Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 24



“A Lê, em nhìn xem, người đó có phải rất giống ngôi sao trên tivi không?”

Đào Tử và Chu Lê đứng trước cửa sổ ở tầng hai của biệt thự, nhìn qua cây hòe thấy hai người đứng xa xa. Một người cao, một người thấp, một nam một nữ, đẹp như một bức tranh, như một bộ phim, như tất cả những điều tốt đẹp mà Đào Tử có thể tưởng tượng.

“Ừm, cũng không đúng, anh ta hình như còn đẹp hơn cả người trên tivi, em nói có phải không, A Lê?” Dù sao thì ngôi sao trên tivi cũng xa xôi, còn người đứng trước mặt thì ở ngay nơi họ có thể nhìn thấy.

Chu Lê thấy người đã lâu không gặp, tâm trạng không phải là không dao động, nhưng cô lo lắng hơn cho người bên cạnh. Đào Tử đặt tay lên cánh tay cô, gầy gò như cành khô.

Cô muốn giúp Đào Tử về giường nghỉ ngơi, nhưng chị ấy lắc đầu từ chối: “A Lê, chị muốn ngồi một chút cho thoáng gió, khó khăn lắm em mới đến thăm chị một lần, khi em đi rồi, sẽ không ai muốn dìu chị đi nữa.”

Đào Tử gầy đến kinh ngạc, chỉ có phần bụng nhô lên nhọn hoắt.

Người lớn thường nói bụng nhọn thì mang thai con trai, bụng tròn thì mang thai con gái. Đào Tử đã được mẹ và những người xung quanh tiêm nhiễm, nên đã xác định rằng đó là một bé trai. Nhưng lúc này, chị ấy không quá quan tâm đến cái thai nhỏ bé đã thay đổi số phận của mình, mà đang say mê trong khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

Đào Tử nói với Chu Lê rằng mình chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy. Hoàng hôn, gió nhẹ, hoa cỏ, tất cả đều trở nên mờ nhạt trước hai người họ. Cô gái trông có vẻ giận dỗi, còn người đàn ông dường như rất kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng họ ôm nhau trong ánh hoàng hôn, khiến đôi mắt u ám của Đào Tử thoáng lên tia sáng.

(Lynn: khúc này mọi người đoán xem đôi tình nhân mà hai người nhìn thấy là ai?)

Đúng rồi, đó là một buổi chiều hoàng hôn.

Đào Tử nằm trở lại trên giường, ánh sáng trong mắt vẫn đang lập lòe.

“A Lê, hai người họ thật sự đẹp quá.” Chu Lê nghĩ rằng cái đẹp mà Đào Tử nói không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là tất cả những gì họ có từ khi sinh ra.

Chu Lê không biết phải đáp lại như thế nào, vào lúc đó cô đã nhìn thấy trong mắt Đào Tử, một hình ảnh cụ thể cho hạnh phúc.

“A Lê, sau này chắc chắn em cũng sẽ gặp được những người như vậy. Lúc đó, em sẽ hạnh phúc.”

Ánh sáng trong mắt Đào Tử dần dần tắt lịm, cuối cùng nhắm mắt lại. Chị ấy dùng giọng yếu ớt, gửi đến Chu Lê lời chúc phúc có trọng lượng nhất.

“A Lê, em nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Chúc mừng đính hôn!”

Chu Lê trang điểm xong, cũng thay xong trang phục, đang chờ đợi trong phòng nghỉ. Cửa bị đẩy mở, một nhóm người ùa vào. Dẫn đầu là Tưởng Phàm, những đồng nghiệp kỳ cựu trong công ty không chút kiêng dè, từng người tiến lên chúc mừng Chu Lê, có người còn ôm chầm lấy cô. Những người đàn em do Tiểu Ninh dẫn đầu đứng xung quanh, phòng nghỉ rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội náo nhiệt.

Trâu Tự mặc một bộ vest, từ bên ngoài bước vào, gõ cửa và nói to: “Này này, mọi người trật tự hết cho tôi, đây là dịp gì, một lát nữa có các bậc trưởng bối và họ hàng ở đây, không được la hét ầm ĩ.”

“Biết rồi, biết ở đây có nhiều quy tắc không thể phá vỡ, nên chúng tôi đã đến sớm còn gì.”

Trâu Tự thấy bất lực, nhắc nhở xong thì rời khỏi.

Chu Lê được mọi người vây quanh, nụ cười luôn hé nở trên môi.

Trong nửa đầu đời ngắn ngủi của Chu Lê, những khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết như vậy thật hiếm hoi. Giữa tiếng ồn ào của căn phòng, Chu Lê không khỏi nhớ đến lời chúc phúc của Đào Tử. Lời nói của Đào Tử dường như đã được chứng minh khi Chu Lê nhìn thấy Triệu Thầm, anh nắm tay Trình Hựu Linh đứng ở phía sau đám đông, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh. Anh nhìn Chu Lê mỉm cười, cúi người nói vài câu với cháu gái, rồi nhìn cô thêm vài lần trước khi quay lưng rời đi.

Chu Lê đọc được điều gì đó từ ánh mắt của anh.

Quả nhiên, không lâu sau, Trình Hựu Linh chen qua, ghé sát tai Chu Lê thì thầm: “A Lê, cậu của em nói cậu sẽ đi tiếp khách, để chị nghỉ ngơi một chút rồi hẵng ra ngoài.”

Nói xong những điều này, cô bé cười đến nỗi mắt cong lại, hôn lên má của Chu Lê một cái.

Hôn xong, cô bé lớn tiếng nói: “Cậu bảo em thay cậu hôn chị một cái.”

“Ê nha~”

Mọi người cùng nhau cười ầm lên, Chu Lê cúi đầu, lặng lẽ đỏ mặt. Cô không khỏi giống như những người khác từng đắm chìm trong niềm vui, tham lam nghĩ rằng giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.

Hôm nay là ngày tốt mà mẹ Triệu đã nhờ người xem bói, nhưng trong dự báo thời tiết lại nói sẽ có tuyết lớn không thích hợp cho việc đi lại. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì, chỉ cần sắp xếp thêm một số người cầm ô cho khách xuống xe và trải thảm đắt tiền trên mặt đất.

Các vị khách quý đến chúc mừng đều không dính một bông tuyết nào.

Tuyết rơi dày đặc, phủ lên thế gian một lớp màu trắng mỏng.

Lễ đính hôn được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của nhà họ Triệu, bãi đậu xe đầy những chiếc xe sang mà Tô Tiểu Tiểu không quen biết. Vương Quyên đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa, đủng đỉnh bước vào cùng Tô Tiểu Tiểu.

Một con đường đầy hoa tươi đẹp, họ bước vào sảnh lấp lánh ánh vàng, thấy mọi người đi qua đi lại trong tiếng nhạc du dương. Họ hòa vào đám đông, vừa nhỏ bé vừa không mang lại cảm giác tồn tại.

Vương Quyên lấy hai ly rượu từ khay của phục vụ, đưa một ly cho Tô Tiểu Tiểu. So với sự căng thẳng và lúng túng của Tô Tiểu Tiểu, cô ta bình tĩnh và tự tin hơn nhiều. Tô Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn xung quanh đám đông, thay đổi suy nghĩ ban đầu: “Vương Quyên, chúng ta vẫn nên đi tìm đàn anh đi.”

“Làm sao? Cậu sợ rồi à?”

“Không, ở đây đông người quá.” Tô Tiểu Tiểu chỉ muốn thông báo sự thật, không muốn làm hại bất kỳ ai: “Nói ở đây sẽ ảnh hưởng đến đàn anh.”

Vương Quyên thở dài: “Tiểu Tiểu, cậu lành quá.”

Tô Tiểu Tiểu im lặng, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình là một người tốt, giờ đây mới hiểu, chính vì cô nhìn mọi người quá tốt, nên mới bị lừa dối.

Họ nhìn ngó quanh mà không thấy bóng dáng của Triệu Thầm, tìm kiếm một lúc lâu chỉ thấy được Dịch Nguy Nhiên. Vương Quyên liền dẫn theo Tô Tiểu Tiểu tiến lên hỏi, Dịch Nguy Nhiên nổi tiếng là người nhớ mặt người khác, nhanh chóng nhận ra họ: “Các bạn là bạn cùng phòng của Chu Lê phải không? Cô ấy đang ở phòng nghỉ, tôi sẽ cho người dẫn các bạn qua đó.”

“Không, chúng em tìm Triệu…” Lúc này người mà Tô Tiểu Tiểu không muốn gặp nhất chính là Chu Lê, cô chỉ muốn đưa chiếc điện thoại cũ cho Triệu Thầm, nhưng Vương Quyên đã cắt ngang lời cô: “Đúng vậy, phiền đàn anh nhờ người đưa bọn em đến đó.”

Dịch Nguy Nhiên quan sát sắc mặt của hai người cảm thấy có điều khác thường, liền đuổi nhân viên phục vụ đi: “Tôi cũng vừa lúc cần qua đó, cùng đi nhé.”

“Vậy làm phiền anh rồi.”

Dịch Nguy Nhiên đi trước dẫn đường, còn Tô Tiểu Tiểu ở phía sau kéo tay áo của Vương Quyên, Vương Quyên không kiêng kỵ Dịch Nguy Nhiên, thẳng thắn nói: “Tiểu Tiểu, hôm nay Chu Lê đính hôn, theo lý mà nói, chúng ta nên tới nói với cô ấy một câu ‘Chúc mừng’.”

Theo tính cách của Chu Lê, cô chắc chắn sẽ không gây thù chuốc oán với người khác. Dịch Nguy Nhiên nhíu mày, cuối cùng chọn im lặng.

Tại khoa nội bệnh viện.

Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, đã giải thích bệnh tình của Diệp Hàm cho Diệp Thiền.

“Chị gái của Hàm Hàm, tôi đã xem qua hồ sơ điều trị của Hàm Hàm ở nước ngoài. Loại phẫu thuật này, dù ở nước ngoài hay trong nước, tỷ lệ thành công thực sự không cao, nên trước đây tôi luôn khuyên bạn nên điều trị duy trì. Nhưng bây giờ tình trạng của Hàm Hàm đã bắt đầu xấu đi, nếu cứ kéo dài như vậy thì không phải là cách hay, tôi khuyên bạn và gia đình hãy cân nhắc đến việc phẫu thuật.”

Từ văn phòng của bác sĩ ra ngoài, Diệp Thiền dựa vào hành lang điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới trở về phòng bệnh. Thấy Diệp Hàm đang ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Diệp thấy vẻ mặt tiều tụy của con gái, tưởng rằng cô buồn vì một chuyện khác, không khỏi thở dài một hơi: “Nếu không phải mẹ quá bất lực, các con cũng sẽ không chia tay, đều là do mẹ làm khổ các con.”

“Mẹ.” Diệp Thiền nhìn gương mặt đang ngủ say của Diệp Hàm, trong đầu cô luôn vang vọng lời của bác sĩ: “Không phải lỗi của mẹ. Con và Triệu Thầm sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, chưa bao giờ là vì mẹ và em cả.”

“Bây giờ con chỉ hy vọng bệnh của Hàm Hàm mau khỏi, mọi chuyện còn lại con không quan tâm.”

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện. Cầu nguyện Ông trời có thể đối xử tốt hơn với đứa trẻ tội nghiệp này, mọi chuyện đều là lỗi của người lớn, không nên để một cô bé phải gánh chịu. Nếu nhất định phải trừng phạt một ai đó, thì hãy trừng phạt kẻ nhu nhược là cô đây.

Ông trời ơi, con cầu xin Ngài.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...