Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 19



“A Lê!”

Trình Hựu Linh và cậu đến sau, cô bé phấn khích hét lên khiến mọi người trong và ngoài cửa đều chấn động.

Triệu Du đứng lên tiếp đón, Trình Hựu Linh vừa lúc chạy tới bên cạnh Chu Lê. Chị giả vờ tức giận trừng mắt nhìn con gái: “Con gái con đứa lớn tướng cả rồi, sao lại không thay đổi cái tật động tí là hét ầm lên? Con có biết lễ phép không?”

Thiên thần nhỏ ngày nào giờ đã khôn lớn, trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cô bé nghiêng đầu cười mỉm, đôi mắt lóe sáng: “Xin lỗi, con xin lỗi, cũng tại lâu lắm rồi con mới được gặp A Lê mà.”

Trình Hựu Linh thắm thiết nắm lấy cánh tay của Chu Lê bước vào phòng bao, sau đó làm nũng với bà ngoại. Mẹ Triệu mỉm cười trìu mến nhìn Chu Lê: “Bác nghe chú Lưu nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, ngày mai để bác chịu trách nhiệm, cháu có thể đưa ông cụ đến không?”

Chu Lê cười nói: “Không cần đâu ạ, cháu không thuyết phục được ông ấy. Cháu cũng đã liên lạc với cháu gái của ông ấy rồi, cô ấy sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện.”

“Uh, vậy à.” Triệu Du vẫn rất nhiệt tình: “Nếu không, em cho chị số điện thoại của họ, đến bệnh viện của bọn chị sẽ thuận tiện hơn.”

Cô cảm ơn Triệu Du trước rồi lịch sự từ chối. Lúc này Triệu Thầm đi vào, kéo ghế ra hiệu cho Chu Lê ngồi xuống. Triệu Du liếc em trai một cái rồi dừng chủ đề, niềm nở mời Chu Lê vào bàn.

Sau khi mọi người có mặt đông đủ, đồ ăn gần như đã được dọn lên. Trong lúc dùng bữa, mẹ Triệu hỏi về tình hình hiện tại của Chu Lê, hầu như là những câu hỏi không đi thẳng vào vấn đề nên không gây ra bất kỳ khó chịu hay bối rối nào. Phần lớn thời gian là người nhà bọn họ trò chuyện, Triệu Thầm thỉnh thoảng đáp lại vài câu, Chu Lê và Trình Hựu Linh chủ yếu tâm sự với nhau.

Trình Hựu Linh mới bước vào năm đầu cấp hai (lớp 7), đang ở độ tuổi nổi loạn khó đoán. Tuy nhiên, bản chất cô bé vẫn thiên về mơ mộng và cởi mở, không có sự đa cảm của một cô gái mới lớn, cứ quấn lấy Chu Lê hỏi này hỏi kia.

“A Lê, hình như chị lại gầy đi rồi. Tuần này em tăng hai cân, chị xem mặt em cũng tròn luôn rồi nè.”

“Hai cân không tính là mập, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn.”

Triệu Du không khỏi thầm lắc đầu khi thấy con gái nói quá nhiều, thấy Triệu Thầm im lặng, cắt xong miếng bít tết trước mặt rồi đổi với chiếc đĩa mà Chu Lê chưa động tới, chị mỉm cười hài lòng.

Trình Hựu Linh kẹp ở giữa hai người, cười nói với Triệu Thầm: “Cậu ơi, cậu phải làm cho A Lê béo lên, không thể để mình cháu béo được.”

“Lắm lời.”

Trình Hựu Linh là người ít sợ Triệu Thầm nhất trong nhà, cô bé làm mặt xấu với anh, sau đó tiếp tục nói chuyện với Chu Lê.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí hài hòa. Mẹ Triệu cuối cùng chỉ điểm hai câu, mở lời với Chu Lê: “Mấy ngày nữa để Triệu Thầm đưa cháu về nhà ăn cơm. Đầu bếp ở nhà nấu ngon hơn ở đây nhiều.”

Chu Lê không biết nên trả lời thế nào, Triệu Thầm liền trả lời thay cô: “Thời gian này chúng con đang bận, một thời gian nữa sẽ về nhà.”

Vốn dĩ Trình Hựu Linh sẽ theo Triệu Du về nhà, nhưng cô bé vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với Chu Lê, nhất quyết đòi ngủ lại ở nhà cậu mình, đồng thời muốn Chu Lê đi cùng. Gia đình luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, Trình Hựu Linh vui vẻ kéo Chu Lê theo Triệu Thầm trở về căn hộ của anh.

Đêm khuya, cô bé và Chu Lê nằm trên giường trong phòng ngủ chính, bật đèn ngủ trò chuyện. Con người càng lớn càng có nhiều phiền não. Trình Hựu Linh có rất nhiều điều để than vãn với Chu Lê. Các giáo viên ở trường quá khó tính, các bạn trong lớp quá tẻ nhạt, có quá nhiều bài tập phải làm, v.v. Chu Lê kiên nhẫn lắng nghe, nhớ lại khoảng thời gian bằng tuổi Trình Hựu Linh, điều hiện lên trong đầu cô chính là những ngọn núi tưởng chừng như vô tận ấy.

“A Lê, hồi xưa chị đi học có phải cũng như thế không?” Trình Hựu Linh mặc đồ ngủ, làn da trắng nõn như trong suốt, ôm gấu bông nằm trên giường đung đưa đôi chân. Các đường nét trên khuôn mặt của cô bé rất thanh tú và hoàn hảo, dễ thương như một con búp bê bằng sứ, mặt mày có nét hơi giống Triệu Thầm, mang chút khí khái anh hùng.

Cô bé cho rằng những rắc rối của mình là do độ tuổi này mang đến.

Chu Lê hồi tưởng rồi nghiêm túc trả lời: “Lúc chị đi học, thầy cô đối xử rất tốt với bọn chị, quan hệ giữa các bạn trong lớp rất hòa thuận, bài tập về nhà rất nhiều, nhưng đa số đều không cảm thấy mệt.”

Chu Lê vẫn nhớ tới cô giáo tiểu học của mình. Cô giáo có mái tóc ngắn, hơi béo, làn da thô ráp và đeo một chiếc kính gọng đen dày. Quanh năm, bà dắt theo chiếc xe đạp cũ của mình trên đường núi, đi từng nhà để tìm phụ huynh học sinh, thuyết phục họ cho con đi học.

Tại lớp học bao quanh bởi đất bazan, trong ánh nắng ban mai và hoàng hôn vàng óng, bà đã nói đi nói lại với họ rằng tri ​​thức có thể thay đổi số phận.

“Thôn chị chỉ có một trường tiểu học, bọn chị phải đi qua thôn khác để học cấp hai. Lúc đó không có phương tiện đi lại nên bọn chị phải tự đi bộ. Chủ Nhật có tiết tự học buổi tối, bọn chị phải lên đường sau bữa trưa. Leo lên hai ngọn núi và băng qua một con sông, lúc đến nơi vừa vặn là giờ cơm tối.”

Đôi khi nhà trường yêu cầu đến vào buổi sáng, họ phải xuất phát lúc hai hoặc ba giờ sáng. Không ai dám đi đường núi vào ban đêm, họ luôn đi theo nhóm. Lúc đầu có rất nhiều người, nhưng dần dần mọi người không còn đi nữa, số lượng người ngày càng vơi đi.

Khi đi vào ban đêm, sợ nhất là khu rừng tối tăm, thường có những bạn nam nghịch ngợm trốn trong rừng và hù dọa mọi người. Họ sẽ bất ngờ nhảy ra ngoài và la hét như ma, dọa mấy bạn nữ cùng lớp ôm nhau.

Nói đến đây, Chu Lê phát ra tiếng cười. Cô từ nhỏ đã luôn có vẻ mặt điềm tĩnh, người khác cho rằng cô không sợ hãi, vô thức tiến tới ôm cô. Thường thì có vài cô gái sẽ chen vào giữa khiến cô khó thở. Thực ra cô cũng rất sợ, sợ đến nỗi lưng ướt đẫm.

Trình Hựu Linh thích nhất nghe Chu Lê nói về những chuyện này, cô bé chăm chú nghe, miệng lẩm bẩm: “A Lê, tuy rằng tuổi thơ chị đã trải qua vất vả, nhưng sao em thấy chị hạnh phúc hơn tụi em nhiều.”

Tuy còn non nớt nhưng cô bé cảm nhận sâu sắc rằng ngày nay, khi mọi người sống với nhau, dường như họ luôn có khoảng cách, mọi người cũng không còn trong sáng đơn thuần. Trình Hựu Linh nói rằng bạn bè đối xử tốt với mình vì cô bé giàu có. Nếu cô bé là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình bình thường, họ chắc chắn sẽ không đối xử tốt với mình như vậy.

Lời nói của Trình Hựu Linh khiến Chu Lê ngạc nhiên, cô bé thản nhiên nói: “Bố mẹ em và cậu em luôn coi em là trẻ con. Kỳ thật ở tuổi này, tất cả những gì nên biết thì mấy đứa như em đều hiểu.”

Chu Lê khẽ cười, nhớ tới trái cây trong túi, liền xuống giường đi lấy. Sau đó, cô đưa nó vào tay cô bé và nói: “Đây là thứ chị thích nhất khi còn nhỏ. Ăn xong sẽ vui.”

Trình Hựu Linh cắn một miếng, cong mắt cười: “A Lê, em biết vì sao cậu của em lại thích chị rồi.”

Chu Lê mỉm cười, không để trong lòng.

Trình Hựu Linh từng nghe Triệu Du nhắc đến, nói không biết Triệu Thầm thích điều gì ở Chu Lê. Cô bé biết tại sao, nhưng Trình Hựu Linh cảm thấy Triệu Du nhất định không hiểu nên chưa bao giờ nói cho mẹ biết.

“Bởi vì A Lê đáng yêu!”

Chu Lê mỉm cười, nếu trên đời có từ nào không hợp với cô nhất thì chính là hai chữ này.

Sau khi Trình Hựu Linh ngủ say, Chu Lê cảm thấy khát nước, ra ngoài uống nước. Triệu Thầm nghe được tiếng động, từ phòng khách đi ra, ban đầu cả hai đều không nói gì.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng khách vẫn bật sáng, bóng họ mờ ảo trong màn đêm mờ mịt.

Triệu Thầm đang tìm từ, muốn giải thích về gia đình mình theo cách không để Chu Lê phải suy nghĩ quá nhiều.

“Triệu Du gọi điện cho anh, em đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ không có ý gì đâu.”

Chu Lê gật đầu nói: “Em biết.”

Gia đình anh luôn đối xử tốt với cô, cô thực sự không nghĩ gì xấu về điều đó. Sau khi cô nói xong, trong phòng lại im ắng một lúc lâu. Chu Lê thấy anh có vẻ không còn gì để nói, liền chúc ngủ ngon rồi trở về phòng.

Triệu Thầm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, trong lòng cảm thấy bực bội khó giải thích.

Điện thoại rung lên, anh mở ra, lại có một tin nhắn từ số lạ: Đàn anh Triệu Thầm, em biết anh không tin, nhưng cậu ta thật sự đang lừa anh.

Anh cau mày, thêm số nọ vào danh sách đen.

Lão trưởng thôn ở lại hai ngày rồi rời đi, nhất quyết đòi trả tiền phòng khách sạn cho Chu Lê. Chu Lê từ chối nhận nhưng rồi cũng phải từ bỏ sau vài lần đẩy qua đẩy lại. Trước khi trưởng thôn rời đi, cô và Mộng Linh đã gặp mặt, cô hỏi xin sơ yếu lý lịch của em ấy, sau khi suy nghĩ, cô hẹn một người đàn chị đi ăn tối.

Đàn chị và cô có mối quan hệ khá tốt, có lẽ vì họ có những trải nghiệm giống nhau, hồi xưa cả hai thường giúp đỡ lẫn nhau khi còn theo học tại trường. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Chu Lê, đàn chị vui vẻ đến chỗ hẹn.

Đàn chị hiện đang làm lãnh đạo nhỏ trong một công ty, Chu Lê nhìn thấy thông tin tuyển dụng của công ty họ và hy vọng rằng chị ấy sẽ cho Mộng Linh một cơ hội phỏng vấn. Đàn chị ngạc nhiên, không phải vì chị ấy không muốn giúp đỡ việc nhỏ nhặt này, chỉ là chị ấy không ngờ Chu Lê lại vì chuyện nhỏ như vậy mà tìm đến mình.

“Chuyện này em chỉ cần nói với Triệu Thầm một tiếng là được mà. Làm sao thế? Hai người cãi nhau à?” Đàn chị tò mò hỏi.

Chu Lê phủ nhận: “Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến anh ấy.”

“Với quan hệ giữa hai người thì sao có thể phiền toái?” Đàn chị cười rạng rỡ, sau đó liền hiểu ra: “Xem ra có một người bạn trai như vậy cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.”

Lòng người vốn đã xa cách, chưa kể sự chênh lệch quá lớn. Đàn chị vẫn có thể hiểu rất rõ suy nghĩ và cảnh ngộ của Chu Lê, chị ấy thở dài: “Đôi khi chị thấy rất khâm phục em. Nếu chị là em, chị nhất định sẽ không lựa chọn con đường này.”

Chị ấy đã nghe rất nhiều lời bình luận về Chu Lê sau lưng, có thể tóm gọn lại bằng hai từ: “Ghen tị”. Ghen tị là một trong những điều vô lý nhất trên đời. Đàn chị thấu hiểu rằng cho và nhận tỉ lệ thuận với nhau, chị ấy chưa bao giờ ghen tị với người khác.

Chu Lê không thể trả lời câu hỏi từ đàn chị, cô không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, cô chỉ biết rằng cho dù có cơ hội khác, cô vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Đàn chị lắc đầu mỉm cười, đồng ý với lời nhờ vả của Chu Lê: “Chị không phải người phỏng vấn nên không thể đảm bảo điều gì, có được tuyển dụng hay không còn phải xem năng lực của cô bé.”

Chu Lê cảm ơn đàn chị, cơm nước xong xuôi thì ra về, lúc ra ngoài cô nhận được điện thoại của Triệu Thầm. Anh nói mình đang đi chung với Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên, hỏi cô có muốn qua không, anh sẽ bảo tài xế đến đón cô.

Cô ôm ngực, yếu ớt ngồi xuống chiếc ghế ven đường: “Hôm nay em hơi mệt nên không qua đâu.”

Triệu Thầm nghe được giọng nói yếu ớt của cô, cũng không nài ép, cho rằng cô thực sự mệt mỏi, bảo cô hãy nghỉ ngơi sớm.

Chu Lê nói tạm biệt, ngồi trên ghế một lúc mới bắt taxi về nhà.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...