Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 21



Vào lần gặp trước, Trình Hựu Linh và Chu Lê đã hẹn nhau lần sau sẽ cùng đến nhà bà ngoại để thăm mèo trắng Momo.

Momo là con mèo không rõ lai lịch được Triệu Thầm mang về khi Trình Hựu Linh mới về nước. Bây giờ khi đã lớn hơn, nó trở nên vô cùng kiêu căng. Nó không muốn “phản ứng” Trình Hựu Linh và Chu Lê, thế ung dung rảo bước tới bên chân Triệu Thầm rồi ngồi xuống, như thể biết không ai dám quấy rầy, nó uể oải kêu meo meo rồi tiếp tục bước vào mộng đẹp.

Trình Hựu Linh không sợ cậu của mình, còn có chuyện thú vị hơn đã thu hút cô bé.

Triệu Du cố tình thay đổi ca làm việc với đồng nghiệp của mình, bố của Trình Hựu Linh, Trình An cũng đã tạm rời bỏ công việc bận rộn qua một bên.

“Năm nay thời gian có chút eo hẹp, trước tiên chúng ta tổ chức lễ đính hôn, mùa xuân năm sau tổ chức đám cưới. Lúc đó thời tiết sẽ rất đẹp, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời, có rất nhiều ngày tốt lành. Tiểu Chu, con nghĩ sao?” Mẹ Triệu với khuôn mặt rạng rỡ hòa nhã hỏi ý kiến của Chu Lê.

Chu Lê gật đầu nói: “Được ạ.”

Trình Hựu Linh ngồi bên lo lắng hỏi bà ngoại: “Vậy khi nào đính hôn ạ? Gần đây con tăng cân, cần phải giảm cân mới có thể mặc váy. Bà ngoại ơi, xin bà đừng ấn định thời gian quá sớm, con sợ mình sẽ không có thời gian để giảm cân.”

“Con nít con nôi thì giảm cân cái gì, đi tìm bố con mà chơi đi. Chúng ta đang nói chính sự.” Triệu Du ngắt lời con gái, tuy giọng điệu nghiêm khắc nhưng trong mắt luôn có ý cười.

Trình Hựu Linh rất hiểu biết trong việc nhìn sắc mặt của mẹ, cô bé ôm lấy tay Chu Lê rồi nở nụ cười lém lỉnh: “Con ứ đi, con muốn cùng A Lê chọn váy.”

Có Trình Hựu Linh ở bên, không khí bớt đi sự trang trọng, cô bé luôn tỏa sáng như một tia nắng nhỏ, mang lại niềm vui và sự ấm áp cho những người xung quanh. Trong niềm vui mà Hựu Linh mang lại cho mẹ Triệu, có một số điều dấy lên rồi lại tiêu tan rất nhanh.

“Bác nghe Triệu Thầm nói cha mẹ con đã không còn, trong nhà còn có trưởng bối nào khác không?”

Chu Lê có thể thấy mẹ Triệu đã cố gắng hỏi bằng giọng điệu hòa ái nhất. Cô trả lời rằng sau khi bà nội qua đời, chỉ còn lại một số họ hàng xa đã không còn liên lạc, cô không biết câu trả lời của mình có làm mẹ Triệu hài lòng hay không. Sau đó, mẹ Triệu lại hỏi về những vị khách mà cô dự định mời. Khi cô trả lời rằng họ chỉ là bạn cùng lớp và đồng nghiệp, bà có vẻ nhẹ nhõm.

Nhà họ Triệu luôn giữ thái độ khiêm tốn nhưng tiệc đính hôn của Triệu Thầm lại không thể qua loa. Từ địa điểm tổ chức tiệc đến hoa và rượu, mẹ Triệu đã xua tan những u ám nhiều năm, trở nên tích cực nhiệt tình, chỉ ước mình có thể giải quyết được tất cả mọi thứ trong vòng một ngày.

“Tiểu Chu thường thích phong cách nào hả con? Người lên kế hoạch chưa chắc đã hiểu ý, chúng ta cần bàn bạc trao đổi nhiều. Trước đây ta thích công ty Zoye, nhưng tới lần tổ chức sinh nhật cho Hựu Linh, bác lại không hài lòng cho lắm.”

“Áo váy nước ngoài mùa này không có cái nào bắt mắt lắm, kiểu dáng cũng không quá nổi bật. Tuy nhiên, có một nhà thiết kế ở nước ta mấy năm gần đây cũng có mẫu mã đẹp, ta thấy kiểu dáng này rất hợp với Tiểu Chu, hình như còn là bạn của Triệu Thầm. Hôm nào tìm thời gian gặp mặt nói chuyện xem thế nào, cần phải may một vài bộ váy dự phòng.”

“Đúng đó, phải may thật nhiều bộ vào. Bà ngoại ơi, con cũng muốn may thêm vài bộ váy nữa cơ.”

Trình Hựu Linh ở bên cạnh phụ họa với bà ngoại. Trong ánh nắng mùa thu ấm áp, Chu Lê kiên nhẫn đáp lại, ngoài gật đầu thì cũng chỉ vâng dạ, cuối cùng vẫn là Triệu Thầm đi tới, cắt ngang dòng suy nghĩ linh tinh của mẹ mình, gọi bọn họ vào ăn cơm.

Sau bữa trưa, mẹ Triệu định giữ Chu Lê lại để tiếp tục bàn chuyện đính hôn. Triệu Thầm chủ động cản lại thay Chu Lê: “Mẹ à, chúng con đều bận công việc, thật sự không thể phân thân, chuyện đính hôn phải phiền mẹ làm chủ rồi.”

Mẹ Triệu nhìn thấy Chu Lê có chút câu nệ, sau khi nhận ra điều đó bà liền nở nụ cười hiền hòa: “Người trẻ thì công việc vẫn là quan trọng nhất, nếu các con không phản đối thì ta sẽ toàn quyền quyết định lễ đính hôn. Nhưng dù có bận rộn thế nào cũng phải tìm thời gian tới để mặc thử lễ phục, ta không thể quyết định thay các con đâu.”

Bà ấy không hề tỏ ra bất mãn. Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Triệu Thầm vòng tay ôm lấy eo Chu Lê, khẽ an ủi: “Đừng sợ, chỉ là hình thức mà thôi.”

Lần đầu tiên gặp trợ lý của Triệu Thầm, Tiểu Ninh đã cảm nhận được sự chênh lệch của thế giới.

Trợ lý Thẩm tuy không có vẻ ngoài hung dữ nhưng lại mặc vest và đi giày da, đầu tóc được chải tỉ mỉ và có khí chất chuyên nghiệp cực mạnh. Anh ta cầm máy tính bảng, lịch sự và kiên nhẫn đối chiếu lịch trình với Tiểu Ninh, khiến cô nàng có cảm giác như quay lại hồi tiểu học, mình viết sai bài tập, đang chờ giáo viên phê bình, chân tay tê cứng da đầu tê dại.

“Ba giờ chiều thứ Tư tuần sau, sếp Triệu có một cuộc họp rất quan trọng, có xung đột về thời gian với cô Chu, cô xem có thể dời lại thời gian hay không.”

“Hả? Nhưng buổi sáng hôm đó chúng tôi phải gặp khách hàng, và đó cũng là một cuộc gặp rất quan trọng.”

“Tôi thấy chiều thứ Ba cô Chu có cuộc họp. Cuộc họp này không cố định theo lịch trình trước đó. Nếu có thể, xin hãy dời sang ngày mai hoặc ngày mốt. Hôm đấy sếp Triệu có thể tan làm sớm hai tiếng.”

“Được được.”

Gần như đã đối chiếu xong lịch trình, Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm. Thấy trợ lý của mình như thể vừa chạy năm cây số ở sân vận động về, Chu Lê cho phép cô nàng tan làm sớm một tiếng. Tiểu Ninh cảm thấy áp lực khi nghĩ đến việc sau này sẽ phải thường xuyên liên hệ với trợ lý Thẩm.

Chu Lê an ủi cô ấy: “Trợ lý Thẩm nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất lại rất dễ hòa đồng, em không cần phải căng thẳng như vậy.”

Tiểu Ninh không thể nhìn ra trợ lý Thẩm dễ dàng hòa hợp ở chỗ nào. Tuy nói chuyện lịch sự nhưng kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc, trông anh ta chẳng khác nào Diêm vương. Chu Lê nói lần đầu gặp trợ lý Thẩm, cô cũng có phần e sợ, sau này mới dần vơi bớt sợ hãi theo thời gian.

Tiểu Ninh thực sự lấy làm ngạc nhiên khi biết rằng hóa ra sếp mình cũng có những lúc rụt rè. Chu Lê biết trợ lý đang suy nghĩ gì. Cô mỉm cười, cất tài liệu đi mà không giải thích thêm. Ra tới cửa thì nhắc nhở cô ấy tan làm, sau đó cô cũng xách túi đi trước.

Tưởng Phàm là người thứ năm Chu Lê liên lạc. Trong quán lẩu ồn ào, Tưởng Phàm mồ hôi đầm đìa vì ớt cay, nét mặt bị che mờ trong làn hơi nóng.

Anh ta nhấp một ngụm trà thảo mộc, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Chu Lê, tôi không hiểu rõ lắm về cô. Chúng tôi đều đã cố gắng thuyết phục Nguy Nhiên nhưng cậu ta không nghe, vậy chúng tôi có thể làm gì đây. Nếu cô không nỡ thì có thể tiếp tục ở lại công ty, cố chấp như thế làm gì?”

Họ đã được định sẵn mỗi người một ngả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“Anh ấy sẽ hối hận.”

“Có hối hận hay không thì đó cũng là chuyện của cậu ta sau này.”

Chu Lê nhìn Tưởng Phàm, nói: “Chúng ta là bạn bè.”

Tưởng Phàm cười đến lộ răng, anh ta dựa tạm lưng vào ghế, tựa như không để ý lời nói của Chu Lê: “Sau này chúng ta vẫn là bạn bè. Tháng sau cô đính hôn, tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà hoành tráng.”

Đã nói đến vậy, Chu Lê cũng không tiếp tục thuyết phục anh ta nữa.

Ăn xong bữa lẩu, Tưởng Phàm và Chu Lê rời khỏi quán. Khu vực chờ ở cửa đã chật kín người, mùi nước lẩu còn vương vấn trên người. Trước khi chia tay, Tưởng Phàm nói với Chu Lê: “Trước hết phải nói trước, tôi không phân biệt giới tính, tôi ủng hộ con gái theo đuổi sự nghiệp. Nhưng mà Chu Lê này, cô không thấy mình quá cực sao? Bây giờ cô đã quyết định kết hôn, hãy tạm gác những chuyện này sang một bên và sống một cuộc sống tốt đẹp nhé. Sắp lấy chồng rồi mà sao trông cô vẫn thiếu sức sống thế nhỉ? Phải vui vẻ lên.”

Tưởng Phàm đã quyết định từ chức. Anh ta nói rằng mặc dù hơi mệt mỏi trong vài năm qua nhưng bản thân đã kiếm đủ tiền, anh ta sẽ sống một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc. Hạnh phúc trong lòng của mỗi người là khác nhau, hạnh phúc hiện tại của Tưởng Phàm là được ăn không ngồi rồi, ước mơ rồi giá trị cuộc sống gì đó, xuống địa ngục hết đi. Anh ta mệt rồi.

Nhân sự của công ty biến động liên tiếp, Dịch Nguy Nhiên mỉm cười chào tạm biệt những cộng sự cũ của mình. Chu Lê không tham gia vào việc đàm phán mà chỉ làm công việc hàng ngày của mình như trước.

Ngoại trừ ở công ty, Chu Lê hiếm khi gặp riêng Dịch Nguy Nhiên.

Khi hai người có thời gian để ngồi lại, vẫn là trên hàng ghế dài ở hành lang bệnh viện, Chu Lê đến thăm thầy giáo bị ốm, mới phát hiện ra Dịch Nguy Nhiên gần như đã ở trong bệnh viện suốt thời gian qua.

“Thầy Từ sợ nhất phiền toái, đã dặn đi dặn lại anh không được nói cho người khác biết bệnh của thầy, nhưng mọi người vẫn biết.” Anh ta mỉm cười, vẻ mặt có nét mệt mỏi.

Chu Lê hỏi về tình trạng của thầy Từ, Dịch Nguy Nhiên cho biết thầy vẫn đang hồi phục sau ca phẫu thuật, mặc dù quá trình hồi phục diễn ra chậm nhưng không còn là vấn đề đáng ngại nữa.

“Anh còn chưa chúc mừng em đàng hoàng.” Dịch Nguy Nhiên mở miệng lên tiếng.

“Cảm ơn.”

Nói xong, cả hai đều chìm trong im lặng hồi lâu.

Chu Lê trở về phòng bệnh trò chuyện với thầy giáo, trong phòng tràn ngập hoa trái do học sinh của ông gửi biếu. Thầy Từ có ơn với Dịch Nguy Nhiên, vừa là thầy vừa là cha. Chu Lê nghĩ rằng Dịch Nguy Nhiên có thể sẽ nghe lời thầy, nhưng cô không thể nói những lời đó với ông cụ mà chỉ nói chút việc nhà râu ria không đáng kể.

“Nghe nói em sắp kết hôn, cũng đến tuổi rồi, một mình nói chung là sẽ mệt mỏi, hai người có thể nương tựa vào nhau.”

Vứt bỏ khí chất học thuật huy hoàng đó, người nằm trên giường bệnh chỉ là một ông cụ bình thường, luôn quan tâm đến người nhỏ tuổi xung quanh. Ông nhìn cậu học trò đáng tự hào nhất của mình mà thở dài: “Người ta nói nó có cuộc sống tốt nhất, nhưng ta thậm chí chưa bao giờ thấy nó có một mối quan hệ nghiêm túc nào. Hồi ta bằng tuổi nó, con ta đã học mẫu giáo rồi, nói ra thật là mất mặt.”

Chu Lê và Dịch Nguy Nhiên đều cười. Dịch Nguy Nhiên bất đắc dĩ như dỗ dành một đứa trẻ: “Là con làm thầy xấu hổ.”

“Biết mà không chịu tranh thủ thì chậm trễ nữa sẽ thành ông chú. Lúc đó sẽ không có cô gái nào muốn anh nữa đâu.”

“Dạ, con biết rồi.”

Rời phòng bệnh, ánh hoàng hôn biến mất giữa những tòa nhà cao tầng, ánh sáng màu cam xuyên qua những kẽ hở trong các tòa nhà, rải rác trên vỉa hè lát đá lạnh lẽo của bệnh viện. Mọi người đang hối hả bước đi, khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, một bóng người mảnh khảnh màu trắng lọt vào tầm mắt Chu Lê.

Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều dừng bước.

Diệp Thiền đang xách hộp cơm cách nhiệt, cô ấy đột nhiên dừng lại, người đi phía sau chưa kịp né tránh đã đụng phải, Chu Lê bước nhanh về phía trước, bước tới đỡ cô ấy.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Người đụng và người bị đụng đồng loạt xin lỗi, cả hai mỉm cười thân thiện sau khi hỏi thăm nhau có sao không. Sau khi người kia rời đi, Diệp Thiền mới thì thầm cảm ơn người đã đỡ mình.

Chu Lê không biết Diệp Hàm cũng nằm viện ở chỗ này. Tất cả thuốc bổ cô mang theo đều được đưa cho thầy Từ. Lúc này cô chỉ còn hai tay trống trơn, cảm thấy hơi ngại khi đến thăm bệnh nhân mà đi tay không. Nhưng bây giờ đã gặp rồi, không đi cũng không phải là ý kiến ​​hay.

Chu Lê theo Diệp Thiền trở lại khoa nội trú, nơi Diệp Hàm đang ngồi trên giường bệnh đọc truyện tranh. Bé gái đang đọc rất chăm chú, nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng lên nhìn, khi nhìn thấy Chu Lê, Diệp Hàm bỗng trở nên rụt rè.

“Hàm Hàm ơi, đây là chị Chu, lần trước chị ấy là người đưa chúng ta về nhà, em còn nhớ không?”

Diệp Hàm sợ người lạ nên đợi Diệp Thiền lên tiếng mới lí nhí chào hỏi. Chu Lê đến gần hơn mới nhận thấy cô bé có phần giống Diệp Thiền, ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt do bị bệnh lâu năm, khiến ai cũng thấy đau lòng khi nhìn cô bé.

Đây là phòng bệnh một giường với môi trường yên tĩnh và thoải mái. Diệp Hàm ở đây dưỡng bệnh đã được một thời gian, tình trạng đã tiến triển rất nhiều. Chu Lê ngồi một lúc rồi đứng dậy ra về, Diệp Thiền tiễn cô ra cửa.

Hai người luôn có một mối quan hệ rất kỳ lạ, bởi vì Triệu Thầm lại thêm vào quá nhiều sự khó xử, nhưng ngẫm lại Diệp Thiền vẫn chúc mừng Chu Lê. Trước khi cô rời đi, cô ấy lên tiếng: “Chúc hai người hạnh phúc.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...