Mặt trời, các vì sao và mặt trăng cũng sẽ mất đi ánh sáng khi lẩn khuất trong những đám mây đen, sương mù hay bóng tối tột cùng.
Chu Lê bước vào bên trong, những tình cảm ấm áp vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đống thức ăn thừa lẫn lộn và một người đàn ông ngồi trong bóng tối.
Cô luôn hiểu rằng mỗi người trên thế gian này đều có lúc đơn độc, đều phải trải qua những cực khổ của riêng mình, nhưng khi cô thấy người đàn ông từng sống trong ánh sáng lại rơi vào bóng tối này, lòng cô lại đau đớn nặng nề.
“Ai đấy?” Người đàn ông đang quay lưng về phía cửa nghe thấy tiếng bước chân, ban đầu anh không để ý, không quan tâm ai thấy mình trong tình trạng này, nhưng sự yên ắng kéo dài của người đến khiến anh nảy sinh chút mong đợi.
“Đàn anh, là em.”
Giọng nói của Chu Lê đã phá vỡ sự mong đợi của Triệu Thầm, anh tự cười mình. Chu Lê không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng trong bóng tối tĩnh lặng này, cô cảm thấy bối rối vì sự liều lĩnh của mình. Cô hiếm khi có cảm giác như vậy, vì thế càng thêm luống cuống.
“Có chuyện gì không?” Trước mặt người lạ, Triệu Thầm miễn cưỡng lấy lại chút phép tắc.
Chu Lê nghe ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của anh, điều đó khiến cô hoảng hốt đến mức nói lắp: “Em, em để quên đồ. Đúng rồi, xin lỗi anh, lẽ ra em phải gõ cửa.”
“Không sao.” Triệu Thầm không định trách móc cô vì đã tự ý đi vào. Chỉ có điều anh cảm thấy rất mệt, không muốn phải đối phó với người khác, lại còn phải đối phó với chính bản thân. Triệu Thầm thở dài, vẫn không ngoảnh đầu lại: “Cô tự tìm đi, tôi không tiễn cô nữa.”
“Vâng.” Chu Lê cúi đầu đáp, thậm chí không dám nhìn bóng lưng anh, cô thấy mình thừa thãi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây để trả lại sự yên tĩnh cho anh.
Chu Lê trông thấy chiếc túi xách của mình trên bàn trà bên cạnh ghế sofa, Triệu Thầm thì ngồi trên thảm, dựa vào ghế sofa đối diện với ban công. Cô bước từng bước tiến lại gần, sợ rằng sẽ làm anh bị giật mình lần nữa.
Bỗng nhiên gió nổi lên, cuốn bay chiếc rèm trắng trong một trận cuồng phong như vũ bão. Ánh trăng hắt vào, chiếu sáng gương mặt thất thần của Triệu Thầm.
Chu Lê lặng người, rút bàn tay sắp chạm vào túi xách rồi chầm chậm đi đến ban công, cô đưa tay định đóng cửa sổ.
“Không cần đóng.” Triệu Thầm nghe thấy tiếng bước chân, mệt mỏi giương mắt nhìn về phía bóng dáng mảnh mai của cô gái.
Chu Lê quay lưng về phía anh, người cứng đờ không dám quay lại: “Gió lớn, sẽ bị cảm đấy.”
“Cũng đúng.” Chu Lê nghe thấy anh cười tự giễu: “Tôi không thể bị bệnh.”
Lời nhắc nhở thiện ý của cô gái khiến Triệu Thầm lấy lại lý trí, anh lảo đảo đứng dậy, cố gắng làm cho mình tỉnh táo phần nào. Chu Lê đóng kín cửa sổ, dè dặt quay lại nhìn anh gắng gượng trở về phòng.
Cô muốn tiến lên, nhưng lại rụt về.
Chu Lê rất muốn bước tới giúp anh, nhưng cô biết mình không có lý do để tiến lên. Sự xuất hiện của cô hôm nay đã trở thành gánh nặng cho anh, cô không chỉ không giúp được anh, mà còn làm tăng thêm nỗi phiền muộn nơi anh.
Sau khi Triệu Thầm về phòng, Chu Lê đối diện với một căn phòng lộn xộn và thanh vắng, dường như ngay cả không khí cũng đang ngầm lên án sự hấp tấp của cô: Anh đã buồn bã đến vậy, chỉ muốn một mình yên tĩnh, lại bị người không liên quan như cô quấy rầy.
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, gió nhẹ mát mẻ.
Diệp Thiền lặng lẽ lên máy bay rời khỏi Trung Quốc, không ai đưa tiễn. Những người ở lại, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của mình.
Công ty từ trên xuống dưới chìm trong âu lo, Chu Lê vẫn lặng im như thường lệ. Để công ty có thể hoạt động, họ phải mở rộng thị trường, tìm kiếm những sự hỗ trợ mới, nhưng họ chỉ là một đội ngũ nhỏ bé không tên tuổi, ngay cả cơ hội để trình bày cũng rất quý giá.
Sóng lớn rửa cát, mọi người ban đầu chỉ là những hạt cát mang tên “lý tưởng”.
Dịch Nguy Nhiên đã phân công nhiệm vụ cho từng người, những “hạt cát” như bọn họ không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Chu Lê chỉ là một thực tập sinh, nhiệm vụ mà Dịch Nguy Nhiên giao cho cô rất đơn giản, chỉ cần hỗ trợ người khác. Cô đã chọn một công ty có tỷ lệ thành công thấp nhất từ tài liệu, nói: “Em sẽ đến nơi này.”
Họ không đủ nhân lực, những nơi có thể đến rất hạn chế, nhưng nếu có thể đến thêm một nơi, thì sẽ có thêm một cơ hội. Dịch Nguy Nhiên không cảm thấy bất ngờ trước sự chủ động xin đi của Chu Lê. Sau khi phân chia nhiệm vụ, mọi người khích lệ nhau rồi tản ra hành động.
Mặt trời hừng hực như đổ lửa, thiêu đốt đam mê của những người trẻ.
Chu Lê mang tài liệu đến sảnh công ty đối phương, quả nhiên gặp phải trắc trở. Cô kiên nhẫn chờ đợi hai ngày mới gặp được người mình cần tìm. Đối phương ăn mặc chỉnh tề, xung quanh có nhiều người, khi đối diện với Chu Lê thì tỏ thái độ lịch sự, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không dành cho cô. Ông ta gọi thư ký bên cạnh: “Tiểu Lý, giờ tôi đang bận, qua tiếp đãi cô đây.”
Chu Lê chưa kịp nói câu nào đã bị thư ký mời sang một bên. Thư ký không trách cứ, mà chỉ bảo Chu Lê nhìn những người ra vào trong sảnh: “Cô Chu, chúng tôi đã biết ý định của cô, nhưng sếp Cao không quan tâm đến dự án của công ty cô. Cô nhìn xem, mỗi ngày có rất nhiều người đến đây, họ đều có mục đích giống như cô.”
Chu Lê ôm tài liệu dự án, nói bằng giọng điệu chân thành: “Tôi biết sếp Cao rất bận, nhưng tôi vẫn hy vọng ông ấy có thể dành ra mười phút để nghe về dự án của chúng tôi, chỉ cần mười phút thôi.”
“Cô Chu à, trong một ngày của mỗi người lấy đâu ra nhiều cái mười phút như thế.”
Bởi vì mười phút này, Chu Lê liên tục chờ đợi tại công ty đối phương suốt một tháng. Dịch Nguy Nhiên rất ngưỡng mộ sự kiên trì của Chu Lê, không để cô từ bỏ. Một tháng sau, sếp Cao mà Chu Lê đã quen mặt, rốt cuộc cũng cho thư ký mời Chu Lê vào văn phòng.
Không phải mọi người lớn tuổi đều đánh giá cao sự kiên trì của người trẻ, người ngồi trước Chu Lê chính là một ví dụ. Thời điểm Chu Lê vừa bước vào, đối phương đã nhìn đồng hồ và ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Ba mươi lăm ngày. Trước đây có một cậu thanh niên đã chờ cỡ bảy mươi ngày, tôi mới cho cậu ta mười phút. Cô là con gái, cũng khá lắm rồi.”
Bàn tay của ông ta gõ nhẹ lên mặt bàn bóng loáng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Lê: “Cô gái, có được mười phút này không khó. Cái khó là, cô có thể nắm bắt từng giây tiếp theo hay không.”
Chu Lê gật đầu một cách tự tin: “Cảm ơn sếp Cao, tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian quý báu của ngài.”
Chiều hôm đó, Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự bước ra từ một công ty, nét mặt cả hai đều mang vẻ mệt mỏi. Trâu Tự thở dài, nói đùa: “Lão Dịch, mày nói xem bọn mình có phải bị mát dây thần kinh nào rồi không, cứ thích đâm đầu vào bụi rậm.”
Với khả năng của Dịch Nguy Nhiên, tìm một công việc nhẹ nhàng và thoải mái là chuyện đơn giản, còn Trâu Tự thì chỉ cần ở nhà an phận làm một thiếu gia. Song, giờ đây cả hai lại rơi vào tình cảnh phải nhìn sắc mặt người khác, chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Dịch Nguy Nhiên cười nói: “Rồi rồi, tao mời mày đi ăn lẩu, được chưa?”
Cuối cùng hai người cũng không ăn được lẩu, vì Chu Lê gọi điện tới báo rốt cuộc cũng có người quan tâm đến dự án của họ, tất cả quay lại công ty tăng ca suốt đêm. Sáng sớm, khi mặt trời lấp ló giữa các tòa nhà cao tầng, Chu Lê nằm trên bàn làm việc rơi vào giấc ngủ ngắn ngủi.
Trong cơn mơ màng, Chu Lê nghe thấy có người đang nghe điện thoại, cái tên quen thuộc vang lên khi cô đang nửa tỉnh nửa mê.
“Ở bệnh viện nào? Trâu Tự, dậy đi.”
“Hử? Có chuyện gì vậy?”
“Triệu Thầm nhập viện rồi.”
Văn phòng bừa bộn, khắp nơi đều có người nằm ngủ hoặc ngồi ngủ, Dịch Nguy Nhiên nói không lớn tiếng, nhưng Trâu Tự trong lúc hoảng loạn đã vô tình làm đổ ghế. Chu Lê tỉnh dậy, nhìn về phía Trâu Tự đang hoảng hốt.
“Ờ thì, em cứ ngủ tiếp đi, chúng tôi có việc ra ngoài một lát.” Trâu Tự cầm áo khoác, vội vàng muốn đi.
Chu Lê gọi họ lại: “Đàn anh, em có thể đi cùng các anh đến bệnh viện được không?”
Nói xong, Chu Lê cũng tỉnh táo, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự, cô mới nhận ra rằng không phải là mơ.
Những điều cô luôn cẩn thận giấu kín đã vô tình để lộ.
Triệu Thầm bị bệnh dạ dày tái phát phải nhập viện. Thời điểm Chu Lê, Dịch Nguy Nhiên cùng Trâu Tự đến bệnh viện, anh đã làm xong phẫu thuật và đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Hành lang bên ngoài phòng bệnh VIP yên tĩnh, Triệu Du mặc áo blouse trắng cùng vẻ mặt lo lắng.
“Nếu không phải tối qua chị có ca trực, có lẽ mọi chuyện lại bị giấu nhẹm đi. Hai đứa khuyên nó nhiều vào, tâm trạng nó nặng nề, chị nói nhiều cũng chẳng có tác dụng.” Triệu Du mệt mỏi cả đêm, thấy sắc mặt Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự cũng không khá hơn, đành cười khổ: “Hai đứa cũng chú ý sức khỏe, đừng vì còn trẻ mà phung phí, già rồi sẽ hối hận đấy. Ủa, sao lại có cả cô giáo của Hựu Linh đến đây nữa? Mấy đứa tối qua ở cùng nhau à?”
Trâu Tự dựa vào tường, giọng điệu bực bội: “Vâng, cả đêm không ngủ, không ngờ còn có người liều lĩnh hơn chúng em.”
Chu Lê không hoàn toàn đồng ý với lời nói của Trâu Tự, cô luôn quý trọng mạng sống của mình, không bao giờ coi thường sức khỏe. Cô đứng lặng bên cạnh, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Sau khi Triệu Du rời đi, họ vào phòng bệnh nhìn qua, người nằm trên giường đang ngủ say, không hay biết gì về mọi thứ xung quanh.
Trâu Tự thoải mái nằm xuống ghế sofa, nói với họ: “Hai người về nghỉ ngơi đi, ban ngày tôi ở đây trông chừng, Nguy Nhiên, tối mày quay lại thay tao.”
Chu Lê sợ bị người khác phát hiện, chỉ dám liếc qua người nằm trên giường rồi không dám nhìn thêm.
Dịch Nguy Nhiên khuyên Chu Lê về nghỉ ngơi, nhưng Chu Lê nói muốn cùng anh về công ty, mọi người vẫn đang làm thêm giờ, nên Dịch Nguy Nhiên không ép buộc. Sáng sớm đường phố đông đúc, Dịch Nguy Nhiên chợp mắt một lúc thì tinh thần cũng khá ổn, anh nhìn về phía trước, trò chuyện với Chu Lê về công việc.
“Sếp Cao nổi tiếng khó đối phó, lần này em đã lập công lớn.” Anh cười nói.
Chu Lê cẩn thận đáp: “Đó là thành quả do mọi người cùng nỗ lực.”
“Ở đây không có ai khác, nói chuyện với tôi không cần phải quá câu nệ.” Dịch Nguy Nhiên vẫn giữ thái độ ôn hòa như mọi khi: “Trước đây chúng ta không thường xuyên gặp nhau, bây giờ em cũng đã theo tôi và Trâu Tự một thời gian, nên chúng ta cũng có thể coi là bạn bè rồi.”
Chu Lê đã phần nào hiểu ý Dịch Nguy Nhiên muốn nói.
“Nhưng mà, em chưa tiếp xúc nhiều với Triệu Thầm, có lẽ em không hiểu cậu ấy là người như thế nào.” Dịch Nguy Nhiên dừng vài giây rồi nói tiếp: “Đừng nhìn vẻ lịch sự của cậu ấy với mọi người, thực ra tính tình cậu ấy không tốt lắm.”
“Cậu ấy là một người rất mâu thuẫn. Tốt bụng nhưng lại kiêu ngạo, đối xử với mọi người như nhau, nhưng rất khó để một ai bước vào trái tim cậu ấy.”
Dịch Nguy Nhiên chỉ nói đến đó.
Chu Lê đã hiểu, nghiêm túc nói: “Em chỉ hy vọng đàn anh Triệu Thầm có thể sống khỏe mạnh và hạnh phúc, không mong đợi gì xa vời cả.”
“Có lẽ em đã hiểu nhầm ý tôi.” Dịch Nguy Nhiên cười: “Có thể tôi hơi nhiều chuyện, tôi nói những điều này chỉ vì không muốn em bị tổn thương.”
Anh cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng và bi thương.
“Chu Lê, có lẽ em vẫn chưa yêu ai một cách nghiêm túc. Nếu có thể, hãy cố gắng đừng để bản thân rơi vào tình huống đó.”
Đó là một câu nói không đầu không cuối. Dịch Nguy Nhiên đã nói ra một cách chân thành, cũng hy vọng Chu Lê có thể lắng nghe một cách chân thành.