Có một câu mà Trâu Tự nói rất đúng, mẹ Triệu quả thực rất sốt ruột.
Có lẽ tất cả các bậc phụ huynh trên đời đều như vậy, khi con cái đến một độ tuổi nhất định, họ luôn lo lắng rằng chúng sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại, ngay cả Triệu Thầm cũng không thoát khỏi.
Mẹ Triệu thấy tâm tư của Triệu Thầm ngày càng nặng nề và khó đoán, trong lòng lo lắng nhưng không dám nói ra, chỉ còn cách bóng gió hỏi dò từ chỗ Trâu Tự. Nhưng Trâu Tự đâu biết nhiều như vậy, anh chàng còn không hiểu được Chu Lê, huống chi là Triệu Thầm.
Cuối tuần, Triệu Thầm về nhà ăn cơm. Mẹ Triệu thần sắc dao động, nhiều lần trao đổi ánh mắt với Triệu Du cũng không dám mở miệng. Triệu Du ho nhẹ một tiếng, ra vẻ tự nhiên rồi mở lời: “Chị nghe Trâu Tự nói, gần đây cậu và cô giáo Tiểu Chu không bận lắm nhỉ? Ừm, cũng tốt, nên nghỉ ngơi một thời gian.”
“Ừm.”
Triệu Du thấy em trai chỉ đáp một tiếng thì kiềm chế cảm xúc, quay sang trò chuyện với mẹ Triệu: “Gần đây Hựu Linh thường nói với con, con bé rất nhớ cô giáo Tiểu Chu.”
Mẹ Triệu tiếp lời: “Ừ, nó cũng nói với mẹ, bảo lâu rồi không gặp cô giáo Tiểu Chu.”
“Ôi, con nít con nôi không hiểu chuyện. Con đã nói với nó rằng cô giáo Tiểu Chu và cậu bận, nhưng con bé vẫn không nghe, cứ đòi gặp cô giáo Tiểu Chu. Con nói nó nghĩ ai cũng giống nó, ngày nào cũng chỉ biết chơi, cô giáo Tiểu Chu người ta còn phải làm việc. Nó còn cãi lại con, nói làm việc thì cũng phải sống chứ…”
Mẹ con họ kẻ xướng người họa, nhưng người xem vẫn không hề động lòng. Đến nửa chừng, Triệu Du tức giận đập tay xuống bàn: “Này, chị đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe thấy không?”
Triệu Thầm ngẩng đầu nhìn Triệu Du, từ tốn đáp: “Nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy thì cho chị một câu trả lời rõ ràng đi! Hai đứa định khi nào kết hôn?” Triệu Du cũng lo lắng như mẹ mình, sợ rằng em trai sẽ đi vào con đường mà họ không muốn thấy.
“Thuận theo tự nhiên.”
Nói xong câu đó, người đã đi mất, Triệu Du tức đến nghiến răng, mẹ Triệu trong lòng không thoải mái, vỗ về con gái: “Được rồi, đừng giận nó.”
Cơn giận nguôi ngoai, trong lòng Triệu Du chỉ còn lại sự chán nản, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, còn thằng em xui xẻo của chị sau này sẽ ra sao?
Việc Triệu Thầm và Chu Lê ở bên nhau, mẹ con họ luôn không tỏ ý kiến gì. Chu Lê từng dạy học cho Trình Hựu Linh, họ cũng hiểu biết đôi chút về phẩm hạnh và tính cách của cô, là một cô gái tốt. Chỉ có điều, Triệu Du thỉnh thoảng cũng nghĩ, liệu tính cách của Chu Lê có hợp với Triệu Thầm không? Cô gái ấy quá bình thản.
Triệu Thầm thích những cô gái như Diệp Thiền, xinh đẹp, dịu dàng, có thể mang lại sự ấm áp cho người khác.
Triệu Du không biết tại sao Triệu Thầm và Diệp Thiền chia tay, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối. Nếu lúc đó họ không chia tay, ít nhất trong những lúc khó khăn nhất của Triệu Thầm sẽ có một người kề cạnh, như vậy em trai chị sẽ không trở thành người như bây giờ.
Ra khỏi nhà, Triệu Thầm lái xe lang thang trong thành phố không mục đích. Anh cố tình dành thời gian về nhà ăn cơm, bây giờ đã ăn xong, thời gian còn lại rất nhiều.
Triệu Thầm dừng lại bên một con đường vắng vẻ, định gọi điện cho Chu Lê, nhưng lấy điện thoại ra rồi lại để vào. Bầu trời tối sầm, anh cứ ngồi lặng ở đó một lúc. Điện thoại rung lên, anh cầm lấy chiếc điện thoại để bên cạnh.
Một tin nhắn từ số lạ: Đàn anh Triệu Thầm, xin lỗi vì đã làm phiền, em chỉ muốn nói với anh rằng anh đã bị Chu Lê lừa rồi.
Trâu Tự hiện nay không thường đến công ty, tinh thần phấn đấu năm xưa đã qua, bị bố mẹ kéo về công ty của gia đình làm việc, trừ khi có việc quan trọng, nếu không thì không ghé qua. Nhưng thỉnh thoảng anh chàng sẽ phối hợp với Triệu Du, thúc đẩy mối quan hệ giữa bạn thân với bạn gái của bạn thân.
Chiều thứ Hai, Trâu Tự đến công ty đi một vòng, nói là “vô tình” gặp Triệu Du, hai người cùng lên. Triệu Du tự xưng là khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ, đi mua sắm ở khu vực gần đó, đã đến thì tự nhiên phải gặp Chu Lê. Sau khi hàn huyên vài câu thì lấy Trình Hựu Linh làm lá chắn: “Hựu Linh luôn nói với chị, lâu rồi không gặp cô giáo Tiểu Chu. Hôm nay chị cũng có thời gian, đợi một lát nữa Hựu Linh tan học, để Triệu Thầm đến đón con bé rồi chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
Chu Lê không thể từ chối, đành phải nhận lời.
Thấy cô đồng ý, Triệu Du vui vẻ ra mặt gọi điện cho Triệu Thầm, rồi giả vờ kêu lên: “Ấy, hình như mẹ cũng đang ở gần đây uống trà chiều với dì Tống.”
Thật trùng hợp, không ăn cùng nhau thì không hợp lý.
Triệu Thầm không thèm vạch trần diễn xuất kém cỏi của chị mình, cúp điện thoại nhắn tin cho Chu Lê: “Đừng để ý đến chị ấy, có anh ở đây.”
Cô còn một số công việc cần hoàn thành, Triệu Du cũng không làm phiền cô, chạy đến văn phòng của Trâu Tự ngồi một lúc. Trâu Tự sợ lát nữa Triệu Thầm sẽ trách mình nhiều chuyện, từ chối yêu cầu của Triệu Du bảo mình làm người khuấy động không khí, chưa đến giờ tan làm đã lén lút chuồn đi.
Chu Lê lo ngại Triệu Du phải chờ lâu, vội vàng hoàn thành công việc trong tay, vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi công ty với chị ấy. Triệu Du đã gọi điện trước cho tài xế, bảo chú ấy đợi ở cửa, nhưng không ngờ khi xuống không thấy người và xe đâu. Chị gọi điện thúc giục, tài xế nói xảy ra chút vấn đề, khi ra khỏi bãi đỗ xe đã vô tình va phải một ông lão, người không bị thương, chỉ là ông ấy hơi khó xơi.
Việc này Triệu Du tự nhiên không quan tâm, chỉ bảo tài xế xử lý ổn thỏa. Đang chuẩn bị nói với Chu Lê rằng sẽ bắt taxi đi, thì điện thoại của Chu Lê vang lên. Sau khi nghe điện thoại, cô xin lỗi Triệu Du, nói rằng một người lớn tuổi từ quê nhà đến gần đây gặp chút rắc rối.
Triệu Du định giúp đỡ, nhưng bị Chu Lê từ chối khéo. Cô nói không phải chuyện lớn, xử lý xong sẽ qua. Triệu Du nghe vậy thì đồng ý, lên xe taxi trước.
Chu Lê dựa theo cuộc gọi đến bãi đỗ xe, từ xa đã nghe thấy lão trưởng thôn đang lý luận với ai đó bằng giọng địa phương, đối phương bị ép không thể chen vào câu nào. Cô nhanh chóng tiến lên, người đó ngạc nhiên khi thấy cô, rồi lịch sự chào hỏi: “Cô Chu, sao cô lại đến đây?”
Chu Lê thấy tài xế nhà họ Triệu, trước tiên để lão trưởng thôn bình tĩnh lại rồi nhanh gọn tìm hiểu rõ sự việc. Lão trưởng thôn đến đây tìm Chu Lê, ông ấy nghe không rõ tiếng còi, vô tình bị tài xế nhà họ Triệu tông phải, may mà tài xế lái chậm, cả xe và người đều không sao. Chỉ là lão trưởng thôn nghe tiếng phổ thông khó khăn cộng với việc bị lãng tai, nên giao tiếp với tài xế không thuận lợi dẫn đến chút hiểu lầm.
Sau khi rõ ràng mọi chuyện, Chu Lê xin lỗi tài xế: “Chú Lưu, ông ấy lớn tuổi tai lại nghễnh ngãng, không phải cố ý làm khó chú.”
Chú Lưu thấy ngại ngùng, lịch sự đáp: “Không không không, là lỗi của tôi.”
Chú ấy đã xin lỗi lão trưởng thôn. Lão trưởng thôn thấy Chu Lê và tài xế quen biết thì nhanh chóng thay đổi thái độ trước đó, đưa bàn tay khô héo nắm lấy tay chú Lưu, “Đây không phải là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người quen không nhận ra nhau sao, không sao, tôi không sao cả.”
Đối phương nhiều lần hỏi có cần đi bệnh viện kiểm tra không, lão trưởng thôn đều phóng khoáng xua tay: “Không cần không cần, cái thân già này của tôi vẫn khỏe mạnh lắm.”
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Chu Lê từ chối lòng tốt muốn hỗ trợ của tài xế nhà họ Triệu, cô giúp lão trưởng thôn mang theo túi vải cũ kỹ và bao tải rời khỏi đó.
Lão trưởng thôn lặn lội đến thăm Chu Lê, mang theo nửa túi đậu phộng và một loại quả dại mà cô thích ăn hồi nhỏ, ngồi trên tàu suốt một đêm, không biết đã tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng mới tìm được đến đây. Cô đã đặt một phòng ở khách sạn gần đó, sắp xếp cho ông ở trước, rồi dẫn ông đến ăn tối ở nhà hàng khách sạn.
Đại sảnh sáng sủa khiến ông cảm thấy bối rối, nhìn bộ quần áo cũ nát quê mùa của mình và bộ đồ ăn bóng loáng, trưởng thôn không dám động đũa. Ông dè dặt hỏi: “A Lê à, ta có làm phiền cháu không?”
Chu Lê múc cho ông một bát canh, cười đáp: “Đâu có. Sao ông lại đến đây? Lẽ ra phải báo trước cho cháu, để cháu đi đón ông.”
Cô ra hiệu cho ông cầm đũa: “Ngồi xe lâu như vậy chắc mệt lắm, ông ăn chút gì đi.”
Chu Lê biết nên dẫn lão trưởng thôn đến một quán bình dân hơn, nhưng cô còn phải đi gặp mẹ và chị gái của Triệu Thầm, không còn nhiều thời gian.
Lão trưởng thôn thở dài, vẻ mặt buồn rầu, vốn không muốn gây phiền phức cho Chu Lê, nhưng cuối cùng vẫn gây ra rắc rối.
“Ông đến tìm cháu, có chuyện gì không?”
Việc nhờ vả người khác luôn khó mở lời, Chu Lê biết. Dù lão trưởng thôn đối xử tốt với cô, nhưng họ không có quan hệ thân thiết, nếu không gặp chuyện, ông sẽ không đi xa như vậy để gặp cô.
Nghĩ đến cháu gái của mình, lão trưởng thôn dù cảm thấy khó xử vẫn mặt dày mở lời: “Cháu gái ta, Mộng Linh vừa tốt nghiệp đại học, giờ đang tìm việc ở đây. Tìm mấy tháng rồi mà không có tin tức gì, hỏi nó thì nó chỉ nói không sao đâu, mẹ và bà của con bé lo lắng, nên bảo ta đến thăm nó.”
Nói đến đây, lão trưởng thôn có phần nghẹn ngào: “Đứa trẻ tội nghiệp, bảy tám tuổi đã mất cha, ta cũng già rồi, không giúp được gì cho nó.”
Hiểu được ý định, Chu Lê im lặng vài giây rồi nói: “Ông cứ yên tâm ở đây vài ngày, đừng vội về chuyện việc làm. Giờ tìm việc thật sự không dễ, ông cũng đừng lo, từ từ sẽ có thôi, cháu cũng sẽ giúp em ấy chú ý xem thế nào. Nhưng cháu chỉ có thể giúp em ấy giành được cơ hội phỏng vấn, còn lại vẫn phải dựa vào chính em ấy.”
Nghe đến đây, lão trưởng thôn cảm kích nói lời cảm ơn: “Thế là tốt lắm rồi, A Lê, ta thay Mộng Linh cảm ơn cháu.”
“Không cần cảm ơn, lúc trước ông cũng đã giúp đỡ cháu nhiều.”
Lão trưởng thôn cảm thấy có lỗi: “Ta cũng không giúp được gì cho cháu, vẫn là nhờ vào nỗ lực của cháu.”
Cô cười: “Đã là nhiều rồi, cháu luôn ghi nhớ điều đó.”
Lão trưởng thôn biết rằng Chu Lê là người biết lấy ân báo ân, nếu không thì cũng không dám mặt dày đến tìm cô. Nghe cô nói như vậy, ông càng cảm thấy áy náy. Chu Lê ngồi bên cạnh ông lão một lúc, thấy thời gian đã gần đến giờ nên chuẩn bị rời đi.
Khi ra về, lão trưởng thôn đột nhiên nói: “A Lê à, có thời gian thì về nhà thăm nhé. Bà nội của cháu đã không còn, thôn chúng ta cũng đã thay đổi nhiều.”
Chu Lê dừng lại vài giây, đáp: “Vâng, khi nào có thời gian cháu sẽ về.”
Những thứ lão trưởng thôn mang đến, Chu Lê không thể không nhận. Tiểu Ninh đi làm về thấy Chu Lê trong bộ trang phục tinh xảo, tay cầm nửa cái bao, cảnh tượng thật sự rất đối lập. Là một trợ lý, cô nàng rất tinh ý tiến lên giúp đỡ: “Chị Chu Lê, để em đỡ cho!”
Thấy Tiểu Ninh, Chu Lê thở phào, đưa đồ cho cô ấy rồi nói: “Mang vào văn phòng, xem xét rồi chia ra nhé.”
“À, vâng.” Tiểu Ninh đáp một tiếng, thấy Chu Lê đặt đồ xuống rồi đi luôn.
Mới đi ra được hai bước, Chu Lê chợt nhớ ra điều gì, quay lại từ trong túi lấy ra vài quả cho vào túi của mình. Lấy xong, cô đưa quả còn lại trong tay cho Tiểu Ninh: “Ngon lắm, em thử đi.”
Tiểu Ninh ngơ ngác nhận lấy, tiễn cô đi, mặt đầy dấu hỏi cắn một miếng. Nước trái cây ngọt ngào bùng nổ trong miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
Ừm, ăn ngon thật.
Chu Lê đến nhà hàng mà Triệu Du đã đặt, thời gian vẫn chưa muộn. Người phục vụ dẫn cô đến phòng riêng, hành lang hẹp dài thoang thoảng hương thơm, thảm mềm bước lên không phát ra tiếng, toàn bộ nhà hàng được trang trí thanh nhã yên tĩnh.
Đến phòng riêng, bên ngoài có hai nhân viên đang đẩy xe thức ăn vào.
Cửa mở một nửa, Chu Lê nghe thấy Triệu Du nói với mẹ: “Aizz, người ở quê có chút phiền phức. Nhưng con thấy Chu Lê tốt mà mẹ. Sau này bảo cô ấy tránh xa những người đó là được.”