“Cậu lại đến bệnh viện làm gì?” Triệu Du chỉ thiếu điều viết lên mặt rằng ‘mày vẫn còn nhớ nhung tình cũ phải không’, chị liếc Triệu Thầm với vẻ mặt không vui.
Chị đang giúp Diệp Thiền, nhưng không muốn bỏ lỡ Chu Lê.
Triệu Thầm phớt lờ câu hỏi của chị gái, lôi điện thoại ra rồi tìm một bức ảnh đưa cho chị. Triệu Du lườm Triệu Thầm rồi nhận lấy điện thoại, muốn xem em trai định làm gì, xem xong bức ảnh trên điện thoại thì nhất thời bùng nổ. Chị rút điện thoại ra định gọi điện, lại bị Triệu Thầm chặn lại.
“Chị gọi điện mắng con bé cũng vô ích.” Triệu Thầm thu lại điện thoại, khuyên Triệu Du bình tĩnh.
“Bức ảnh này cậu lấy ở đâu ra?” Triệu Du không thể bình tĩnh, chửi mắng Trình Hựu Linh vài câu: “Con bé chết tiệt này mới bao lớn, dám lén lút yêu đương sau lưng chị!”
Triệu Thầm trả lời bức ảnh là do anh tham gia cuộc họp phụ huynh của Trình Hựu Linh và được giáo viên chủ nhiệm gửi cho, nói mà mặt không cảm xúc: “Lúc chị bằng tuổi nó, chẳng phải cũng yêu đương sao.”
Triệu Du bị chặn họng không nói được gì, lại nghe anh nói: “Em đã nói chuyện với giáo viên ở trường rồi, việc không có gì lớn. Về nhà chị đừng mắng con bé, ở độ tuổi này nó hoàn toàn không hiểu thế nào là thích thật sự, lại đang trong giai đoạn nổi loạn, cần phải khai thông cho tốt.”
Triệu Thầm đến đây chỉ để nói về chuyện này, sợ rằng Triệu Du nhất thời nóng nảy về nhà cãi nhau với Trình Hựu Linh, hai mẹ con họ đều có tính cách giống nhau, không ai chịu nhường ai, chỉ cần một chút là bùng nổ.
Cãi nhau không thể giải quyết vấn đề.
Triệu Du bình tĩnh lại, nhìn em trai luôn điềm tĩnh của mình, cẩn thận hỏi: “Này, gần đây cậu và Chu Lê thế nào, vẫn đang chiến tranh lạnh à?”
Triệu Thầm không nói gì, Triệu Du có ý hòa giải, nói rằng sắp đến Tết rồi, cũng không thể cứ như vậy mãi, Chu Lê không còn người thân, không thể để cô một mình đón Tết.
“Cậu nghĩ xem trong những năm qua, cô ấy đã cùng cậu trải qua bao nhiêu chuyện. Tính tình của cậu cũng có ra gì, cô ấy luôn nhường nhịn cậu, chưa bao giờ tức giận hay cãi nhau với cậu. Có hiểu lầm gì, hai đứa cứ nói rõ ra là được. Mặc dù chị không biết chuyện của hai đứa, nhưng chị tin vào những gì mình thấy, Chu Lê là một cô gái tốt.”
“Chị tin vào những gì mình thấy, vậy chị đã sớm nhìn ra người đó sẽ phản bội à?”
Triệu Du im bặt. Nhớ đến người đó, tâm trạng chị luôn phức tạp.
Chị và Triệu Thầm từng có chung cảm nhận, không tin rằng người cha mình yêu thương nhất lại phản bội gia đình, cho đến khi ông ấy qua đời, người ta tìm đến tận nhà, chị mới biết ông ấy còn có một gia đình bên ngoài. Trước đó, họ không hề nhận ra. Khác với Triệu Thầm, lúc đó bên cạnh Triệu Du có chồng, có con gái và có người yêu thương chị, còn cô gái mà Triệu Thầm thích đã bỏ rơi anh vì lý do mà anh không thể chấp nhận.
Triệu Thầm ghét mọi lời nói dối, dù đó là lời nói dối thiện chí. Anh có thể chịu đựng mọi đau đớn, nhưng chỉ ghét sự giấu giếm và lừa dối. Triệu Thầm hy vọng trên thế giới này có một người, sẽ không bao giờ lừa dối mình.
Triệu Du hiểu rõ tâm tư của Triệu Thầm, chị hỏi: “Em đã nói chuyện với Chu Lê chưa?”
“Cô ấy nói đã hứa với Diệp Thiền, nên không chịu nói gì cả.” Chu Lê không chỉ không chịu mở lời, mà trong thời gian này cũng không chủ động tìm anh.
Trong mắt hầu hết mọi người, Triệu Thầm là người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này, nhưng đôi khi Triệu Thầm cảm thấy Chu Lê có thể buông bỏ hơn cả anh.
“Vậy em hãy hỏi Diệp Thiền đi, bao nhiêu năm đã qua, mọi chuyện đều là quá khứ.”
Triệu Du giao ban cho đồng nghiệp, chuẩn bị về nhà xử lý Trình Hựu Linh. Trước khi đi, chị muốn ghé thăm Diệp Hàm ít phút. Với tư cách là một bác sĩ, Triệu Du đã quen với sinh tử, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nếu người nằm đó là Trình Hựu Linh, Triệu Du đã cảm thấy như trời sập xuống. Vì vậy, chị hết sức đồng cảm với chị em Diệp Thiền, hy vọng Diệp Hàm có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Em đã hỏi qua, cô ấy nói sẽ kể hết mọi chuyện cho em sau khi ca phẫu thuật kết thúc.”
Ngày hôm ấy, anh đến tìm Diệp Thiền vì lý do đó, lại gặp phải một màn kịch xào xáo và kết thúc không vui với Chu Lê.
Diệp Thiền liên mồm xin lỗi, trong hoàn cảnh như vậy, anh không tiện hỏi thêm. Triệu Du hiểu, chị thở dài: “Cũng đúng, thực ra chị cũng rất lo cho Diệp Thiền. Chị thấy cô ấy ngày nào cũng không ăn không uống, chỉ ngồi bên cạnh em gái, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức. Em cũng không thể khuyên, chị khuyên cũng vô ích, miệng của Trâu Tự lại vụng về.”
Sự việc đã đến mức này, chỉ còn cách hy vọng cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Triệu Du thấy Triệu Thầm đã nghĩ thông suốt, cũng yên tâm phần nào.
Triệu Thầm muốn đưa Triệu Du về nhà, đi đến một khoảng cách còn xa phòng bệnh thì dừng bước, không định lại gần làm phiền. Hai chị em chưa kịp mở miệng, từ xa đã thấy Chu Lê và Diệp Thiền đứng ở hành lang không biết đang nói gì.
Anh và Triệu Du đều thấy bất ngờ, Diệp Thiền dường như đã ở bên bờ vực sụp đổ, không ngừng lắc đầu lùi lại phía sau, nhưng Chu Lê vẫn từng bước ép sát, nắm lấy tay cô ấy.
Hai người họ dường như không nhận ra có bậc thang phía sau, trước khi họ ngã xuống, Triệu Thầm vội vàng tiến lên nắm lấy tay Chu Lê.
Sau một khoảnh khắc ngỡ ngàng, Chu Lê lại trở về với vẻ mặt không cảm xúc. Triệu Thầm cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì, chỉ kéo tay cô rời đi.
Chu Lê không phản kháng, trước khi rời đi vẫn không quên để lại một câu cho Diệp Thiền.
“Đợi khi nào cô nghĩ thông suốt thì nói cho tôi biết, không còn nhiều thời gian nữa.”
Triệu Du nhìn họ rời đi, lại nhìn Diệp Thiền đau khổ đang hoàn toàn suy sụp, chị lặng lẽ thở dài.
Triệu Thầm sức lớn, anh siết chặt tay khiến Chu Lê không thoải mái, cộng với vết thương ở cánh tay khiến cô cảm thấy hơi đau. Nhưng cô không muốn nói gì, chỉ tiếp tục đi theo anh, rồi bị nhét vào xe.
Cả đoạn đường vội vã, hai người trở về căn hộ mà Triệu Thầm thường ở.
Chu Lê đã không đến đây một thời gian, nhìn phòng khách có vẻ hơi lạ lẫm. Cô đoán rằng Triệu Thầm không muốn xảy ra tranh cãi với cô ở bên ngoài nên đã đưa cô về đây, anh không muốn tức giận cũng không muốn cãi vã với cô, vì vậy suốt dọc đường anh giữ im lặng và kiềm chế cảm xúc.
Cô cũng không muốn làm anh tức giận, càng không muốn cãi nhau với anh.
Họ ngồi ở hai đầu ghế sofa, trải qua một khoảng im lặng dài dằng dặc, giúp cả hai bình tĩnh lại phần nào.
“Từ nay về sau anh sẽ không hỏi em những chuyện này nữa.” Triệu Thầm nói với giọng điệu hòa hoãn, anh đã nhượng bộ với Chu Lê, anh thật sự không còn cách nào với cô.
Chu Lê nhìn chăm chú vào chiếc bình hoa trên bàn trà, nhớ lại chiếc bình này là họ cùng nhau đi chơi và mua vào năm nào. Cô có chút không nỡ, nghe thấy câu đó thì thôi không nhìn.
Cô cảm thấy toàn thân vô lực, không muốn nói một câu nào, nhịp tim đập loạn xạ. Lời của Triệu Thầm khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cô muốn nói với anh rằng, không phải cô không muốn giải thích, cũng không phải cố tình muốn khiến anh tức giận, mà là cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào. Nếu anh còn muốn tin cô, khi cô hoàn thành những việc cần làm, cô sẽ học cách giải thích cho tốt.
“Những chuyện trước đây anh sẽ không hỏi nữa.” Triệu Thầm có thể không quan tâm đến những gì cô đã làm trước đây: “Em đừng can thiệp vào chuyện của Diệp Thiền, có chuyện gì thì đợi em gái cô ấy làm xong phẫu thuật rồi hẵng nói.”
“Xin lỗi, em không thể đồng ý với anh.” Giọng của Chu Lê yếu ớt, nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần để trả lời: “Em biết bây giờ cô ấy rất buồn, nhưng chuyện này em nhất thiết phải làm.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống của một con người?” Triệu Thầm không thể hiểu tại sao Chu Lê lại không chịu nhượng bộ ngay cả chuyện nhỏ này.
Anh không hiểu Chu Lê đang nghĩ gì.
Chu Lê bỗng nhiên hiểu ra vấn đề giữa mình và Triệu Thầm.
“Đối với anh và mọi người thì không quan trọng, nhưng đối với em thì rất quan trọng.”
Triệu Thầm bị tổn thương bởi lời nói của cô, cô phân biệt rõ ràng giữa anh và cô. Cô có thể vì người khác mà không ngừng bận rộn, giữ bí mật, nhưng vẫn không chịu cho anh dù chỉ một lời giải thích.
Anh thậm chí có thể không quan tâm đến sự thật, chỉ cần cô nói, anh sẽ tin.
“Vậy nên, bất kể anh nói gì, đối với em đều không quan trọng phải không?”
Chu Lê lắc đầu, nói: “Không phải không quan trọng, mà là anh không tin.”
Anh không tin cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương bất kỳ ai, không tin cô có thể xử lý tốt chuyện này.
Không tin cô muốn mọi người đều ổn.