Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 10



Vào kỳ nghỉ hè kết thúc năm thứ ba Đại học, khi Tô Tiểu Tiểu và mọi người trong ký túc xá đang rối rắm giữa việc thi lên cao học hay tìm việc làm thì Chu Lê đã bắt đầu gửi rất nhiều hồ sơ xin việc ra bên ngoài.

Năm ấy, mọi người đều vô cùng bận rộn. Tương lai đã ở ngay trước mắt, thế nhưng con đường đó như thế nào thì lại chẳng ai biết.

Tô Tiểu Tiểu đang phân vân giữa việc thi cao học và thực tập, gia đình muốn cô ấy thi lên cao học, nhưng bạn trai cô ấy chuẩn bị phát triển ở phương Nam, nếu thi cao học thì có nghĩa là hai người sẽ phải yêu xa. Và một vấn đề thực tế hơn là, bố mẹ Tô Tiểu Tiểu không đồng ý cho họ ở bên nhau.

“Mẹ tớ nói tớ và Vũ Thừa không có tương lai. Khi tớ phản bác thì họ lại nói đến nhà cửa, xe cộ, con cái.” Tô Tiểu Tiểu đã phát chán: “Nói đi nói lại cũng chỉ có từng ấy lý do, tớ đã nói với họ rằng cả hai đứa sẽ cùng nhau cố gắng. Chu Lê, cậu nói xem tại sao mẹ tớ không thể hiểu tớ? Năm đó khi mẹ tớ đến bên bố tớ, ông ấy cũng có gì trong tay đâu.”

“Có lẽ mẹ cậu đã trải qua nhiều khó khăn, nên không muốn cậu giống như bác ấy.” Chu Lê nói. 

“Tớ biết bà ấy chỉ muốn tốt cho tớ, nhưng tớ thực sự không quan tâm đến những điều đó, tớ cũng có thể chịu khổ, là họ luôn coi tớ như một đứa trẻ con đấy chứ.” Tô Tiểu Tiểu khao khát được trưởng thành, rời khỏi sự che chở của bố mẹ, một mình đối mặt với bão tố, nhưng cô ấy không biết, cuộc sống này còn khó khăn hơn nhiều so với những gì cô ấy tưởng tượng.  

Và thứ khó hiểu nhất mãi mãi là lòng người.

Tô Tiểu Tiểu cũng không biết tại sao, rõ ràng mình và Hướng Vũ Thừa đều rất yêu nhau, còn hẹn ước cùng nhau đương đầu với mọi khó khăn trong cuộc sống, họ đã cùng nhau vẽ ra bản kế hoạch cho tương lai, nhưng lại luôn cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, có khi chỉ vì một cuộc gọi chưa kịp nhận, có khi chỉ vì vẻ mặt nặng nề của đối phương khi đang mỏi mệt.  

Họ cãi cọ xong lại làm hòa, rồi lại cãi cọ, không ai chịu buông tay, nhưng cũng không ai chịu nhượng bộ.  

Chu Lê luôn ở giữa khuyên nhủ. Đôi khi trong lúc cô đang phỏng vấn cũng nhận được cuộc gọi từ Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu có lúc cảm thấy mình chưa đủ tốt với Chu Lê. Giữa hai người, luôn là cô ấy phụ thuộc vào Chu Lê, có tâm sự thì tìm Chu Lê, có rắc rối cũng tìm Chu Lê, nhưng Chu Lê dường như chưa bao giờ có rắc rối hay tâm sự gì.

Tô Tiểu Tiểu nghĩ rằng mặc dù những thứ Chu Lê có được không nhiều, nhưng cô lại sở hữu một trái tim kiên cường, đây là thứ cực kỳ quý giá mà rất nhiều người không có được. 

Từ một khía cạnh nào đó, Chu Lê còn hạnh phúc hơn những người bình thường như Tô Tiểu Tiểu. Tất nhiên, Tô Tiểu Tiểu còn hâm mộ với một thứ ở Chu Lê, đó là cô đủ chăm chỉ và xuất sắc, điều này đã mang lại cho Chu Lê một số cơ hội mà người khác không thể có. 

Buổi phỏng vấn của Chu Lê diễn ra rất suôn sẻ, cô cùng lúc nhận được một số cơ hội thực tập từ các công ty lớn, nhưng cuối cùng cô đã từ bỏ tất cả, chọn vào một công ty nhỏ mới khởi nghiệp. Công ty đó tên là Vị Nhiên, trong những năm sau đã nổi tiếng và phát triển mạnh mẽ, nhưng vào thời điểm đó vẫn còn vô danh, đội ngũ nhiều lần suýt tan rã, người phụ trách chính là Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự.  

Người tuyển dụng Chu Lê là Dịch Nguy Nhiên, anh luôn đánh giá rất cao về Chu Lê. Sau cuộc phỏng vấn, anh dẫn cô đi một vòng quanh văn phòng chật chội và lộn xộn, nói: “Với năng lực của em hiện giờ, chắc chắn có thể tìm được một công việc tốt hơn ở nơi khác, nhưng tôi dám đảm bảo, em sẽ không tìm được công việc nào phù hợp hơn ở đây. Chu Lê, tôi thấy em là một người có lý tưởng riêng.”  

Chu Lê nói: “Đàn anh, một ông chủ chỉ nói với nhân viên về lý tưởng thì không phải là một ông chủ tốt đâu.”

Dịch Nguy Nhiên bật cười, khối lượng công việc quá tải trong thời gian dài khiến sắc mặt anh có phần tiều tụy, nhưng đôi mắt anh lại rất sáng.  

Những người có ánh sáng trong mắt là những người dễ dàng mê hoặc lòng người nhất.

Trâu Tự cũng bị Dịch Nguy Nhiên dụ dỗ tới đây, anh chàng từng là một thiếu gia “mười ngón tay không dính nước”, giờ đây không chỉ thành tên tay sai làm việc vặt bị người ta mắng mỏ, mà đôi lúc còn phải chăm sóc tên Dịch Nguy Nhiên cuồng công việc này và gã Triệu Thầm xui xẻo kia.

Triệu Thầm không chỉ thất tình, mà gia đình anh còn gặp biến cố đột ngột, cha qua đời, mẹ bệnh nặng, anh buộc phải từ bỏ lý tưởng của mình, quay về gánh vác trọng trách gia đình.

Hai năm đó gian nan hỗn loạn, nhưng khi ấy bên cạnh bọn họ còn có bạn bè.

Chu Lê gia nhập giúp cho Trâu Tự có đối tượng để chèn ép. Thực ra Trâu Tự cũng không phải một người dễ gần. Con người anh chàng kết bạn đều dựa vào duyên phận, trong công ty không chỉ có mỗi Chu Lê là người quen nhưng anh chàng cảm thấy Chu Lê xem như có duyên với mình, nên cả hai có thể kết bạn.

Trâu Tự cho rằng ưu điểm lớn nhất trong tích cách của Chu Lê là: yên tĩnh, có năng lực làm việc, chịu thương chịu khó, không màu mè. Dù công việc có khó khăn đến đâu, cũng không thấy cô mặt ủ mày chau, trong khi những người khác cau có phàn nàn, cô luôn lặng lẽ ngồi một góc tự suy xét. Khi gặp vấn đề nan giải cũng không bao giờ nhụt chí, tâm tính của cô còn vững vàng và chín chắn hơn anh chàng nhiều.

Không giống như anh chàng, người thích oán thán, việc phải làm nhưng mồm cũng phải nói.

Triệu Thầm bận rộn với công việc và gia đình, Diệp Thiền sắp đi nước ngoài. Trước khi đi, cô ấy nói muốn trả lại những món quà mà Triệu Thầm đã tặng cho mình khi xưa, nhưng Triệu Thầm không thể tới, nên đã nhờ Trâu Tự đi hộ một chuyến. Khi anh gọi điện tới, Trâu Tự và Chu Lê đang ở ngoài gặp khách hàng, nên Trâu Tự đã kéo Chu Lê đi cùng, coi như có bạn đồng hành, sẽ không quá lúng túng.

Hai người họ đến sớm, Diệp Thiền vẫn chưa về nhà, Trâu Tự ngồi trên xe vừa chờ vừa ca thán: “Thật không hiểu nổi Diệp Thiền nghĩ gì, Triệu Thầm đối xử tốt với cô ấy như vậy, mà nói chia tay là chia tay ngay.”

“Chắc hẳn anh ấy rất buồn.” Chu Lê nhẹ nhàng đáp lại lời Trâu Tự.  

Trâu Tự nói: “Em chưa thấy Triệu Thầm bây giờ đâu, lớn từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như thế, chỉ vì một người phụ nữ.”  

Chu Lê đã lâu không gặp Triệu Thầm, cô nghĩ lần gặp tiếp theo có thể là trên tivi hoặc tại lễ kỷ niệm thành lập trường.  

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên cạnh bồn hoa trước cửa nhà Diệp Thiền, những đóa nguyệt quý[1] vẫn nở rực rỡ.


[1]Hoa nguyệt quý hay ở Việt Nam thường gọi là hoa hồng Trung Hoa, là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.

Diệp Thiền mặc một bộ đồ trắng nhẹ nhàng bước đến, môi cô ấy nhợt nhạt, trông như ốm nặng chưa khỏi. Trâu Tự bực bội trong lòng, thấy cô ấy như vậy thì lời nói cũng không còn gay gắt như lúc nãy.

Vừa rồi khi nghe điện thoại, Diệp Thiền đã biết người đến là Trâu Tự, nhưng khi thấy anh một mình bước xuống xe, ánh mắt vẫn không giấu nổi nỗi cô đơn. Chu Lê ngồi trong xe, thấy ánh mắt Diệp Thiền thỉnh thoảng hướng về đây, nhưng cửa kính đen làm cản trở tầm nhìn của cô ấy, khiến cô ấy không thể được thỏa nguyện vọng.

Trâu Tự cầm theo thùng đồ đi đến trước xe, Diệp Thiền hỏi anh: “Anh ấy, vẫn ổn chứ? Em đã nghe về chuyện nhà anh ấy…”

“Cậu ấy vẫn ổn.” Trâu Tự cắt ngang lời Diệp Thiền, cuối cùng vẫn không kìm được, nói: “Đã chia tay rồi, thì không cần phải quan tâm đến cuộc sống của nhau nữa. Chắc cô bay vào ngày mai nhỉ? Có duyên quen biết, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”

Hai mắt Diệp Thiền rưng rưng, miệng khẽ nói: “Xin lỗi.”  

Đối diện với người đẹp rơi lệ, Trâu Tự vốn còn có vài lời không hay, nhưng không nhẫn tâm nói ra, anh chàng nhanh chóng lên xe rời đi.  

Thời điểm Chu Lê gặp lại Triệu Thầm, cô gần như không nhận ra anh.  

Đúng như lời Trâu Tự, anh đã thay đổi rất nhiều, cả người gầy đi trông thấy, ánh mắt mờ tối, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhìn qua có vẻ vẫn còn chút sức sống, không uể oải như tưởng tượng.

Trâu Tự đưa đồ cho anh xong, anh chỉ hỏi một câu: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”  

Trâu Tự biết Triệu Thầm muốn mình chạy một chuyến này, chẳng qua là muốn để mình thay anh nhìn Diệp Thiền lần cuối. Anh chàng nhìn bạn mình, thở dài một tiếng rồi nói: “Khỏe lắm, còn hỏi về mày đấy.”  

Triệu Thầm không tiếp lời của Trâu Tự, ôm thùng đồ trở vào trong nhà.  

Trời đã tối, Triệu Thầm còn nhiều việc phải làm. Chu Lê và Trâu Tự cũng bận, nhưng Trâu Tự chưa đi ngay, còn gọi thêm Dịch Nguy Nhiên, Chu Lê vốn định đi cũng bị anh chàng giữ lại.  

Trâu Tự gọi một đống đồ ăn ngoài và mua rất nhiều rượu. Anh chàng nói với Chu Lê: “Hôm nay ba chúng ta phải uống nhiều một chút, phiền em một lát nữa gọi xe giúp chúng tôi về nhé. Ngày nào cũng chỉ làm việc, thật sự mệt chết tôi rồi. Nào, lão Triệu, lão Dịch, hôm nay chúng ta không say không về!”  

Dịch Nguy Nhiên nâng chai bia, cười nói: “Được, không say không về!”  

Triệu Thầm không nói gì, nhưng anh cũng nâng chai bia lên.

Chu Lê ngồi một bên lặng lẽ ăn, nghe Trâu Tự nói liên mồm về những điều mà cô chưa từng tham gia, còn Dịch Nguy Nhiên thì không nói nhiều, nhưng nụ cười luôn thường trực trên môi. Triệu Thầm cũng không phải lúc nào cũng âu sầu, thỉnh thoảng cũng bị những câu chuyện của Trâu Tự chọc cho khẽ nhếch miệng cười.

Đêm hôm đó ánh trăng cũng nhuốm màu thê lương nhưng ánh đèn lại ấm áp.

Những gì đã mất không thể lấy lại, nhưng bên cạnh vẫn có bạn bè luôn đồng hành. Chu Lê tuy chỉ là một người đứng ngoài quan sát, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tình cảm giữa ba người họ, cô cũng không tránh khỏi cảm động.

Uống rượu đến nửa đêm, Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên đều đã say, còn Triệu Thầm thì vẫn tỉnh táo. Anh gọi điện cho tài xế ở nhà đến đưa họ lên xe, nhiệm vụ của Chu Lê đều do anh hoàn thành giúp, cô chỉ biết đứng lặng bên cạnh. Sau khi Triệu Thầm dặn dò xong lái xe, anh cũng không quên Chu Lê: “Cô giáo của Hựu Linh? Đúng không? Tôi còn nhớ cô.”     

Chu Lê gật đầu, nói: “Đúng vậy, đàn anh Triệu.”  

“Cô hãy nói địa chỉ cho chú Vương, để chú ấy đưa cô về nhà trước, trên đường phải làm phiền chú rồi.” Nói xong, anh rời đi, để lại cho Chu Lê một bóng dáng gầy gò. Cô nhìn thêm vài giây rồi lặng lẽ lên xe, suốt dọc đường nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng phiêu bồng.  

Khi được tài xế đưa về nhà, Chu Lê mới phát hiện mình đã quên túi xách ở chỗ anh, cô hiếm khi mắc phải lỗi này, nhưng tối đó cô đã mắc phải. Sau đó, Chu Lê lại gọi taxi quay lại nhà Triệu Thầm. Đứng trước cửa nhà anh, cô do dự, sợ sự đường đột của mình sẽ quấy rầy anh, cũng sợ mình lại mắc lỗi.

Do dự hồi lâu, cô mới gõ cửa một cách khẽ khàng. Cửa chỉ khép hờ, từ từ hé ra một khe hở, để lộ bóng tối bên trong.  

Cửa không khóa. Trước khi bước vào, bộ não lý trí của Chu Lê luôn nhắc nhở cô rằng, cô không nên vào, như vậy không tốt cũng không đúng.  

Nhưng rồi cô vẫn bước vào.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...