Đường Đường nén giận, lại một lần nữa đến tìm Triệu Thầm.
“Cậu và cô ấy có làm váy cưới và lễ phục nữa không! Gọi điện thoại cho người này thì không nghe, gọi điện thoại cho người kia thì khó hẹn, nếu không phải vì tình bạn, tôi đã sớm chặn số cậu rồi.”
“Cô ấy không nghe điện thoại của cậu.”
“Đúng thế, hai người có chuyện gì vậy!”
“Không có gì, có khi cô ấy đang bận.” Anh cụp mắt, ánh mắt không rõ ràng.
“Còn làm không!” Đường Đường sửng cồ hỏi.
“Làm.” Triệu Thầm trả lời: “Cho tôi xem bản thiết kế mới của cậu.”
Nếu lại bị coi thường, Đường Đường dự định sẽ đình công. Nhưng lần này, Triệu Thầm nhìn rất nghiêm túc, chọn ba bộ dự phòng, sau đó chỉnh sửa một số chi tiết để cô ấy có thể làm ra.
Rốt cuộc cũng cảm thấy mình được tôn trọng, Đường Đường hài lòng ra về.
Sau khi Đường Đường đi, Triệu Thầm cầm điện thoại nhìn đăm đăm vào khung trò chuyện quen thuộc, mở WeChat nhưng vẫn chỉ thấy một khoảng trống, cuối cùng cảm thấy chán nản, anh ném điện thoại lên bàn.
Buổi tối trước ngày ông Táo ở phương Bắc, Trâu Tự mời bạn bè ăn cơm, Dịch Nguy Nhiên và Triệu Thầm đều đến, anh chàng còn mời cả Diệp Thiền, cô ấy cũng đến.
“Ơ, chị Chu Lê đâu? Cảm giác lâu rồi không gặp chị ấy.” Lục Điềm nhìn thấy bên cạnh Triệu Thầm không có Chu Lê thì thắc mắc hỏi Trâu Tự.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Sau khi Chu Lê nghỉ việc thì không thấy tăm hơi, Trâu Tự hôm qua gọi điện cho cô, gọi vài lần cô mới trả lời, nói là bận việc. Trâu Tự mời cô hôm nay đến ăn cơm, cô nói không có thời gian.
Trâu Tự nghĩ rằng cô vẫn còn giận, nói rằng mọi chuyện đã qua rồi, ca phẫu thuật của Diệp Hàm cũng thành công, mọi người ngồi lại với nhau nói chuyện là được. Chu Lê nói mình thật sự có việc không đến được, sau đó không còn hồi âm nữa.
Chu Lê không đến, Trâu Tự cũng hết cách, đã mời mọi người, thiếu một người thì thiếu thôi.
Triệu Thầm không hứng thú với bất cứ chuyện gì, Trâu Tự đã nài nỉ anh vài lần, anh mới khoan thai đến trễ. Thấy Diệp Thiền, anh chuẩn bị rời đi, Diệp Thiền vội vàng gọi anh lại: “Triệu Thầm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Sau khi bệnh tình của Diệp Hàm ổn định, Diệp Thiền đã liên lạc với anh vài lần theo như thỏa thuận lúc đó, nhưng Triệu Thầm đều không hồi đáp.
Đôi khi anh nghĩ, nếu lúc đó không nhất quyết đòi hỏi một sự thật, có phải mọi thứ sẽ không đổi thay.
Triệu Thầm quay lưng về phía Diệp Thiền, bóng lưng cô đơn: “Em không cần nói gì cả.”
Triệu Thầm đã sớm nghĩ thông suốt, rào cản giữa anh và Chu Lê không phải là người khác, có lẽ họ từ đầu đã không bao giờ gần gũi. Anh tin rằng Chu Lê thích anh là thật, nhưng đó chỉ là một trải nghiệm không quan trọng trong cuộc đời dài dằng dặc của cô. Ít nhất đối với cô hiện tại, còn nhiều chuyện quan trọng hơn anh.
Diệp Thiền không biết họ đã chia tay.
“Không, những lời này, em phải nói với anh.” Trước khi đến cô ấy đã quyết tâm không còn trốn tránh, dù biết rằng việc nói ra sự thật sẽ lại làm tổn thương anh, cô ấy cũng không muốn che giấu nữa.
Diệp Thiền nhìn xung quanh, Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên cùng những người khác đều đang nhìn mình. Cô ấy cầu xin: “Có thể đổi chỗ khác không?”
Thấy tình hình như vậy, Trâu Tự đi đến góc phòng gọi điện cho Chu Lê, nhưng bên kia vẫn không ai nghe máy.
Điện thoại trong ngăn kéo lẳng lặng sáng lên rồi tắt, Chu Lê không hay biết gì.
Ngày mai là đêm ông Táo, bà Lưu đã ổn định bệnh tình và chuẩn bị được cho xuất viện. Chu Lê đã ngủ li bì hơn một tuần, gần đây mới khá hơn, có chút sức lực để trò chuyện với dì Hồ.
Gia đình bà Lưu đến đón bà ấy, hai cô con gái và một cậu con trai, còn có cả cháu trai, một nhà chen chúc trong phòng bệnh.
“Mẹ, sao mẹ ốm mà không nói cho chúng con biết!”
“Ôi dào ôi, có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là người già có nhiều bệnh, chuyện nhỏ này cần gì phải nói với các con, các con còn đi làm không?”
“Được rồi được rồi, giờ thì đã xuất viện rồi, đi, chúng ta về nhà thôi!”
Có lẽ người thân đều như vậy, dì Hồ nói với Chu Lê: “Dì nằm viện mà không dám nói với con gái, nó thích tự hù mình, dì không sao mà cũng bị nó dọa thành có chuyện.”
Dì ấy nhìn Chu Lê, người đang lẻ loi một mình: “Tiểu Chu à, có phải cháu cũng sợ người nhà lo lắng không?”
Chu Lê không tiện nói rằng cô không còn ai để kể, sợ lại gây ra sự thương hại, nên chỉ gật đầu. Dì Hồ thấy đúng như mình đoán tỏ ra không đồng tình: “Ấy, cháu không thể nghĩ như vậy. Nếu con gái nhà dì giống như cháu, dì mà biết sẽ đau lòng lắm. Dì nói cháu nghe, những người già như bọn dì, tuổi cũng đã nhiều, chịu đựng được hơn các cháu, sau này cháu không thể như vậy nữa, nếu bị bệnh phải nói với người trong gia đình.”
Chu Lê cười nhẹ, không nói gì.
“Tiểu Chu, Tiểu Hồ, vậy bọn ta đi trước nhé!”
“Vâng hai bác về, ngày mai nhà em cũng xuất viện, chúc bác sức khỏe, đừng vào bệnh viện nữa nhé!”
“Bà Lưu, tạm biệt.”
Trong phòng bệnh thiếu đi hai người, như thiếu đi một cái gì đó. Dì Hồ ngày mai cũng xuất viện nên ở trong phòng bệnh thu dọn đồ dùng, Chu Lê truyền nước xong thì xuống dưới ngồi một lúc ở vườn hoa nhỏ.
Xung quanh người qua kẻ lại, không đến nỗi cô đơn.
Chu Lê chưa bao giờ có nhiều thời gian để lãng phí như thế.
Thời đi học, cô vừa làm việc vừa học hành không ngừng nghỉ, sau khi đi làm lại càng không dám nghỉ ngơi, bận rộn với các dự án đến mức ngày đêm đảo lộn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể nhàn rỗi như vậy, chỉ ngắm nhìn vài đứa trẻ chạy nhảy đuổi theo quả bóng.
Quả bóng lăn đến bên chân cô, một cậu bé mũm mĩm chạy lại nhặt, Chu Lê nhặt bóng lên đưa cho cậu, cậu bé lau mũi, nói với giọng ngây thơ: “Cảm ơn chị.”
Cậu ôm bóng chạy đi xa, Chu Lê nhớ lại quá khứ và nở một nụ cười vui vẻ.
“Chị Chu Lê!” Giọng nói quen thuộc kéo cô trở lại thực tại, Tiểu Ninh đứng ở xa nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Cô nàng tiến lại gần, thấy vòng tay bệnh nhân trên cổ tay Chu Lê.
“Chị bị bệnh à? Sao lại một mình ở đây?”
Triệu Thầm định rời đi, thì Diệp Thiền bước tới cản đường.
“Chuyện này, lẽ ra em phải nói với anh từ lâu, chỉ là em luôn trốn tránh không dám đối mặt với anh. Em lấy lý do không muốn làm tổn thương anh để nhờ Chu Lê giấu giếm thay em, rồi tự lừa dối mình rằng như vậy là tốt cho mọi người. Nhưng sai thì vẫn là sai.”
Triệu Thầm nhíu mày, Trâu Tự khuyên Lục Điềm tiến lên an ủi Diệp Thiền.
“Này, có chuyện gì thì chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện cẩn thận được không? Đi thôi Triệu Thầm, chúng ta đến phòng sách.”
Trâu Tự kéo Triệu Thầm, nhưng anh đứng yên không nhúc nhích. Anh nhìn Diệp Thiền, biểu cảm không còn chút ấm áp nào: “Tôi đã nói rồi, tôi không còn quan tâm đến những gì đã xảy ra trước đây, em không cần làm thế.”
Diệp Thiền rơi nước mắt.
Triệu Thầm nói xong, vượt qua Trâu Tự định rời đi. Dịch Nguy Nhiên vẫn im lặng bỗng lên tiếng chặn anh lại: “Nếu mày không muốn nghe cô ấy nói, thì tao sẽ nói thay cô ấy.”
Anh ta tiến đến trước mặt Triệu Thầm, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tìm một chỗ khác, nơi này không thích hợp.”