận Lệnh Hàng thật sự không biết còn cách nào khác để đưa tiền cho cô nữa.

Đã quyết giúp cô thực hiện lý tưởng này, anh sẽ nâng đỡ đến cùng.

Kinh Ngữ nhìn Nika đang vẫy đuôi, nước mắt dâng lên trong hốc mắt. Nghĩ đến những lời vừa nói với nó, rồi nghĩ đến cuộc điện thoại kia... chớp mắt một cái, nước mắt rơi lã chã.

"Kaka, con có nhớ daddy không? Mẹ đưa con sang Thụy Sĩ thăm anh ấy nhé."

"Gâu gâu!"

Dĩ nhiên là nhớ. Nó chỉ không biết nói thôi. Từ nhỏ đến lớn chưa từng xa daddy lâu như vậy.
Không nói được, nhưng chỉ cần nghe hai chữ "daddy" là đuôi đã vẫy điên cuồng.

Kinh Ngữ gọi điện cho phi công sắp xếp máy bay, rồi nhắn tin cho anh Chu vừa đưa cô về, nói rằng cô phải rời Los Angeles ngay trong đêm, đợi khi quay lại sẽ có dịp mời anh.

Cuối cùng cô dẫn Nika lên lầu, lấy vali thu dọn hành lý.

Không chắc sẽ đi mấy ngày, có thuận lợi hay không. Nếu thuận lợi thì mua đồ mới là được, nếu không thuận lợi quay về sớm cũng chẳng cần nhiều quần áo.

Vì vậy cô chỉ mang theo một bộ đồ thay, nửa vali còn lại toàn là đồ của Nika.

Cô nghĩ, nếu phải quay về Los Angeles sớm, thì để Nika ở lại Thụy Sĩ với Cận Lệnh Hàng. Bình thường anh đến bệnh viện có thể mang nó theo, giống như trước kia hai người từng ở viện, có nó bên cạnh, tâm trạng anh sẽ tốt hơn rất nhiều.

Như vậy sau này anh cũng không cần đến Los Angeles tìm cô nữa.

Hai người không cần gặp lại.

Rất tốt.

Ngày hôm sau, Kinh Ngữ đến công ty sắp xếp công việc, dặn trợ lý hủy toàn bộ các cuộc gặp trực tiếp trong tuần tới, thu xếp ổn thỏa mọi việc của công ty.

Sáng sớm ngày thứ ba, cô xách vali, dắt theo Nika đang hưng phấn, lái xe tới sân bay Los Angeles.

Trong lúc chờ máy bay cất cánh, cô chơi với Nika đến quên cả trời đất. Bất kể kết quả ra sao, cô nhận ra trên con đường đi gặp Cận Lệnh Hàng, lòng mình luôn vui vẻ. Có lẽ điều cô thật sự muốn chỉ là được gặp anh, cũng không phải quá cố chấp với chuyện quay lại bên nhau.

Chuyến bay kéo dài mười hai tiếng. Một người một chó chơi mệt, ngủ một giấc dài trên máy bay. Đêm qua mất ngủ, vừa hay hôm nay lại ngủ được.

Đến khi hạ cánh, đó đã là buổi sáng sớm theo giờ Thụy Sĩ.

Họ đáp xuống sân bay Zurich, còn phải bắt xe đến Bern.

Một tiếng rưỡi trôi qua, đến nơi thì đã khoảng mười giờ sáng. Kinh Ngữ đoán Cận Lệnh Hàng hẳn là không ở nhà, nên quyết định gọi xe thẳng tới biệt thự của anh, dự định vào trong trước rồi nhắn tin hỏi xem anh có rảnh không.

Xe vừa dừng trước cổng sân, Nika đã quen đường quen lối nhảy xuống trước.

Cuối tháng ba ở Bern vẫn còn lạnh, chưa đến mười độ, gió thổi nhè nhẹ. Kinh Ngữ vừa kéo vali vừa giữ chặt áo khoác, thấy Nika chạy mất, cô ngẩng đầu gọi: "Kaka!"

Nó lao thẳng tới cổng.

Cánh cổng lớn đúng lúc nó tới thì từ từ mở ra, từ ngoài vào trong.

Kinh Ngữ buông vali, bước nhanh lên vài bước, vừa hay nhìn thấy trong sân một chiếc Maybach vòng qua đài phun nước, chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng khi cô xuất hiện thì đột ngột phanh lại giữa sân.

Dưới bầu trời xám xịt, cô không nhìn rõ người ngồi ghế lái là ai, nhưng nghĩ cũng chỉ có thể là Cận Lệnh Hàng. Anh hiếm khi dùng tài xế, trừ khi đi cùng cô, còn lại đi đâu cũng tự lái. Nếu là tài xế thì lúc này chắc cũng không phanh gấp như vậy.

Nika đã lao vào trong, lăn một vòng đến sát cửa ghế lái, "Gâu!! Gâu gâu!"

Nó biết là daddy, vui đến mức sắp bay lên trời.

Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.

Người đàn ông nhìn Nika dưới chân mình, anh nín thở, rồi lập tức quay đầu nhìn ra phía cổng.

Gió thổi làm chiếc áo khoác hồng của người phụ nữ bay phần phật, taxi trước cổng đang lùi xe rời đi, trên con đường trước mắt nhanh chóng chỉ còn lại cô và một chiếc vali.

Nika vui mừng sủa vang dưới chân anh, chồm lên muốn ôm daddy.

Cận Lệnh Hàng hoàn hồn, cúi xuống xoa đầu nó, hôn một cái, rồi đứng thẳng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Anh sải bước dài, chiếc áo măng tô đen cũng tung bay trong gió.

Ra đến cổng, anh dừng lại trước mặt cô.

"Ngữ Ngữ."

Hốc mắt Kinh Ngữ cay xè, cô mỉm cười: "Sao giờ này anh mới ra ngoài? Em tưởng anh không ở nhà."

Nika đã chạy ra ngoài, hạnh phúc nhảy nhót khắp nơi.

Ánh mắt Cận Lệnh Hàng trong cơn gió lạnh ấy nóng đến bỏng người: "Sao em lại đến đây, Ngữ Ngữ?"

Kinh Ngữ lúng túng vô cùng, gãi gãi đầu, ngượng ngập nói: "Ờ... Kaka hình như rất nhớ anh. Đúng lúc mấy ngày nay em được nghỉ, nên dẫn nó sang thăm anh. Với lại... em tiện thể qua thăm chị và anh Tần, em khá lo."

Ánh mắt cô luôn dõi theo Nika, không nhìn anh.

Còn ánh mắt Cận Lệnh Hàng lại rũ xuống, dừng trên đôi mắt đang tránh né của cô.

Kinh Ngữ bước lên định kéo Nika.

Ngay khoảnh khắc vừa nhúc nhích, cánh tay cô đã bị người ta nắm lấy. Bước chân của cô khựng lại.

Cận Lệnh Hàng chậm rãi xoay người cô lại đối diện mình. Anh cúi đầu, cô cũng ngẩng lên, mỉm cười nói: "Nếu anh phải đi bệnh viện thì cứ đi. Em nghỉ một lát, đợi chiều rồi qua. Nếu anh có thời gian thì dẫn theo Kaka, cho nó ở bên anh, không thì để nó ở nhà cũng được."

Cận Lệnh Hàng không nói gì.

Nhịp tim Kinh Ngữ đập còn dữ dội hơn cả cơn gió lạnh. Cô nghĩ đời này mình chưa từng có lúc nào khó chịu đến vậy. Cô vốn thuận buồm xuôi gió, ngoài việc không có một gia đình hoàn mỹ, cả đời này cô luôn ở trên người khác, đến yêu đương cũng là kiểu người như Cận Lệnh Hàng.

Nhưng sự luống cuống của khoảnh khắc này đủ để sánh với mọi gian truân cả đời.

"Anh họ... hai ngày trước, đã tỉnh lại rồi." Anh bỗng nói.

Kinh Ngữ sững người, mở to mắt: "Thật sao? Vậy chị..."

"Chị vẫn chưa, nhưng cũng khá hơn nhiều rồi."

Kinh Ngữ nở nụ cười rạng rỡ.

Dưới bầu trời xám xịt, trong đôi mắt cô như có tinh tú lấp lánh.

Cận Lệnh Hàng nói: "Nhưng Ngữ Ngữ, không phải lần nào cũng may mắn như vậy."

Hốc mắt Kinh Ngữ lập tức đỏ lên, lúc này mới hiểu vì sao anh lại không đầu không cuối nói ra tin tốt của Tần Lệnh Tân.

"Ngữ Ngữ." Anh giơ tay nâng mặt cô lên. Khuôn mặt cô tái nhợt, nhưng vành mắt đỏ rực như được tô màu, tất cả đều lọt vào mắt anh, "Anh không thể chấp nhận lại thêm một..."

Kinh Ngữ đột ngột cắt ngang: "Anh cho em tiền làm gì?"

Anh khựng lại.

Kinh Ngữ cười: "Em không nhớ anh đâu, Cận Lệnh Hàng. Gần đây em... vì công việc bay sang Texas hai chuyến, thức trắng ngày đêm giải quyết vấn đề. Em từng sụp đổ, từng thấy một mình thật khó khăn, không có anh giúp thì rất khó, nhưng... cũng chỉ đến vậy thôi."

Cận Lệnh Hàng cau mày, vì lời cô mà trái tim đau nhói.

Kinh Ngữ nói tiếp: "Em có nói với Kaka, nếu daddy của nó ở đây, anh sẽ giúp em, em sẽ không cô độc, cũng không phải xử lý vất vả đến vậy. Nhưng cũng chỉ là như thế thôi, em không nhớ anh... Thế nhưng..." Cô hít mũi, mắt đỏ hoe, "Thứ đè sập cọng rơm cuối cùng không phải khó khăn trong công việc, không phải sự cô đơn, cũng không phải em nhớ anh, mà là... là sự chủ động của anh, Cận Lệnh Hàng. Không có quỹ tín thác đó, em sẽ không đặt chân đến Thụy Sĩ."

Cận Lệnh Hàng lặng lẽ nhìn cô.

Kinh Ngữ hít sâu, mỉm cười: "Em chỉ đến lần này thôi. Lần trước là em chủ động, nhưng em cũng không thể lần nào cũng dày mặt làm những chuyện cả đời này em chưa từng nghĩ tới. Giống như lần ở hầm rượu, chủ động hôn anh một lần, anh từ chối rồi thì sẽ không có lần sau nữa."

Hàng mày anh nhíu chặt hơn.

Kinh Ngữ nói: "Cho nên lần này, nếu không có khoản tín thác đó, em sẽ không đến. Đây là lần cuối cùng, Cận Lệnh Hàng. Nhưng em yêu cầu anh, đừng quan tâm em sống chết thế nào nữa."

Ánh mắt Cận Lệnh Hàng tối lại, như cơn bão trước khi ập đến.

Kinh Ngữ nhìn anh không chớp mắt, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Được không? Mỗi người một ngả. Đợi khi chị và anh họ khá hơn, anh có thể yêu người mới. Tiền thì để tiêu cho người khác đi. Em không thích tiêu tiền của người yêu cũ, trông em... rất không có cốt khí. Dù em có sa sút đến đâu cũng chỉ là trở về trạng thái trước khi gặp anh mà thôi. Em có thể tự mình lăn lộn, dùng cả đời để hoàn thành giấc mơ. Em sụp đổ rồi có thể đứng dậy, còn nếu không đứng dậy được thì là do bản thân em không đủ giỏi."

Cận Lệnh Hàng chậm rãi nhắm mắt, rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Trước cổng biệt thự lạnh lẽo trong gió rét, hai bóng người đứng bất động, cứng đờ như băng.

Nika không hiểu chuyện, một mình chạy loạn cả trong lẫn ngoài sân.

Kinh Ngữ trong lúc anh còn do dự đã lên tiếng: "Trả Nika lại cho anh. Lần này em không mang nó đi nữa, sau này anh cũng không cần đến Los Angeles. Anh phải đi bệnh viện thì dẫn em theo đi, xem xong rồi hôm nay em sẽ về."

Cận Lệnh Hàng cúi đầu, đưa tay vòng ra sau vai cô, ấn nhẹ một cái, kéo cô vào trong lòng.

Mùi đàn hương quen thuộc theo cơn gió lớn của Bern tràn vào hơi thở, thân thể Kinh Ngữ run lên dữ dội.

"Ngữ Nhi, giữa chúng ta... đừng nói những lời quyết tuyệt như vậy."

Cô vùi mặt xuống, nước mắt rơi lã chã.

Cận Lệnh Hàng siết chặt hai tay ôm lấy cô, cúi đầu, thở dài thật sâu trên vai cô, giọng khàn đi: "Xin lỗi, là lỗi của anh. Anh chỉ là... thực sự không thể chấp nhận việc những chuyện giống nhau cứ lặp đi lặp lại, đến một ngày nào đó khiến em mất cả mạng sống. Nhưng vì khiến em đau lòng, cũng là lỗi của anh. Xin lỗi."

Cô nức nở.

Nika chạy tới, ngẩng đầu nhìn mommy đang khóc với vẻ ngơ ngác, khẽ cau mày.

Cận Lệnh Hàng siết chặt vòng tay hơn nữa, chặt đến mức không thể chặt hơn: "Ngữ Ngữ, anh không cho tiền vì muốn dây dưa không dứt, hay vì mập mờ chưa rõ ràng. Xin lỗi... chỉ là anh thực sự không làm được chuyện từ nay về sau mặc kệ công ty này. Anh nghĩ, để lại chút tiền sẽ cho em thêm dũng khí. Anh biết con đường này sẽ không thuận lợi, sẽ có thất bại, có khó khăn, nhưng có tiền, em có thể thử sai hết lần này đến lần khác, cho đến khi thành công."

Kinh Ngữ gần như sụp đổ... Anh đã đoán trúng những gian nan cô sẽ phải một mình đối mặt.

Cận Lệnh Hàng nói tiếp: "Anh không nghĩ đến chuyện quen người mới. Khi họ khá hơn, anh sẽ sang Los Angeles thăm em và Nika. Anh muốn khuyên em nuôi nó tiếp, nếu em thật sự không muốn, anh sẽ mang nó đi. Cuộc sống sau này của anh sẽ chỉ có công việc. Dù chị có tỉnh lại, ít nhất trong một năm cũng không thể làm việc, anh phải tự mình gánh vác. Dù không cần làm việc... anh cũng sẽ không ở bên người khác ngay. Ít nhất là trước khi em nói với anh rằng giấc mơ của em đã thành hiện thực. Anh sẽ đợi tin vui ấy, rồi nếu có thể, anh sẽ đích thân đến xem, cùng em ăn mừng một bữa. Anh muốn giữ một thân phận để được tham dự vào thành công của em."

Kinh Ngữ bật khóc nức nở, thân thể lảo đảo, suýt đứng không vững.

Cận Lệnh Hàng ôm chặt lấy cô: "Nhưng những kế hoạch đó... đều không cần nữa. Một năm sau sẽ không, hai năm sau cũng không, anh vĩnh viễn yêu Ngữ Ngữ của anh."

Tiếng khóc của cô đau đớn, nước mắt tuôn như mưa thấm ướt lồng ngực anh. "Em... dạo này gặp quá nhiều vấn đề, em sụp đổ rồi... em lại rất nhớ nhà. Em gọi Kinh Hiện sang thăm, mấy ngày sau anh ấy lại đi, nhưng dạo này em càng lúc càng nhớ gia đình..." Cô lập tức trở lại dáng vẻ không giấu được tâm sự, tủi thân than thở, "Một mình em... thật sự rất khó chịu đựng."

Cận Lệnh Hàng ngẩng đầu, nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô lên, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt đỏ hoe ấy. Trước ánh nhìn đáng thương đến cùng cực kia, anh khàn giọng nói: "Đừng khóc. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày khiến Ngữ Ngữ của anh khóc. Anh ở đây. Sau này anh vẫn sẽ luôn ở đây. Anh vẫn sẽ giúp em giải quyết tất cả mọi vấn đề."

Cô lại vùi đầu vào lòng anh, tiếng khóc từng đợt từng đợt, nghẹn ngào không dứt.

Cận Lệnh Hàng mở rộng áo khoác, quấn trọn cô vào trong.

Giữa cơn gió lạnh, thân thể lạnh cứng dần dần mềm ra trong vòng tay anh. Kinh Ngữ cũng không rõ từ lúc nào, cô hoàn toàn không còn cảm giác gì khác. Chỉ biết mình vui đến mức đầu óc quay cuồng, dù nước mắt vẫn không ngừng rơi, dù sắc trời u ám xám xịt, nhưng cô giống như Nika, cảm thấy vào khoảnh khắc này, xung quanh mình tràn ngập ánh nắng rực rỡ.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...