Tô Tiểu Tiểu từng nghĩ rằng mình và Chu Lê có thể là bạn suốt đời. Tuy nhiên, hóa ra những gì cô tưởng là tình bạn lại dễ dàng bị sự ghen ghét đố kị phá hủy.
Đã từ lâu rồi, Tô Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận rằng mình ghen tị với Chu Lê. Cô ghen tị với Chu Lê, người từng được mình thương hại, người từng không có gì để ăn, không có áo ấm để mặc. Trên đời có lẽ không ai biết rõ hơn cô về việc Chu Lê đã từng sống kham khổ chật vật như thế nào, cô thậm chí còn mua thừa băng vệ sinh, giả vờ dùng không hết để quẳng cho Chu Lê.
Vì vậy, Tô Tiểu Tiểu có quyền cảm thấy ghen tị khi Chu Lê có được một người mà cô thậm chí không thể tưởng tượng được. Mặc dù Tô Tiểu Tiểu đã yêu người khác nhưng điều đó không ngăn cô vì Triệu Thầm mà đố kỵ với Chu Lê.
Dựa vào đâu?
Nếu giữa cô và Triệu Thầm cách cả một khoảng trời thì giữa Chu Lê và anh cũng phải cách cả một dải ngân hà.
Dựa vào đâu chứ?
Chu Lê không có nhan sắc, không có xuất thân, không có tính cách dễ thương, chỉ có nghèo khó, buồn chán, chăm chỉ có thể coi là ưu điểm để cố gắng. À, đúng rồi, cậu ta cũng từng có một vị hôn phu nhà quê.
Sự ghen tị đã từng thay đổi Tô Tiểu Tiểu đến mức không thể nhận ra.
Cô biết điều này là không đúng. Mẹ cô là người hướng Phật, bà đã dạy cô trở thành một người tử tế từ khi còn nhỏ. Một ngày nọ, cô nhìn thấy Triệu Thầm tiễn Chu Lê về, cô đứng trong bóng tối, quay lại và nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó vì ghen tị trong gương xe, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi với Chu Lê.
Tô Tiểu Tiểu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, từ đó bắt đầu giữ khoảng cách với Chu Lê. Khi đó Tô Tiểu Tiêu nghĩ, có lẽ khi cô kiềm chế được cảm xúc của mình, cô và Chu Lê vẫn có thể làm bạn bè.
Bây giờ, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Chu Lê mặc một chiếc váy cưới đắt tiền, đứng cạnh người đó với nụ cười hạnh phúc mà mình chưa từng thấy trước đây, cô tự hỏi liệu Chu Lê có từng nghĩ như mình rằng họ có thể là bạn suốt đời hay không.
Có lẽ là không, có lẽ Chu Lê chưa bao giờ coi mình là bạn.
Tưởng Phàm và những người khác đã rời đi. Triệu Du đến tìm Trình Hựu Linh, cô bé không muốn nghe lời cằn nhằn của mẹ nên chạy ra ngoài, trong khi Trâu Tự đến tìm Triệu Thầm. Triệu Thầm ở lại với Chu Lê một lúc, rồi chuẩn bị cùng cô ra ngoài gặp khách.
Dịch Nguy Nhiên xuất hiện cùng Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Tô Tiểu Tiểu dường như nhìn thấy nét kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ trong mắt cô. Tuy nhiên Chu Lê là người không bộc lộ cảm xúc nên đó có thể chỉ là ảo giác của Tô Tiểu Tiểu.
Nếu cô là Chu Lê, chắc chắn cô sẽ không vui khi gặp lại mình.
“Khách tới gần hết rồi.” Dịch Nguy Nhiên bước sang một bên. Nhìn thấy những người lạ mặt đến, Triệu Du đoán họ là bạn của Chu Lê nên nhiệt tình chào đón họ. Trâu Tự vốn đang nói chuyện với Triệu Thầm, nhưng đã dừng câu chuyện khi có người đến. Triệu Thầm cúi người nói nhỏ vào tai Chu Lê rằng anh sẽ ra ngoài trước. Chu Lê đang định bước tới nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu thì nghe thấy Vương Quyên trả lời câu hỏi của Triệu Du về việc có phải họ đến để gặp Chu Lê hay không.
“Đúng thế, bọn em đến tìm Chu Lê và đàn anh Triệu.”
Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy. Trên mặt Triệu Thầm không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ là tầm mắt đã lướt qua họ bỗng dừng lại chỗ họ vài giây.
Tô Tiểu Tiểu liếc Chu Lê rồi cúi thấp đầu, bị Vương Quyên kéo mạnh mới chậm rãi ngẩng lên. Cô nhìn Triệu Thầm, ánh mắt không còn lấp lánh nữa mà dùng giọng điệu nghiêm túc nói thẳng với người mình từng thích: “Đàn anh Triệu Thầm, em là Tô Tiểu Tiểu, trước đó em đã gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh lại không trả lời em một lần nào.”
“Em biết anh không tin lời em, nhưng em không nói dối anh đâu. Từng lời em nói đều là thật, có cả bằng chứng. Đây là điện thoại cậu ta đã sử dụng trước đây, anh đọc nó rồi sẽ hiểu. Đối với những gì đã xảy ra năm đó, em biết anh sẽ không tin em, nhưng anh chỉ cần cho người điều tra là sẽ ra.”
“Đàn anh, cậu ta vẫn luôn lừa dối anh.”
Lễ đính hôn vẫn được tổ chức như bình thường.
Dàn nhạc hàng đầu thế giới từ Pháp chơi nhạc khiêu vũ trên sân khấu, dưới sân khấu là khách khứa quần là áo lượt, tiệc tùng linh đình. Nhân vật chính của buổi lễ liên tục chào hỏi các khách mời, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người, Chu Lê nở nụ cười nhạt, trong đôi mắt Triệu Thầm cũng ánh lên ý cười.
Thời điểm Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên ra về, thứ mà họ nhìn thấy là khung cảnh hạnh phúc hài hòa của chủ và khách.
Ngoài trời tuyết rơi nặng hạt, Vương Quyên nhìn vẻ mặt mất mát của Tô Tiểu Tiểu, cô ta nói: “Về thôi, Tiểu Tiểu.”
Trong đầu Tô Tiểu Tiểu luôn hiện lên vẻ mặt tươi cười của Chu Lê, cô chưa kịp chất vấn tại sao cậu ta lại lừa mình thì Chu Lê đã cười nói: “Tiểu Tiểu, nếu cậu muốn biết điều gì thì có thể hỏi thẳng tớ, tớ giấu cậu nhưng sẽ không dối cậu.”
“Tại sao phải là hôm nay?” Lời cuối như thể Chu Lê chỉ tự nói với bản thân, không ai ngoại trừ Tô Tiểu Tiểu nghe thấy.
Sau tiệc đính hôn, Chu Lê và Triệu Thầm trở lại biệt thự.
Triệu Thầm không nói bất cứ điều gì trên đường đi. Sau khi vào phòng, anh thậm chí không bật đèn, quăng bộ vest xuống đất, ngồi trên ghế sofa, cúi đầu im lặng.
Tuyết cả đêm đã tích lũy được một lớp dày trong sân, chiếu sáng phòng khách qua các cửa sổ sát đất. Chu Lê cảm thấy độ sáng này có thể nhìn thấy rõ ràng, vì vậy cô không bật đèn. Cô biết Triệu Thầm sẽ hỏi gì, nên vẫn đứng một bên không rời đi.
Nhưng rõ ràng Triệu Thầm đang rất tức giận, anh phải mất một lúc lâu để điều chỉnh cảm xúc, tới khi Chu Lê cảm thấy chân mình đã tê dại vì đứng quá lâu, anh mới lên tiếng.
“Em biết Diệp Thiền từ khi nào?”
Chu Lê trả lời thật lòng: “Lần đầu tiên là hồi em làm gia sư cho Hựu Linh. Một ngày nọ trời mưa, anh đưa em về trường, và cô ấy cũng có mặt ở đó. Còn lần thực sự gặp mặt là khi em tới nhà cô ấy thăm bạn của em.”
“Bạn của em?” Triệu Thầm cười mỉa mai: “Bạn của em là thế nào với Diệp Thiền? Tại sao anh không biết em có một người bạn như thế?”
Chu Lê im lặng vài giây, rồi bỏ qua câu hỏi chỉ bằng vài từ đơn giản: “Cô ấy không ở đây nữa, nên anh không biết.”
Triệu Thầm không tiếp tục hỏi, anh đặt chiếc điện thoại di động cũ lên bàn cà phê, ánh sáng trên màn hình điện thoại di động hơi chói mắt do trong phòng chỉ có ánh sáng từ tuyết hắt vào trong phòng.
“Đây có phải là điện thoại của em.”
Chu Lê nghe ra đây không phải là một câu hỏi, nhưng cô vẫn trả lời: “Phải.”
Nhận được đáp án khẳng định, anh không tiếp tục hỏi mà lại im lặng hồi lâu.
Chu Lê và Triệu Thầm đã quen nhau nhiều năm, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh thực sự tức giận. Thỉnh thoảng khi cáu, anh không nói gì mà chỉ lạnh mặt khiến mọi người không dám tới gần. Bây giờ, anh quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn rõ biểu hiện của anh. Chu Lê nghĩ anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không muốn giận quá mất khôn.
“Tin nhắn đó là do em gửi.” Một lúc lâu sau, anh lại hỏi, giọng điệu đã lạnh lùng hơn trước.
Chu Lê vẫn trả lời thành thật: “Phải.”
Cô nhìn thấy sau khi nghe được câu trả lời từ mình, tay anh khẽ giật. Lần này cô không phải đợi quá lâu, anh lại hỏi: “Vậy xin em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý. Từ khi nào mà mối quan hệ giữa em với Diệp Thiền tốt đến mức, em chỉ cần gửi một dòng tin nhắn là cô ấy liền chia tay với anh?”
Chu Lê đi giày cao gót cả ngày, giờ lại đứng hồi lâu nên bắt đầu đau chân. Tuy nhiên, sự đau đớn này không là gì với cô, cô vẫn đứng thẳng và trả lời câu hỏi của Triệu Thầm bằng giọng điệu không cảm xúc: “Em và cô ấy không thân, chỉ biết sơ qua thôi. Cô ấy chia tay với anh là bởi áy náy. Em đã hứa sẽ không kể chuyện này cho bất kỳ ai, vì vậy em không thể nói với anh được.”