Tiểu Ninh đến bệnh viện tìm mẹ, tình cờ gặp được Chu Lê.
Chu Lê nhìn thấy trợ lý cũ, mỉm cười hòa nhã rồi nói: “Ừm, cơ thể có chút không thoải mái. Sao em lại đến bệnh viện?”
Khi được hỏi về vấn đề này, Tiểu Ninh quên hỏi cô không thoải mái ở đâu. Cô nàng tỏ ra bực bội: “Em đến tìm mẹ em, bà ấy ốm mà cũng không nói cho em biết, nếu không phải em về nhà một chuyến trước, được hàng xóm nói cho biết, em còn không biết mẹ mình nhập viện!”
“Đừng lo lắng.” Chu Lê an ủi cô ấy: “Chắc chắn không có chuyện gì to tát, nên họ mới không nói cho em biết, em mau chóng đi tìm mẹ của mình đi.”
“Được rồi, vậy em đi trước đây chị Chu Lê.” Tiểu Ninh trong lòng có chuyện, dù bụng có nghi vấn cũng tạm thời gác lại: “Một lát nữa em sẽ quay lại tìm chị.”
“Ừ, đi nhanh lên.”
Cô nàng hấp tấp rời đi, thậm chí quên hỏi số phòng bệnh của Chu Lê.
Sau khi Tiểu Ninh rời đi, thế giới của Chu Lê lại trở về yên tĩnh. Cô ngồi thêm một lúc, cho đến khi tuyết bắt đầu rơi mới thong dong đứng dậy. Cô tuân theo lời dặn của bác sĩ, không dám đi quá nhanh. Mấy cậu bé chơi bóng ôm bóng chạy vào trong, gọi to về phía Chu Lê: “Chị ơi! Tuyết rơi rồi! Mau chạy đi!”
Chu Lê cười nhẹ, đợi cô chậm rãi đi đến dưới mái hiên, tóc và quần áo đã phủ một lớp tuyết mỏng. Những bông tuyết dần tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể cô, vài bông nghịch ngợm chui vào giữa cổ, mang lại cảm giác mát mẻ.
Mùa đông ở Bắc Thành lạnh lẽo và hiu quạnh, hầu như mỗi dịp Tết đều có vài trận tuyết lớn rơi, đến khi từng nhà treo đèn lồng đỏ, Tết mới thực sự đến.
Tết Nguyên Đán năm ngoái, Chu Lê coi như đã đón Tết cùng với Triệu Thầm. Anh đã về nhà sớm để ăn bữa cơm Tất niên với gia đình, sau đó lái xe hơn một tiếng đến tìm cô. Mặc dù đã qua nửa đêm, nhưng họ đã cùng nhau chào đón ánh bình minh đầu tiên của năm mới.
Rời bỏ một người thực ra không hề khó khăn. Bởi vì phần lớn thời gian, Chu Lê là người bị bỏ lại, còn người chủ động rời đi thì không phải nhìn theo bóng lưng của người khác.
Gian nan nhất là sau khi chia tay, rõ ràng biết rằng người kia không yêu mình đến thế, nhưng bạn vẫn luôn có thể nhớ lại từng khoảnh khắc đối phương quan tâm đến mình.
Lục Điềm đứng ngoài phòng sách, liên tục gọi điện cho Chu Lê, nhưng chị ấy vẫn không bắt máy. Trâu Tự và Triệu Thầm vào trong rồi không trở ra từ đó, trước khi vào, Trâu Tự nghiêm túc dặn dò cô: “Em gọi điện cho Chu Lê, bảo cô ấy có việc rất quan trọng, bảo cô ấy lập tức đến đây.”
Lục Điềm chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên mặt của Trâu Tự. Điện thoại reo rồi lại im, cô liên tục gọi, bên trong cánh cửa khép chặt không phát ra tiếng động nào, yên tĩnh một cách kỳ dị.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Điềm đã từ bỏ việc gọi điện. Cửa đột ngột mở ra, Triệu Thầm bước ra trước, mang theo một luồng khí lạnh lướt qua cô rồi đi mất. Lục Điềm nhìn qua cánh cửa hé mở, thấy Diệp Thiền vẫn còn vệt nước mắt trên mặt, ngồi bệt trên sàn mặt trắng bệch. Dịch Nguy Nhiên đưa tay ra đỡ, nhưng cô ấy quay mặt đi, tự mình đứng dậy.
Dịch Nguy Nhiên lặng lẽ thu tay lại.
Trâu Tự lừ lừ nhìn hai người họ, anh bước ra khỏi phòng sách hỏi Lục Điềm: “Cô ấy có nghe máy không?”
Lục Điềm đáp với vẻ dè dặt: “Không nghe máy.”
“Bọn họ……” Nét mặt nghiêm trọng của Trâu Tự khiến Lục Điềm lấy làm lo lắng, “Không sao chứ?”
Trâu Tự mở điện thoại, không thấy tin nhắn trả lời của Chu Lê thì bực tức đáp lời: “Không sao, không chết được đâu.”
Sự phản bội của Dịch Nguy Nhiên và Diệp Thiền, sự lạnh lùng của Chu Lê, tất cả đều khiến cho Trâu Tự nổi giận. Thấy Chu Lê không trả lời, anh đành đi tìm Triệu Thầm, trước khi đi còn an ủi bạn gái: “Anh đi xem Triệu Thầm thế nào, một lát nữa sẽ để tài xế đưa em về. Đừng lo, anh không sao đâu.”
“Ừm.” Lục Điềm nhìn theo bóng dáng Trâu Tự rời đi, quay lại thấy Dịch Nguy Nhiên và Diệp Thiền vẫn đứng tại chỗ, nén lại sự tò mò trong lòng, cô lặng lẽ đi khỏi.
Trước khi lên lầu, Chu Lê lôi ra chiếc điện thoại để chế độ im lặng, định mua một cốc sữa chua ở máy bán hàng tự động trong sảnh. Thấy một loạt tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ, cô không phản ứng gì, vốn không định gọi lại, nhưng ngay sau đó, Trâu Tự lại gọi điện đến.
Cô do dự vài giây rồi bắt máy.
“Triệu Thầm đã biết về chuyện của Dịch Nguy Nhiên và Diệp Thiền.”
Chu Lê không hề ngạc nhiên, vì Diệp Thiền đã nói rằng cô ấy sẽ thẳng thắn với Triệu Thầm. Cô chỉ không hiểu ý nghĩa của cuộc gọi này từ Trâu Tự.
“Ừm, em biết rồi.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy sau khi suy nghĩ một hồi.
Trâu Tự cảm thấy hơi khó chịu đối với sự hờ hững của Chu Lê, anh chạy ra ngoài thì không thấy Triệu Thầm, đang lùi xe ở bãi đỗ.
“Anh biết em và Triệu Thầm vẫn đang cãi nhau, nhưng bây giờ, có thể tạm thời bỏ qua không? Em đi gặp cậu ấy sẽ hữu dụng hơn anh nhiều.”
“Bọn em chia tay rồi.”
Nói xong câu này, bên phía Trâu Tự trở nên im lặng.
Chu Lê lặng lẽ thở dài: “Dù em có đến tìm anh ấy, cũng chẳng làm được gì cả.”
Cô chỉ đóng vai trò rất nhỏ, đến nơi có khi lại khiến anh tức giận thêm, anh đã đủ đau khổ rồi, cô cần gì phải quấy rầy.
Trâu Tự ngồi trong xe, hồi lâu không lên tiếng, Cô không biết phải nói gì nên đã tắt điện thoại.
Chu Lê mua sữa chua, rồi bỏ điện thoại vào túi. Cô đi đến cửa nhìn ra ngoài, trời đã tối, tuyết rơi lả tả, từng bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống đất tan thành nước. Chu Lê cảm nhận nhịp tim của mình, có chút không đều nhưng vẫn khá ổn.
Cô buộc gọn tóc lại, nhét vào mũ áo khoác lông vũ, sau đó đội mũ và kéo khóa lại, như vậy tóc sẽ không bị ướt. Dây đeo trên cổ tay được giấu vào trong tay áo, cô uống hết sữa chua rồi bước ra khỏi sảnh, tiến vào màn đêm sắp buông xuống.
Bên ngoài bệnh viện đầy taxi, Chu Lê tùy tiện ngồi vào một chiếc, nói với tài xế địa chỉ của biệt thự. Vì tuyết rơi, đường hơi tắc, khi Chu Lê đến biệt thự thì trời đã tối. Cô nghĩ rằng Triệu Thầm sẽ ở trong ngôi nhà đầy kỷ niệm của anh, nhưng anh không ở đó.
Trong nhà tối om như mực.
Chu Lê lại gọi taxi đến căn hộ của Triệu Thầm, rồi nhớ ra nên gọi điện thoại, ban đầu nghĩ rằng anh sẽ không nghe máy, nhưng điện thoại reo vài tiếng thì đã kết nối.
“A lô.”
Không nghe được sự bất thường trong giọng nói của anh, cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Anh có ở nhà không? Em muốn đến lấy ít đồ.”
“Có, em qua đây đi.”
Đến cửa căn hộ, cô bấm chuông, không lâu sau thì Triệu Thầm ra mở cửa.
Anh cúi xuống lấy dép cho cô, nói: “Anh chưa đổi mật khẩu, em không cần như vậy.”
Sau khi đặt dép ở bên chân Chu Lê, anh đi về phía phòng sách, chỉ để lại một bóng lưng. Phòng khách không bật đèn, đèn trong phòng sách đang sáng, anh trở lại ngồi trước giá vẽ, nghe thấy tiếng bước chân gần lại phía sau, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải Trâu Tự đã bảo em đến đây không?”
Anh đã xem qua những thứ cô để lại đây, ngoài chiếc USB và máy tính đã mang đi trước đó, hình như không có gì đáng để cô một mình đến đây vào đêm tối.
“Có phải em đã sớm biết về chuyện của hai người họ không?”
Chu Lê đứng bên cửa, nhìn anh quay lưng về phía mình chăm chú vẽ tranh.
“Không phải, em cũng mới biết chưa lâu.” Giờ đây cô có thể trả lời một cách trung thực, giọng điệu của anh dường như cũng không thể hiện sự tức giận.
“Anh tưởng là em đã biết từ lâu, sợ làm tổn thương anh nên mới không nói.” Cô không liên quan gì đến chuyện này, nói ra sớm mới là lựa chọn thông minh nhất, cô thông minh như vậy sao lại làm thế?
“Xin lỗi, trước đây anh cứ đổ hết mọi giận dữ về phía em. Nhưng em thật sự nên nói cho anh sớm hơn, anh không đến nỗi yếu đuối như vậy.”
Triệu Thầm thở dài, bóng dáng lẻ loi.
Chu Lê thấy buồn bã, nhưng nhớ lời bác sĩ, phải kiểm soát cảm xúc, vì vậy bình tĩnh nói: “Những điều em đã hứa, sẽ không nuốt lời.”
Nghe những lời của cô, anh cười nhẹ, đúng vậy, cô chỉ đang giữ đúng lời hứa.
“Vậy nên, em thấy cô ấy đáng thương, trong khi còn chưa biết cô ấy đang ở bên ai, mà đã đồng ý che giấu cho cô ấy? Anh có nên khen em tốt bụng không?”
Đúng rồi, cô còn có nguyên tắc đạo đức, không quên khuyên Diệp Thiền chia tay với anh, nếu không với tính cách của Diệp Thiền, cô ấy sẽ không thể làm được việc quyết đoán như vậy, có thể đến khi anh phát hiện ra, cô ấy mới chịu nói sự thật.
Chu Lê nhớ đến việc Diệp Thiền cầu xin mình.
“Xin cô đừng nói với Triệu Thầm, người đó đối với anh ấy còn quan trọng hơn cả tôi. Tôi biết cô thích anh ấy, cô chắc chắn không muốn thấy anh ấy khổ sở đúng không?”
Đến hôm nay, Chu Lê vẫn không biết lựa chọn của mình có đúng hay không.
Nhưng xem ra điều duy nhất có thể chắc chắn là nếu cô không tự ý tiến lại gần anh, thì bí mật này có lẽ sẽ bị chôn vùi suốt đời.
Bởi vì lúc đó, cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gắn bó với anh.