“Bố ơi.” Cô bé mặc váy công chúa màu trắng ngồi trên ghế chơi đàn, cười khoe: “Đây là bài nhạc mới mà con học.”
Ngón tay cô bé vui vẻ nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, như mưa như nắng như sương mai lại tựa như chiều tà.
“Thiền Thiền giỏi quá nè!” Người đàn ông bế cô bé từ ghế đàn lên, cô bé phát ra tiếng cười khúc khích, đưa tay chạm vào ánh nắng.
“Cẩn thận đấy!” Người phụ nữ bưng trái cây đi tới, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng, người đàn ông ôm cô bé đi về phía người phụ nữ, một tay ôm lấy eo vợ: “Không sao đâu, anh để ý mà, Thiền Thiền là công chúa nhỏ của chúng ta, làm sao anh nỡ để con bé ngã được.”
“Bố ơi, con không phải công chúa nhỏ.” Cô bé ôm cổ người đàn ông, đôi mắt sáng chớp động: “Con là bảo bối của bố mẹ.”
“Đúng rồi! Thiền Thiền là bảo bối của bố mẹ!”
Người đàn ông cười to, ôm con gái và vợ bước ra khỏi căn phòng tràn ngập ánh nắng. Một dòng máu lớn từ bốn phía tràn vào, đứng ở góc phòng, Diệp Thiền nhìn thấy cây đàn piano yêu quý của mình bị nhấn chìm.
Cô không còn chỗ nào để trốn, người phụ nữ lặng lẽ vật lộn trong biển máu, cuối cùng nắm được một đôi tay có thể kéo mình ra khỏi biển máu. Người phụ nữ ngã xuống đất, quay lại nhìn chủ nhân của đôi tay đó, đôi mắt tròn xoe đầy tuyệt vọng và đau khổ: “A Lê… cứu chị…”
Nhưng cô không phải là A Lê, cô là Diệp Thiền.
Cô không thể cứu cô ấy.
Cơn sóng máu gào thét nuốt chửng cô, Diệp Thiền giơ tay ra chỉ nắm được toàn máu. Cô bàng hoàng nhìn đôi tay đầy máu, nghe thấy có người đang nói.
“Người nhà! Người nhà của sản phụ đâu!”
Diệp Thiền ngẩng đầu nhìn lên theo tiếng gọi, khung cảnh lại biến thành một màu trắng xóa. Bác sĩ và y tá mặc áo xanh đang hét ở cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt sắc lạnh chiếu vào cô.
Cô run rẩy, nôn mửa, gần như không thể thở được. Nỗi sợ hãi kéo tim gan phèo phổi của Diệp Thiền xé thành từng mảnh, rồi xoắn lại thành một đống.
Tiếng khóc của em bé đột ngột xuất hiện khiến thế giới trở nên yên tĩnh.
Chu Lê ôm em bé đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản và lạnh lùng: “Cô như vậy thật vô dụng.”
Cô thấy Chu Lê nhận đứa bé từ tay bác sĩ, trả tiền thuốc, gọi điện báo cảnh sát, liên lạc với người nhà, cả quá trình không rơi một giọt nước mắt.
Cô ấy bế đứa bé, dùng chất giọng nhẹ nhàng hát ru.
Chu Lê ngẩng đầu nhìn cô: “Cô có thể khóc, có thể sợ hãi, nhưng tuyệt đối đừng trốn tránh.”
Hai tay cô nặng trĩu, ôm trong lòng một thiên thần nhỏ. Đứa bé yếu ớt như thể chỉ cần một cái nắm nhẹ là sẽ vỡ tan, dùng bàn tay trắng trong nắm chặt lấy áo cô.
Nó mỉm cười với cô, rồi biến mất trong vòng tay cô, chỉ còn lại hai tay đầy máu.
“Bác gái đừng lo lắng, Diệp Thiền chỉ bị sốt, uống chút thuốc và ngủ một giấc là sẽ khỏe lại thôi.” Triệu Du nhìn Diệp Thiền nằm trên giường bệnh rồi lặng lẽ thở dài, dịu giọng an ủi mẹ Diệp đang khóc không ngừng.
Dù chị có nói thế nào đi nữa, mẹ Diệp dường như không nghe thấy lời an ủi ấy, nước mắt cứ tuôn rơi như mưa. Triệu Du thấy không thể khuyên nhủ được nữa thì chuẩn bị từ bỏ, trước khi ra ngoài nghe thấy bà ấy thì thầm: “Tôi không làm sai điều gì, tại sao không chịu buông tha cho chúng tôi…”
Triệu Du nhíu mày, bước ra khỏi phòng bệnh, thấy được Dịch Nguy Nhiên và Trâu Tự.
“Cô ấy thế nào?” Dịch Nguy Nhiên hỏi.
“Không sao, có thể là do áp lực quá lớn, cơ thể có lẽ không chịu nổi. Uống vài viên thuốc rồi ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn là cố gắng chịu đựng.”
Diệp Thiền ốm, mẹ Diệp hết lòng chăm sóc con gái, bên cạnh Diệp Hàm không còn ai chăm sóc. Trong phòng bệnh, mẹ Diệp khóc nức nở: “Tại sao chuyện gì cũng tìm đến chúng tôi…”
Trâu Tự hỏi: “Ai lại đến đây?”
Triệu Du không nói gì, bảo Trâu Tự tìm người giúp chăm sóc Diệp Hàm.
Triệu Du còn có bệnh nhân, ở nhà lại có một “bà tổ cô” không nghe lời, còn phải tranh thủ nghe ngóng chuyện của Triệu Thầm, bận rộn đến nỗi không còn thời gian ăn uống đàng hoàng. Từ bên đó ra liền gọi điện cho Triệu Thầm, không nói về chuyện Diệp Thiền, chỉ hỏi anh và Chu Lê thế nào, có phải lại cãi nhau không.
Triệu Thầm không nói gì, nói đang bận rồi cúp máy.
Cúp máy với Triệu Du, trợ lý Thẩm dẫn Đường Đường vào. Cô nhìn quanh văn phòng của anh, khen: “Văn phòng của cậu trang trí đẹp quá.”
“Cà phê?” Triệu Thầm mời cô ngồi xuống.
Đường Đường đặt túi xách lên bàn, lấy ra máy tính bảng, nói không chút khách sáo: “Muốn uống trà do sếp Triệu tự tay pha.”
Trong văn phòng chỉ có một bộ ấm trà, Triệu Thầm ít khi dùng đến, anh ra hiệu cho trợ lý Thẩm rời đi rồi tự mình ngồi xuống bàn trà.
Đường Đường thở dài: “Nhờ có hào quang từ vị hôn thê của cậu, nếu không thì tôi không thể uống được chén trà này.”
Nước vẫn chưa sôi, Đường Đường đưa cho Triệu Thầm xem bản thiết kế váy cưới: “Nè, cậu xem thế nào. Ngày cưới của các cậu hơi gấp, nếu có ý tưởng hay chỗ nào cần sửa thì phải nói sớm. Những chỗ có dấu sao là do vị hôn thê của cậu chọn một cách gượng ép. Tôi thấy cô ấy thực sự không quyết định được, nên mới đến hỏi cậu.”
Triệu Thầm đang lướt ngón tay trên màn hình, nghe đến đây thì dừng lại.
Là không quyết định được hay không muốn chọn, anh đã không muốn đoán nữa.
Nước đã sôi, anh trả lại máy tính bảng cho Đường Đường: “Thế thì cứ làm theo những gì cô ấy chọn.”
“Vậy được rồi.” Đường Đường chuẩn bị ghi chép: “Vậy cậu nói xem cần sửa thế nào.”
“Cô ấy nói sửa chỗ nào thì sửa chỗ đó.”
Đường Đường bắt đầu bực mình, vậy tôi đến tìm cậu làm gì?
“Hai người các cậu có thể để tâm một chút không?”
Triệu Thầm đổ nước sôi vào cốc trà: “Tôi để tâm thì có ích gì.”
Tình cảm là chuyện của hai người, điều kiêng kỵ nhất là chỉ có một người chú tâm.
Chu Lê không biết Chu Toàn đã nói gì với mẹ Chu, khiến bà ta giờ đây vô cùng an phận, thấy Chu Lê tới cũng không quá vồn vã.
Hôm nay thời tiết đẹp, Chu Lê đã cùng Chu Toàn ngồi dưới vườn phơi nắng một lúc.
“Có phải họ không đồng ý cho tôi gặp cô bé không?” Thấy Chu Lê không nói gì, Chu Toàn chủ động lên tiếng: “Thực ra không cần gấp, chờ thêm một chút cũng không sao.”
“Không thể chờ đợi được nữa.” Chu Lê nói: “Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội.”
Cô đã nói với Chu Toàn về tình trạng bệnh của Diệp Hàm. Sau khi nghe, Chu Toàn im lặng rất lâu.
“Đừng quá buồn.” Cô nói với giọng điệu bình tĩnh: “Chị sẽ để em gặp cô bé một lần.”
Chu Lê chỉ ở bệnh viện một thời gian ngắn, mẹ Triệu đã gọi cho cô vài ngày trước, nhờ cô đi cùng bà đến một bữa tiệc tại nhà máy rượu của bạn.
Sau khi đính hôn, mẹ Triệu cảm thấy cần thiết phải rèn luyện khả năng giao tiếp của Chu Lê, mặt khác cũng là để cho cô có cơ hội lộ diện.
“Ta biết con có thể không thích những buổi tiệc như thế này, Triệu Thầm cũng không thích.” Mẹ Triệu đã chuẩn bị sẵn một bộ váy cho Chu Lê, có người trang điểm và làm tóc cho cô.
“Nếu không thể thì không cần phải tham gia, nhưng đôi khi không thể tránh khỏi. Một lát nữa đi, con cứ theo ta, ta sẽ dạy con cách chào hỏi, con chỉ cần gọi theo.” Khi sắp xuống xe, mẹ Triệu chỉnh lại tóc cho Chu Lê, động tác rất dịu dàng.
Khi còn rất nhỏ, cũng có người đã nói với cô những lời tương tự.
“A Lê, một lát nữa theo mẹ, mẹ chào thế nào thì con phải gọi theo thế đó, biết không?”
Chu Lê gật đầu, nói: “Cháu hiểu rồi, thưa bác.”
Mẹ Triệu đôi khi cảm thấy tính cách của Chu Lê lạnh lùng, không dễ khiến người khác yêu thích, nhưng đôi khi lại thấy cô im lặng như vậy có chút đáng thương. Chẳng hạn như lúc này, bà nhớ lại Chu Lê từ nhỏ đã là một đứa trẻ mồ côi mẹ.
Đây là một bữa tiệc tối riêng tư, người đến không nhiều, nhân vật chính là những bậc tiền bối đồng trang lứa với mẹ Triệu, còn những người trẻ như Chu Lê chỉ là phụ họa. Mẹ Triệu dẫn cô đi qua, ai cũng gọi là chú, dì, cô phối hợp với mẹ Triệu mỉm cười lịch sự.
“Triệu Du bận rộn với công việc, bình thường không có thời gian đi với bà, giờ nhìn xem, như có thêm một cô con gái vậy, tốt quá rồi còn gì.”
“Con bé cũng bận, hôm nay vừa lúc có thời gian nên đi cùng tôi.”
“Thật trùng hợp.” Một giọng nam trầm thấp xen vào, một người đàn ông trẻ tuổi bước đến. Anh ta chào hỏi các bậc trưởng bối, rồi nhìn về phía Chu Lê: “Hôm nay tôi cũng vừa hay có thời gian. Ngày hai người đính hôn, tôi đang đi công tác bên ngoài, thật tiếc là không thể góp mặt.”
Anh ta nâng ly chúc mừng Chu Lê, ly rượu nhẹ nhàng va chạm.
“Phó Nùng về khi nào thế cháu?” Mẹ Triệu nhìn về phía người thanh niên.
Người đàn ông cười đáp: “Cháu mới về được vài ngày, nghe nói Triệu Thầm sắp kết hôn, cháu phải về chúc mừng chứ ạ.”
Mẹ Triệu cũng cười: “Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mà.”
Chu Lê khó khăn lắm mới gặp được một người quen, mẹ Triệu cho cô đi thư giãn một lát. Cô không thích người tên Phó Nùng, nhưng ở đây không tìm được lý do gì để tránh né.
Họ quen nhau không hoàn toàn chỉ vì Triệu Thầm, mà còn vì đã làm việc cùng nhau. Phó Nùng ấn tượng sâu sắc với Chu Lê và rất kiên trì trong việc mời cô về công ty của mình làm việc.
“Nghe nói Dịch Nguy Nhiên sắp bán cả Vị Nhiên. Thế nào? Cô còn định ở lại công ty nhỏ đó sao?” Anh ta đã đổi cho Chu Lê một ly rượu, lịch sự đưa đến tay cô.
Mỗi lần gặp Phó Nùng, Chu Lê đều không thể tránh khỏi chủ đề này. Cô lại phải nhấn mạnh: “Xin lỗi, tôi sẽ không đến chỗ anh.”
Câu trả lời như dự đoán, Phó Nùng không quan tâm mà chỉ nhún vai: “Được rồi, cô vẫn thẳng thắn như xưa.”
Tối nay có rượu, lại vừa lúc có thời gian, Phó Nùng trò chuyện với Chu Lê: “Dịch Nguy Nhiên định bán đi Vị Nhiên để đầu tư vào Thiên Hòa, cô thấy anh ta thông minh chưa, lại còn có dã tâm nữa chứ. Còn cô, chỉ giữ khư khư một công ty nhỏ. Nói cô không có tham vọng thì lại có thể giành được Triệu Thầm, đúng là mâu thuẫn.”
Chu Lê nói: “Điều đó không giống nhau.”
“Không giống nhau ở chỗ nào? Tình yêu và đầu tư đều giống nhau, bỏ ra rồi nhận lại hoặc mất hết.”
Chu Lê không muốn giải thích với anh ta. Phó Nùng thấy cô không để ý thì càng thêm hứng thú: “Chẳng lẽ cô làm việc mà không mong nhận lại gì sao?”
Chu Lê nói: “Tất nhiên, nhưng phần thưởng mà tôi và anh muốn là khác nhau.”
“Phần thưởng cô muốn là gì?”
“Sự yên lòng.”
Chu Lê nói xong định rời đi, Phó Nùng nói với phía sau: “Cô thông minh như vậy, chắc không thể không biết Triệu Thầm không phù hợp với mình, nhưng cô vẫn lựa chọn như vậy, theo tôi thấy thật là ngốc nghếch, nhưng ngoài chuyện này, cô rất lý trí, đến công ty tôi đi.”
Chu Lê không trả lời anh ta, điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Diệp Thiền.
Cô nghe máy, nghe bên kia nói bằng giọng yếu ớt: “Cuộc phẫu thuật của Hàm Hàm vào cuối tháng, nhưng phải đợi con bé đỡ hơn đã.”
“Cảm ơn.” Chu Lê nói xong rồi cúp máy.