Tới nửa đêm, Chu Lê phát sốt.
Cô ngủ mê man, lúc thì như nằm trên tuyết, lúc thì như nằm trên lò lửa, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, cô vật lộn để tỉnh dậy và bấm chuông gọi y tá, rồi tiêm thuốc, uống thuốc, sau đó lại chìm vào mộng mị.
Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng bệnh, Tiểu Ninh nhìn gương mặt nhăn nhó không yên của Chu Lê, cô nàng không thể diễn tả được tâm trạng của mình.
Mẹ của Tiểu Ninh hôm nay xuất viện, trong khi Chu Lê vốn có thể xuất viện trước Tết, lại phải kéo dài thời gian vì cơn sốt bất ngờ.
Chu Lê vẫn đang ngủ, mắt không thể mở nổi. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy Tiểu Ninh đang bàn bạc với mẹ.
“Đúng rồi, chính là người lãnh đạo đối đãi cực kỳ tốt với con mà con từng kể với mẹ hồi trước.”
“Con xin nghỉ vài ngày để chăm sóc chị ấy.”
Tiểu Ninh đưa mẹ về nhà, rồi lại quay trở lại bệnh viện. Mẹ cô ấy biết Chu Lê trước đây là lãnh đạo của con gái mình, nên đã nhờ bố Tiểu Ninh nấu canh và chuẩn bị đồ ăn mang đến cho cô. Mặc dù trước đây dì ấy vẫn chia cho Chu Lê một phần, nhưng tâm ý lúc này đã khác.
“Trước đây người ta đối xử tốt với con như vậy, con phải biết ơn. Mẹ cũng gần khỏi rồi, ở nhà còn có bố con, con ở bệnh viện nhớ quan tâm chăm sóc cô ấy, tối mẹ sẽ bảo bố con nấu bữa tối mang đến cho hai chị em.”
Chu Lê ngủ đến trưa, sau khi hạ sốt, cô đã tỉnh táo phần nào. Cô nói với Tiểu Ninh: “Chỗ của chị không sao rồi, em về nhà ở với mẹ đi.”
Tiểu Ninh kê bàn, đổ canh từ bình giữ nhiệt ra, mỉm cười nói: “Chị Chu Lê, bây giờ chị không còn là lãnh đạo của em nữa, em không nghe lời chị đâu, chị đừng khách sáo với em.”
Thấy cô ấy như vậy, Chu Lê biết không thể nói động được Tiểu Ninh, ăn xong cơm rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Tiểu Ninh chỉ là một nhân viên quèn, xin nghỉ hai ngày rồi lại phải trở về làm việc. Sau khi Chu Lê hạ sốt thì có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Tiểu Ninh tan ca vẫn sẽ đến bệnh viện thăm cô, mang cơm múc nước hoặc ngồi tán dóc với cô một lúc.
Việc Chu Lê và Triệu Thầm hủy hôn vẫn chưa lan ra, nhưng Tiểu Ninh dù có ngốc đến đâu cũng biết giữa họ có vấn đề. Hơn nữa, Trâu Tự dường như đã cãi nhau với Dịch Nguy Nhiên, hai người đã lớn tiếng với nhau ở công ty.
Những người bạn cùng nhau phấn đấu thời trẻ, giờ đây hoàn toàn rã đám, dường như đang minh chứng cho câu nói đừng bao giờ khởi nghiệp cùng bạn bè.
Trên đời này không có tình yêu nào vĩnh viễn không thay đổi, cũng không có tình bạn nào vĩnh viễn không sứt mẻ.
Một người đơn thuần như Tiểu Ninh dần cảm nhận được sự phức tạp của bản chất con người khi chứng kiến cảnh ngộ của Chu Lê.
Có lẽ nhìn ra Tiểu Ninh đang nghi ngờ về cuộc sống, Chu Lê nói với cô ấy rằng nếu coi cuộc đời như một hành trình, thì họ mới chỉ đi được chưa đến một phần ba, những gì họ đang trải qua chỉ là khởi đầu mà thôi, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều chông gai hơn.
Không thể vì những chướng ngại tạm thời mà phủ nhận ý nghĩa của cuộc sống. Con đường vẫn phải đi, mỗi người đến đây đều là đơn độc, và khi đến đích cũng vẫn là đơn độc, những người đồng hành giữa đường rồi cũng sẽ rời đi.
Chu Lê cũng cảm thấy buồn, nhưng nếu coi đó như một việc cần thiết như ăn uống, thì sẽ không khó chịu đến vậy.
Không biết có phải vì những năm gần đây hương vị Tết ngày càng nhạt nhòa, mà một thành phố có nền văn hóa lâu đời như Bắc Thành, bắt đầu chú trọng đến việc tuyên truyền về các ngày lễ truyền thống.
Đêm giao thừa, khắp các ngóc ngách của thành phố đều ngập trong sắc đỏ. Tại quảng trường, những con búp bê và Niên Thú[7] được dựng lên, trong các trung tâm thương mại phát nhạc sôi động, màn hình lớn liên tục phát những đoạn quảng cáo về ngày lễ quan trọng nhất đối với người Trung Quốc. Chính phủ cũng tổ chức nhiều hoạt động có ý nghĩa, hy vọng đưa ngày Tết trở về diện mạo như xưa.
[7]Niên Thú (年兽) là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc. Ký tự Niên (年) trong tiếng Trung có nghĩa là “năm” trong ngày tháng năm. Tương truyền rằng, ngày xửa ngày xưa ở Trung Quốc có con thú dữ gọi là “Niên”, trên đầu mọc sừng, hết sức hung dữ. Thú “Niên” quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến Đêm giao thừa thì nó mới lên bờ để giết súc vật và hại người. Vì vậy, cứ đến ba mươi Tết, già trẻ gái trai trong các làng trại đều phải chạy vào rừng sâu núi thẳm khỏi bị thú dữ “Niên” làm hại. Niên là một phần quan trọng trong lễ hội năm mới tại Trung Quốc, các học giả lý giải nó là lý do đằng sau một số truyền thống trong ngày lễ này như mặc quần áo màu đỏ và tạo ra tiếng ồn từ trống và pháo hoa.
Ông bà nội của Trình Hựu Linh sống ở nước ngoài. Mỗi năm vào đêm Giao thừa, bố mẹ và cô bé đều ở nhà bà ngoại, năm nay cũng không ngoại lệ. Triệu Du đã dẫn chồng và con gái về nhà trước một ngày, Triệu Thầm cũng đã đón ông bà Triệu từ vùng ngoại ô về.
Việc Triệu Thầm và Chu Lê chia tay không còn giấu giếm được, mẹ Triệu đã âu sầu nhiều ngày vì chuyện này.
Trình Hựu Linh bất ngờ không đòi tìm Chu Lê, chỉ cúi đầu thở dài thườn thượt, “mối tình đầu” của cô bé cũng đã bị mẹ b*p ch*t từ trong trứng nước, giờ cũng đang trong trạng thái “Thất tình” giống như Chu Lê.
“Người thất tình” thường không muốn bị quấy rầy, cô bé đã lớn rồi, sẽ không khờ khạo đi hỏi Chu Lê những câu hỏi ngớ ngẩn như “tại sao lại chia tay với cậu của em”. Cô bé cũng sẽ không hỏi cậu mình tại sao lại chia tay với Chu Lê, vì trong mắt cô bé, đó là điều cậu mình đáng phải chịu.
Bận rộn cả ngày, ăn xong bữa cơm Tất niên, Trình Hựu Linh nhận được một đống phong bao lì xì, rồi lại chạy sang nhà hàng xóm khoe khoang trước mặt Trâu Tự. Trâu Tự đã lì xì cho Trình Hựu Linh rồi hỏi cậu cháu đâu, cô bé đáp: “Ở trong phòng buồn bã chứ sao ạ.”
Người lớn thích giả vờ, đặc biệt là những người như cậu của cô bé. Rõ ràng rất buồn, nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhận lì xì, Trình Hựu Linh trở về nhà, cô bé không muốn nghe mẹ và bà ngoại lải nhải, nên đã trốn vào phòng cậu. Ngày Tết, cậu ngồi đó đọc sách với vẻ mặt u ám, Trình Hựu Linh nằm trên sofa của cậu chơi game, phân tán nỗi buồn do “thất tình” mang lại.
Khoảng chín giờ tối, Chu Lê gửi cho Trình Hựu Linh một phong bao lì xì qua WeChat, chúc cô bé năm mới vui vẻ.
Trình Hựu Linh mắt đỏ hoe, gửi cho Chu Lê một đoạn ghi âm, nói: “A Lê, chị cũng năm mới vui vẻ nhé!”
Người sắp hóa đá nghe thấy âm thanh liếc nhìn qua, cô bé hừ một tiếng, quay lưng để lại cho anh một cái bóng.
Vì là Tết, bệnh viện đã cho xuất viện những ai có thể ra viện, phòng bệnh của Chu Lê cũng không ai vào nữa. Cô ngủ cả ngày, đến tối vẫn cảm thấy buồn ngủ, Tiểu Ninh đến mang cho cô sủi cảo, cô ăn một ít rồi bảo cô ấy về.
Sau khi gửi xong WeChat cho Trình Hựu Linh, cô lần lượt nhận được nhiều lời chúc Tết, cô trả lời từng cái, rồi nhấn vào một tài khoản có hình đại diện quen thuộc.
Triệu Thầm: Chúc mừng năm mới.
Tim cô lại đập không đều hai lần, rồi dần dần ổn định lại. Thời gian này uống thuốc, điều trị rất hiệu quả, nó đã nghe lời nhiều hơn.
Chu Lê nghỉ một lúc, cô gửi bốn chữ như đã trả lời bao người khác.
Chu Lê: Chúc mừng năm mới.
Bên kia nhanh chóng gửi một tin nhắn khác.
Triệu Thầm: Ăn sủi cảo chưa?
Chu Lê: Ăn rồi.
Ở quê nhà của Chu Lê, mỗi dịp Tết đều không thể thiếu sủi cảo. Cô sẽ làm một loại súp viên đặc biệt, những viên sủi cảo tròn trịa tượng trưng cho sự đoàn viên. Mỗi lần cô làm, bà cô lại tỏ ra cực kỳ bực tức, nói rằng cả nhà đã chết hết rồi thì đoàn viên với ai, cô cố tình chọc tức bà, mặc dù bà tức giận, nhưng mỗi năm khi ở nhà, Chu Lê vẫn làm. Thịt cá trắng muốt được thêm một loại nước từ củ, trở nên hồng hồng, rất đẹp mắt.
Dịch Nguy Nhiên, Trâu Tự, Diệp Thiền đều gửi lời chúc Tết, như thể mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Diệp Thiền còn nhờ Diệp Hàm gửi cho Chu Lê một đoạn ghi âm: “Hàm Hàm, nói với chị Chu Lê chúc mừng năm mới, cảm ơn chị.”
“Cảm ơn chị Chu Lê, chúc mừng năm mới.”
Chu Lê trả lời một lúc thì buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cô để điện thoại xuống và rơi vào giấc ngủ say, không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
Trước Tết Nguyên Tiêu, Chu Lê cuối cùng cũng có thể xuất viện. Cô hồi phục khá tốt, bác sĩ nói theo tình trạng bệnh của cô, ít nhất cần nghỉ ngơi thêm ba tháng, không được lo lắng, mệt nhọc, vận động, cả việc học lẫn công việc đều phải tạm dừng, phải tĩnh tâm dưỡng bệnh.
Tiểu Ninh đưa cô về chỗ ở, trong nhà lâu không có người ở, thoang thoảng một luồng khí lạnh. Cô nàng giúp Chu Lê dọn dẹp qua, rồi nói: “Chị Chu Lê, chị hãy nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi cho em.”
Chu Lê gật đầu đồng ý, sau khi tiễn Tiểu Ninh xong lại bắt đầu ngủ.
Cô ngủ vài ngày, hầu như không ra ngoài, nghe theo lời bác sĩ, ngay cả việc nhà cũng không dám làm nhiều. Trong nhà có chút bừa bộn, cô ngồi trên sofa đọc sách, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại bên ngoài.
Cứ như vậy trôi qua vài ngày, cho đến khi chủ nhà lại tìm đến, hỏi cô có cần sửa nhà vệ sinh không, tiền thuê cũng sắp đến hạn. Chủ nhà dường như nghe phong phanh chuyện Chu Lê sắp kết hôn, hỏi cô có muốn gia hạn hợp đồng không.
Chu Lê lưỡng lự vài giây rồi trả lời: “Không cần đâu, nhà vệ sinh để khi nào cháu chuyển đi thì bác tìm người sửa sau ạ.”