Chu Lê chắc hẳn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Mặc dù cô không thể giữ được Tưởng Phàm, cùng với những người bạn đã từng chung sức phấn đấu.
Vào thứ Ba, theo lịch đã định, Chu Lê và Triệu Thầm sẽ đi thử váy cưới. Buổi sáng, bên khách hàng xảy ra chút vấn đề, Chu Lê bận rộn đến nỗi không kịp uống ngụm nước, còn phải nhờ Tiểu Ninh nhắc nhở: “Chị Chu Lê, 3 giờ! Sắp đến 3 giờ rồi!”
Tiểu Ninh đã kiểm tra địa chỉ, nơi thử váy cưới cách công ty họ khá xa, mất hơn một giờ lái xe. Nhìn thời gian sắp không đủ, cô nàng vội vàng nhắc nhở. Chu Lê nhìn đồng hồ, bàn giao công việc còn lại rồi vội vã rời đi, để lại bóng lưng gầy gò.
Cô đã đo kích thước từ nửa tháng trước, hôm nay thử lại thì vòng eo có phần hơi lỏng. Một vài nhân viên vây quanh Chu Lê, thái độ niềm nở: “Eo của cô Chu đã đủ thon gọn rồi, không cần giảm cân nữa đâu ạ.”
Có người khen cô có làn da đẹp, có người khen cô có con mắt tinh tường, mọi người vây quanh cô như những vì sao vây quanh mặt trăng. Chu Lê chỉ mỉm cười lịch sự, liếc thấy một bóng đen xuất hiện ở mép gương.
Triệu Thầm dựa vào cạnh cửa không biết đã đứng bao lâu, anh mỉm cười nhìn cô, sau khi đối diện với ánh mắt của Chu Lê thì chậm rãi bước về phía cô.
Nhân viên cửa tiệm đều khéo léo lùi lại, anh tiến đến trước mặt Chu Lê, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt của cô.
“Em đẹp lắm.”
Chu Lê vô thức đáp lại một câu cảm ơn. Nói xong, cả hai đều chìm vào im lặng. Trong gương, người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên trán người phụ nữ, ánh đèn trên đầu làm mờ đi khuôn mặt của hai người, bộ vest và váy trắng, nhìn qua cũng rất xứng đôi.
Thử xong lễ phục đính hôn, họ còn phải gặp nhà thiết kế váy cưới.
Nhà thiết kế tên là Đường Đường, là một nhà thiết kế mới nổi được biết đến trong những năm gần đây, đã nhận được vô số giải thưởng. Ban đầu, Đường Đường đã kín lịch hẹn đến năm sau, nhưng vì cô ấy là bạn cũ của Triệu Thầm, nên đã điều chỉnh lịch hẹn tìm ra ‘khoảng trống’ sau khi nhận được tin.
Đường Đường là một người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng, cô ấy mặc một bộ đồ vải lanh màu xanh xám, tóc dài hơi xoăn được búi ở phía sau đầu bằng hai cây bút chì, lúc này cô ấy đang cúi đầu chăm chú phác họa trên những tờ giấy trắng trải đầy bàn. Nghe tiếng bước chân, Đường Đường mới ngẩng đầu lên, thấy Triệu Thầm thì nở một nụ cười rạng rỡ: “Hế lô (Hello), lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Đường Đường lại nhìn về phía Chu Lê, cười nhiệt tình: “Em là Chu Lê hả, tôi đã nghe danh từ lâu. Chào em, cứ gọi tôi là Đường Đường nhé.”
Chu Lê hồi đáp bằng một nụ cười lịch sự, sau khi ba người lần lượt ngồi xuống, Đường Đường trước tiên trò chuyện vài câu với Triệu Thầm.
“Gavin vài ngày trước còn hỏi về cậu, tôi nói tôi đã về lâu như vậy mà vẫn chưa gặp được cậu, thế mà cậu ấy không tin.”
“Gần đây, tôi đã gặp cậu ấy một lần khi đi công tác.”
“Ha ha, mặc dù bọn tôi thường xuyên liên lạc, nhưng tôi đã hai năm không đi Anh thăm cậu ấy. Năng lực hành động của cậu vẫn luôn mạnh hơn tôi, không giống như tôi, luôn muốn làm cái này cái kia, nhưng cuối cùng chả làm được cái gì ra hồn.”
“Cậu đang làm những điều mình thích, vậy là đã hạnh phúc hơn nhiều người rồi, Elsa.”
Sau màn chào hỏi, Đường Đường lập tức bước vào trạng thái làm việc. Cô ấy quay sang Chu Lê, người vẫn ngồi bên cạnh không nói một lời, nhìn qua Triệu Thầm một cái rồi nói với giọng đùa giỡn: “Gã này tính tình không tốt, không biết làm thế nào mà lừa được em. Nhưng đã lừa được em rồi, thì chúng ta hãy nói về việc em thích kiểu váy cưới nào nhé.”
Chu Lê thuận theo ánh mắt của Đường Đường nhìn về phía Triệu Thầm, anh cười nhẹ, hoàn toàn không bận tâm đến sự trêu chọc của Đường Đường. Cô vốn định đáp lại rằng anh rất dễ tính, nhưng thấy Đường Đường dường như không định tiếp tục chủ đề này, cô lại chọn im lặng.
Giao tiếp là một việc tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra rất khó. Khi đối mặt với những người khác nhau, mức độ khó dễ của việc này cũng hoàn toàn khác nhau. Trong công việc, Chu Lê có thể nói chuyện hàng giờ với khách hàng, cũng có thể trình bày quan điểm của mình một cách rõ ràng và ngắn gọn trong cuộc họp. Nhưng một khi ai đó hỏi cô “Bạn thích gì” hoặc “Bạn muốn gì”, Chu Lê luôn rơi vào trạng thái mê mang. Chẳng hạn như khi cô ngồi trước gương đối diện với thợ cắt tóc, hoặc đứng trong cửa hàng đầy ắp hàng hóa đối diện với những ánh mắt ân cần.
“Chu Lê.” Đường Đường trịnh trọng đọc lại tên cô, kiên nhẫn hỏi: “Em thường thích phong cách trang phục nào?”
“Đơn giản một chút ạ.”
“Em muốn kiểu váy cưới như thế nào?”
“Không cần quá phức tạp ạ.”
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Đường gặp phải kiểu khách hàng như vậy, chỉ hơi bất ngờ nhìn qua Triệu Thầm. Thông thường, những khách hàng như thế này sẽ chia thành hai loại cực đoan, hoặc là cực kỳ kén chọn, hoặc là rất dễ nói chuyện, mà Chu Lê rõ ràng thuộc loại sau.
Dễ nói chuyện đại diện cho việc nhà thiết kế sẽ có không gian sáng tạo rộng lớn, đó là một điều tốt đối với những nhà thiết kế như Đường Đường. Nhưng cô ấy thấy hơi khó hiểu, nhân lúc Chu Lê vắng mặt, bèn hỏi Triệu Thầm: “Tôi là tôi hơi bị tò mò không biết hai người đã đến với nhau như thế nào đấy.”
Triệu Thầm không trả lời, còn Đường Đường thì luôn vào thẳng vấn đề.
Cô ấy cúi đầu phác thảo những đường nét trên giấy trắng, trong đầu không ngừng tưởng tượng: “Một người thiếu cá tính như vậy, bình thường hai người nói chuyện kiểu gì?”
Ngay từ đầu, Đường Đường không thể tưởng tượng ra nửa kia của Triệu Thầm sẽ là một cô gái như thế nào, nhưng khi gặp Chu Lê, trong lòng cô ấy chỉ có một suy nghĩ, ít nhất cũng không nên thiếu cá tính như vậy.
Triệu Thầm không đáp lời, chỉ mân mê chiếc điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Bận rộn xong đã sẩm tối, về tình về lý, Triệu Thầm nên mời Đường Đường một bữa. Bạn trai của Đường Đường đến đón cô ấy tan ca, bốn người cùng nhau đi đến nhà hàng đồ Nhật gần đó.
“Triệu Thầm, cậu có thấy cửa hàng này có vẻ quen quen không?”
Triệu Thầm cười mà không nói, bạn trai của Đường Đường tiếp lời: “Giống như cửa hàng mà chúng ta lần đầu gặp nhau ở Anh, tôi và Đường Đường thường xuyên đến đây sau khi về nước.”
Bạn trai của Đường Đường cũng quen biết với Triệu Thầm, anh ấy không câu nệ tiểu tiết như Đường Đường: “Tôi đã yêu Đường Đường ngay từ cái nhìn đầu tiên, thấy hai người đi cùng nhau tôi cứ tưởng là một cặp, vì chuyện này mà tôi đã đau lòng rất lâu.”
“Hừ, đó là do anh khờ.”
Đường Đường và Triệu Thầm đã học chung một thầy dạy mỹ thuật, sau đó trong những năm Triệu Thầm du học ở nước ngoài, họ đã đồng hành trong một khoảng thời gian ngắn. Hai người đã quen biết nhiều năm, thường ngày gần như không liên lạc, nhưng mỗi khi gặp nhau luôn có nhiều chủ đề để trò chuyện. Sau bữa ăn, Triệu Thầm vẫn không nói nhiều, nhưng Chu Lê có thể cảm nhận được tâm trạng của bạn trai khá tốt từ vẻ mặt thư giãn của anh.
Họ trò chuyện về nghệ thuật, triết học và những kỷ niệm không tầm thường của thời thanh xuân. Chu Lê ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng chủ đề chuyển sang cô rồi lại nhanh chóng lướt qua.
Đường Đường cố gắng tiếp cận Chu Lê, nhưng không may phát hiện ra mình và Chu Lê hoàn toàn không cùng một thế giới. Trên đường về, Triệu Thầm nhận được WeChat của Đường Đường: Ban đầu tôi nghĩ cậu là người khó tiếp cận nhất trong số những người tôi biết, hôm nay mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, hiếm có khó tìm thật đấy.
Triệu Thầm đọc tin nhắn rồi cười khẽ, lại quay sang nhìn Chu Lê đang ngủ say. Anh không uống rượu, đến gần nhà tài xế thì đã để ông ấy về trước, trong lúc đổi người lái, cô vẫn không tỉnh dậy.
Chu Lê ngủ không sâu, thường thì xung quanh có chút động tĩnh là cô sẽ dễ dàng tỉnh dậy, nhưng hôm nay gần về đến nhà cô mới bị Triệu Thầm đánh thức. Triệu Thầm thấy cô cố gắng mở mắt, không kìm được mở miệng: “Nếu làm việc vất vả thì đừng cố quá.”
Câu này trước đây thường được Chu Lê nói với anh.
Chu Lê mới đầu chưa phản ứng kịp, sau một lúc mới đáp một tiếng “Vâng”. Triệu Thầm vốn định ôm cô xuống xe, nhưng anh vừa đưa tay ra thì Chu Lê đã ngồi thẳng người dậy.
Trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn.
Dịch Nguy Nhiên từ biệt từng người bạn cũ, đã tận sức bù đắp trong khả năng của mình. Mọi người đều là người lớn, gặp gỡ và chia tay đều rất lịch sự. Chỉ là có những cảm xúc nói ra thì quá sến, không nói thì lại thấy ngột ngạt, cuối cùng cũng cần có một lối thoát để giải tỏa.
Trâu Tự tổ chức một bữa tiệc với danh nghĩa chúc mừng Chu Lê sắp kết hôn, một nhóm bạn bè đã từng cùng nhau phấn đấu lại tụ họp để ăn uống. Mọi người đều ngầm hiểu không dẫn theo gia đình, nói rằng coi như là tổ chức sớm tiệc chia tay độc thân cho Chu Lê.
Ngày cưới của Chu Lê sẽ diễn ra sau Tết. Trong năm mới, mọi người đều phải có một khởi đầu mới. Có người đã định ngày đi nước ngoài, có người quyết định trở về quê hương. Không biết khi nào mới gặp lại, không còn như trước đây không có ràng buộc.
“Thật ra kết hôn chẳng có gì tốt. Chu Lê à, em hãy suy nghĩ cho kỹ. Đừng nghe những người khác nói rằng con gái đến tuổi thì phải kết hôn, đó chỉ là những lời vô nghĩa. Yêu đương vẫn tốt hơn, cứ yêu cả đời đi.”
Vẫn là quán nướng đó, nơi mỗi lần dự án thành công họ đều đi uống vài ly. Thịt nướng kêu xèo xèo, phòng riêng bên cạnh bờ sông, bên kia sông là ánh đèn lung linh, bên cạnh có người chọn bài, ca sĩ ôm guitar cất tiếng hát. Vì ồn ào, Chu Lê phải nghiêng người để nghe người khác nói chuyện với mình, nghe thấy gì cũng chỉ cười mỉm.
Trâu Tự ngồi bên cạnh, nghe thấy câu này liền đặt tay lên vai người đàn ông đang nói chuyện với Chu Lê: “Ê, lão Hứa. Đừng có vì bản thân anh ly hôn rồi đi khắp nơi dọa dẫm người khác. Có phải anh nghĩ tôi không có ở đây không? Nếu làm hỏng chuyện tốt của Triệu Thầm, cậu ấy sẽ không tha cho anh, cũng không tha cho tôi đâu.”
“Tôi không sợ, hôm nay tôi phải chân thành khuyên nhủ Chu Lê. Chu Lê là một cô gái, theo một đám đàn ông đàn ang như chúng ta khởi nghiệp thật không dễ dàng, em ấy chịu khổ còn giỏi hơn cả chúng ta, thậm chí còn tài giỏi hơn tất cả. Một cô gái tốt như vậy, không thể tùy tiện kết hôn.”
“Đúng vậy.” Mọi người đồng thanh, nâng ly chạm cốc với nhau, Chu Lê cũng uống rượu.
Trước mắt hiện lên những khoảnh khắc vui vẻ khó quên, Trâu Tự cụng ly với Dịch Nguy Nhiên ngồi cạnh.
Mọi người đều đã uống rượu, lòng dũng cảm tăng lên vài phần, nói chuyện không còn gì kiêng kỵ. Lão Hứa say mèm, mắt đỏ ngầu, kéo Chu Lê nói chuyện phiếm. Tất cả mọi người đều ngầm thỏa thuận không nhắc đến nơi từng dồn hết tâm huyết, Dịch Nguy Nhiên lần lượt uống rượu với mọi người, tất cả đều cố gắng ép anh ta uống, cho đến khi anh ta gục đầu xuống bàn không thể ngóc lên được mới thôi.
Một cơn say giải ngàn nỗi sầu, một cơn say xóa nhòa quá khứ.
Tới hơn hai giờ sáng, chỉ còn hai người còn tỉnh táo là Chu Lê và Trâu Tự, họ bố trí xe đưa từng kẻ ma men về nhà. Gió lạnh như dao cắt mang theo hơi ẩm từ mặt sông thổi bay ý thức của Chu Lê, cô cảm thấy hơi chóng mặt, nhân lúc Trâu Tự đưa người say rượu cuối cùng về, cô ngồi bệt xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Đèn đường bên hè phố nhấp nháy không biết mệt mỏi trong đêm tối, giá lạnh của đêm đông dường như không thể xua tan dòng xe cộ nhộn nhịp ồn ã. Trâu Tự đóng cửa xe, quay lại thấy Chu Lê ngồi lẻ loi bên đường, anh không lập tức đi qua đó.
Triệu Thầm đã đi công tác.
Trâu Tự hít một hơi khí lạnh, đi đến bên cạnh Chu Lê, quay lưng lại với bầu trời đen tối, hỏi cô: “Này, em về nhà trọ hay nhà Triệu Thầm?”
Trâu Tự đoán rằng có lẽ cô đã ngà say, gió lạnh thổi vào khiến cô hơi choáng váng, vì vậy mà nửa ngày không trả lời mình. Khi anh chuẩn bị đưa cô về nhà Triệu Thầm, người luôn cúi đầu bỗng chậm rãi nói bốn chữ.
“Em không có nhà để về.”