Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 17



Ăn sáng xong, Triệu Thầm đưa Chu Lê đến công ty. Trước khi xuống xe, anh nói: “Tối nay tụi mình cùng ăn cơm nhé.”  

Đa số thời gian, anh đều là một người bạn trai chu đáo. Chu Lê tối qua không nói gì, anh cũng không hỏi, họ đều là những người quen thể hiện bằng hành động.  

“Không cần đâu, em không sao.” Cô biết anh bận, không muốn làm lỡ dở công việc của anh.  

Triệu Thầm không nói thêm gì, chỉ để lại một câu: “Tan ca anh sẽ đến đón em.”  

“Chào buổi sáng, chị Chu Lê.”  

“Chào buổi sáng.”  

Tiểu Ninh bấm thang máy rồi chào hỏi Chu Lê khi cô bước vào. Các đồng nghiệp khác cũng chào hỏi cô, cô như thường lệ đều đáp lại. Vào công ty, Tiểu Ninh đứng bên máy in sắp xếp lại tài liệu sẽ dùng cho cuộc họp theo chỉ dẫn của Chu Lê. Những đồng nghiệp tò mò nghe ngóng, hỏi cô nàng: “Nghe nói bạn trai chị Chu Lê hôm nay đưa chị ấy đi làm, Tiểu Ninh, cậu có thấy không?”  

Cô nàng không chịu nổi khi bị hỏi nhiều, đành phải gật đầu: “Có thấy.”  

“Thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”

Tiểu Ninh lại gật đầu, không muốn kể thêm điều gì, chỉ nói rằng mình cũng chỉ nhìn thấy một bên mặt. Cuộc họp kéo dài hơn hai giờ, thỉnh thoảng Tiểu Ninh lơ đãng, không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng sáng nay, lòng dâng trào.  

Không phải thèm khát hay đố kỵ với chuyện tình cảm của người khác, mà là sự ngưỡng mộ. Lúc đầu cô luôn không thể tưởng tượng ra bạn trai của Chu Lê sẽ là người như thế nào. Giờ gặp rồi, Tiểu Ninh cũng không bất ngờ lắm, chính xác phải là một người đàn ông xuất sắc như vậy mới xứng với chị ấy.  

Thế rồi vào buổi trưa, Tiểu Ninh đã tranh luận một phen với đồng nghiệp. Đồng nghiệp đó vào công ty trước cô, nói rằng cô có suy nghĩ như vậy chỉ bởi Chu Lê là cấp trên của cô. Thực tế, ngoài khả năng làm việc xuất sắc, về ngoại hình và gia thế, Chu Lê hoàn toàn không xứng với bạn trai của mình.  

Đồng nghiệp đó tốt nghiệp cùng trường với Chu Lê.  

“Nếu mấy người đã gặp bạn gái cũ của tiền bối Triệu Thầm thì sẽ hiểu ý tôi thôi.” Cô ta nói với vẻ khẳng định, còn hứa sẽ tìm kiếm vài tấm hình để họ thấy cái gì mới gọi là xứng đôi.

Tiểu Ninh không để tâm, ai ngờ đồng nghiệp kia lại rất tích cực, chiều hôm đó đã tìm thấy ảnh và gửi vào nhóm. Trong bức ảnh có vài người, quay lưng về phía núi tuyết, đối diện với ống kính và cười rạng rỡ. Tiểu Ninh nhận ra Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự, thầm nghĩ lúc đó sếp Dịch và sếp Trâu hình như vẫn đẹp trai như bây giờ. Tuy nhiên, bức ảnh thu hút sự chú ý nhất không phải là họ, mà là một nam và một nữ đứng ở giữa họ.  

Tiểu Ninh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó, nhớ lại đêm qua, cô nàng ngạc nhiên che miệng lại.  

Trong nhóm chat, tin nhắn liên tục nhấp nháy, hầu như mọi người đều cảm thán hai người trong bức ảnh một đẹp trai một xinh gái, như một cặp tình nhân trên trần gian. Vài phút sau, nhóm chat bỗng im lặng, một nhóm nhỏ khác bắt đầu kêu gào.  

Đồng nghiệp A: Trời ơi! Chị Chu Lê sao lại ở trong nhóm đó!  

Đồng nghiệp B: Chết dở! Không thể thu hồi ảnh đã gửi!  

Bận rộn cả ngày, Chu Lê nhận được cuộc gọi từ Triệu Thầm khi sắp tan ca. Bữa tối đã hẹn không thể thực hiện, anh gửi lời xin lỗi. Cô cười đáp không sao, nghe thấy có người thúc giục anh lên máy bay, cô liền cúp máy trước.  

Sáu giờ, các đồng nghiệp lần lượt quẹt thẻ tan ca. Còn một số công việc chưa hoàn thành, Tiểu Ninh chăm chú làm việc, khi ngẩng đầu lên thì màn đêm đã buông xuống, văn phòng rộng lớn chỉ còn vài ngọn đèn sáng le lói.

Văn phòng của Chu Lê cũng sáng đèn, Tiểu Ninh sờ chiếc bụng trống rỗng, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng của cô: “Chị Chu Lê, chị có đói không? Em gọi một suất cơm ship về cho chị nhé?”  

Người đã hoàn toàn quên mất thời gian, Chu Lê bị giọng nói của Tiểu Ninh kéo trở lại thực tại. Cô thoáng nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, sự mệt mỏi và đói bụng ập đến ngay tức thì.  

Cô đóng tài liệu lại, mỉm cười với Tiểu Ninh: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”  

Chu Lê không biết Tiểu Ninh thích ăn gì, nên chọn một quán nhậu mới mở gần đó. Lúc này đang là giờ cao điểm, quán có nhiều thực khách như họ, sau khi làm việc xong, dựa vào mồi ngon và rượu để thư giãn sau một ngày dài căng thẳng.  

Tiểu Ninh lo lắng, ăn được nửa bữa, cuối cùng không kìm được: “Chị Chu Lê, bức ảnh trong nhóm, chị đừng quá để tâm.”  

Chu Lê nghĩ lại một lúc thì hiểu ý Tiểu Ninh, cô mỉm cười bình thản: “Không sao đâu.”  

Biểu cảm lo lắng của Tiểu Ninh khiến Chu Lê nhớ đến một người, họ đều ngây thơ, tốt bụng và đáng yêu. Qua đôi mắt trong sáng của Tiểu Ninh, cô bỗng nhận ra, khuôn mặt của mình không biết từ khi nào đã trở nên mờ nhạt.

Triệu Thầm đi công tác là chuyện thường, có lúc chỉ vài ngày đã về, có lúc thì nửa tháng, một tháng, thậm chí là hai tháng. Có lần Trâu Tự đến công ty, hình như có chuyện gì cần tìm anh, hỏi Chu Lê khi nào anh về, Chu Lê nói không biết.  

Trâu Tự bất lực, thầm nghĩ “em thật sự không sợ cậu ấy bị người khác cướp đi sao”.  

Một tuần sau, Triệu Thầm về nước, Trâu Tự đi đón.  

Diệp Thiền chơi đàn ở nhà hàng sang trọng, thời gian lâu dần, những người cần biết sẽ biết.  

Trâu Tự thở dài: “Khi tao trông thấy cô ấy, suýt nữa không nhận ra. Diệp Thiền thay đổi khá nhiều, có vẻ sống rất vất vả, còn dẫn theo một đứa trẻ. Ban đầu làm tao còn giật mình, tưởng đó là con của mày.”  

Ánh mắt anh chàng dò xét.  

Trong lòng Triệu Thầm không phải không bị chạm đến, nhưng anh không nói rằng mình và Diệp Thiền hoàn toàn không thể có con. 

(Lynn: mình đoán tác giả dùng chi tiết này để ẩn dụ cho chuyện Triệu Thầm và Diệp Thiền khi còn hẹn hò chưa từng ngủ với nhau)

“Nhưng tao nghe đứa trẻ gọi Diệp Thiền là chị, chắc là em gái của cô ấy.” Trâu Tự thấy Triệu Thầm không phản ứng gì, anh chàng thầm thở phào.  

Thấy anh không nói gì, Trâu Tự hỏi: “Có phải mày đã gặp Diệp Thiền rồi không?”  

“Ừ.” Anh đáp một cách hờ hững: “Gần đây đã gặp một lần.”  

“Ồ.” Nghe anh nói vậy, Trâu Tự bỗng không biết nên nói gì tiếp.

Trong những năm tháng sau khi hai người chia tay, Trâu Tự đã chứng kiến Triệu Thầm phải mất rất nhiều thời gian mới thoát khỏi bóng ma của mối tình tan vỡ. Đến giờ anh chàng vẫn không hiểu tại sao Diệp Thiền lại chia tay với Triệu Thầm. Họ chia tay đột ngột, giờ đây khi Trâu Tự nhắc đến Triệu Thầm với Diệp Thiền, nhìn nét mặt của đối phương, dường như vẫn còn lưu luyến.

Tuy nhiên, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi. Trâu Tự nói những điều này với Triệu Thầm, ngoài việc thử thái độ của anh, cũng muốn nhắc nhở anh đừng vương vấn quá khứ, anh đã có Chu Lê rồi. Mặc dù anh chàng cũng không quá tin tưởng vào họ, nhưng mỗi người phải hướng về phía trước.

“Dù sao cũng là bạn bè, tao và Nguy Nhiên thấy cô ấy sống khổ sở, đã hỏi thăm một chút.” Tài nữ âm nhạc năm xưa mà mọi người từng ghen tị, giờ đây phải đến nhà hàng để chơi đàn, ai nhìn thấy cũng không đành lòng: “Em gái cô ấy mắc bệnh tim, tốn kém lắm, phải phẫu thuật. Bố mẹ cô ấy hình như đã ly hôn từ lâu, Diệp Thiền cùng mẹ nuôi em gái. Cô ấy cũng chưa kết hôn, một mình nuôi hai người, thật sự rất vất vả.”

Nói đến đây, Trâu Tự im lặng một lúc quan sát biểu cảm của Triệu Thầm, sau đó tiếp tục nói: “Tao và Nguy Nhiên cảm thấy, nếu có thể giúp thì nên giúp, mày nghĩ sao?”

Cặp mắt Triệu Thầm vẫn không dao động: “Bọn mày đứng ra là được, những chuyện sau đó, không cần phải nói cho tao biết.”

Trâu Tự lại thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, tao và Nguy Nhiên cũng nghĩ như vậy. Mặc dù Chu Lê rất rộng lượng, nhưng con gái mà, trong lòng chắc chắn sẽ để ý.” 

Triệu Thầm “Ờ” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.

Trâu Tự có lúc không chắc chắn về tâm tư của Triệu Thầm, thực sự không đoán được nên đã thẳng thắn hỏi: “Này, mày và Chu Lê quen nhau cũng khá lâu rồi, rốt cuộc mày nghĩ thế nào? Mỗi lần đến nhà mày, mẹ mày toàn hỏi tao, mày định khi nào kết hôn.”  

Triệu Thầm lặng người đi vài giây, hỏi một câu rất nhàm chán: “Mày cho rằng tao đang nghĩ gì?”  

Trâu Tự trợn mắt: “Mày nghĩ gì lại đi hỏi tao? Làm sao tao biết mày đang nghĩ gì?”  

Anh chàng thật sự cạn lời: “Thôi, hỏi mày cũng vô ích. Tao thấy mày và Chu Lê đôi khi khá hợp, em ấy là một người kín đáo, mày cũng vậy. Hai người kín đáo tự về nhà mà giao lưu đi, sau này lại sinh ra một đứa trẻ kín đáo, cả nhà gọn gàng.”  

Chu Lê biết Triệu Thầm về, đã hẹn sẵn ở căn hộ chờ anh.  

Khi hoàng hôn buông xuống, anh trở về căn hộ dưới ánh nắng chiều, Chu Lê mặc bộ đồ mỏng, dựa vào sofa ngủ. Anh lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô, rồi vào phòng tắm.  

Nửa giờ sau, Chu Lê được Triệu Thầm đánh thức bằng tiếng gọi dịu dàng.  

Anh nhận thấy sự khác thường của cô, lo lắng hỏi: “Em khó chịu ở đâu hả?”  

Cô khẽ lắc đầu, nói: “Có lẽ gần đây bận rộn quá, nên hơi mệt.”  

Anh dùng tay thử nhiệt độ của cô, không nóng. Cô nắm tay anh đứng dậy, nhìn có vẻ không khác gì mọi ngày: “Em nấu canh rồi, ăn cơm đi.”  

Món ăn chủ yếu là do dì giúp việc làm, Chu Lê chỉ nấu canh. Ăn xong, cô đi tắm, Triệu Thầm lại vào phòng làm việc. Sau khi kết thúc cuộc họp video, anh mới nhớ ra một chuyện, khi cầm quà trở về phòng, Chu Lê lại ngủ rồi.  

Chu Lê đang ngủ, nét mặt cô có chút trẻ con, khiến anh nhớ lại đêm hôm đó nhiều năm trước.  

Cô ngẩng đầu, hoảng hốt và lúng túng nói: “Đàn anh, anh không thể nghĩ như vậy. Anh phải tin rằng trên thế giới này, nhất định sẽ có người sẽ mãi, mãi mãi thích anh.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...