Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 38



Trong câu chuyện này, Chu Lê vốn không nên có tên.

Có thời gian giằng xé trong chuyện tình cảm thì điều kiện tiên quyết cô phải là người không cần lo lắng về sinh kế, trong khi khoảng thời gian đó cô gần như chỉ nỗ lực để sống tốt. Cô sống luồn cúi, không thể với tới trời trăng trên cao.

Có lẽ là vì Chu Lê luôn không thể hòa nhập vào cuộc sống của những người xung quanh, dù sao thì họ mỗi ngày chỉ nghĩ hôm nay ăn gì, còn cô thì nghĩ hôm nay có thể ăn gì. Cô có mối quan hệ khá tốt với những người ở cạnh, nhưng vẫn luôn cảm thấy lạc lõng.

Chẳng hạn như Tô Tiểu Tiểu có thể nói một cách hiển nhiên rằng, tiền có thể so sánh với tình cảm sao? Tiền có thể mua được tình cảm sao?

Còn cô sẽ im lặng, cảm thấy tiền quan trọng. Tiền có thể mua thức ăn, có thể mua quần áo ấm, có thể giúp người ta sống sót. Chỉ khi sống sót, con người ta mới có thể theo đuổi những điều tốt đẹp hơn.

Vì vậy trong câu chuyện này, cô chỉ đóng vai trò là một khán giả.

Chu Lê từng hỏi Diệp Thiền tại sao, có phải Triệu Thầm đối xử với cô ấy không tốt hay cô ấy không thích Triệu Thầm. Diệp Thiền nói Triệu Thầm đối xử với mình rất tốt, cô ấy cũng rất thích anh.

Vậy thì lý do tại sao?

“Tôi không biết.” Diệp Thiền nức nở: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, bản thân tôi thật sự rất yêu anh ấy, chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau nỗ lực vì lý tưởng. Anh ấy luôn ở nước ngoài, nhưng vẫn nhớ đến tôi. Khi tôi gặp chuyện, anh ấy cũng sẽ trở về bên tôi ngay lập tức. Tôi thật sự không biết tại sao, rõ ràng rất yêu anh ấy. Thế mà…”

Diệp Thiền nói, chỉ có một lần.

Cô ấy đã bỏ lỡ một buổi biểu diễn quan trọng, bị thầy giáo phê bình, trong lúc tâm trạng rối bời và tinh thần sa sút, thì người đó xuất hiện. Con người dường như luôn thích tìm kiếm chỗ dựa ở người khác, khi có ai đó có thể chia sẻ nỗi buồn với mình, bạn sẽ dễ dàng từ bỏ lý trí.

Bắt đầu chỉ là một cái ôm mà thôi.

Sau này, Chu Lê nghĩ lại khởi đầu giữa cô và Triệu Thầm cũng có vẻ như vậy, chỉ khác là họ sẽ không làm những điều tổn thương người khác. Cô hy vọng anh có thể hạnh phúc, anh thì cần một chỗ dựa tình cảm, từ đó họ nương tựa vào nhau.

Nhiều lúc, điều này có thể được gọi là tình yêu. Bởi vì tình yêu vốn dĩ là hai người dựa dẫm vào nhau, cùng nhau đối mặt với những sóng gió và khó khăn trong cuộc sống.

Nhưng sau đó, Chu Lê cảm thấy không phải như vậy. Mỗi người đều là những cá thể độc lập, đều phải trải qua những khó khăn của riêng mình.

Triệu Thầm cảm thấy đau khổ vì sự phản bội của Dịch Nguy Nhiên và Diệp Thiền, nhưng chỉ có vậy thôi. Mọi chuyện đã qua nhiều năm, thực ra cũng không còn quan trọng nữa. Nếu năm đó anh phát hiện ra, thì bây giờ chắc chắn cũng đã nguôi ngoai.

Nỗi buồn này cũng rất hạn chế, ít nhất sự xuất hiện của Chu Lê đã an ủi Triệu Thầm về những cảm xúc mà anh đã kìm nén từ sau khi chia tay.

Cô sẽ đến, chứng tỏ rằng cô không hề thờ ơ với mối quan hệ này.

Chu Lê quả thật không yên lòng, cô không phải là thánh nhân, không thể kiểm soát tình cảm một cách tự do. Cô hy vọng anh có thể hạnh phúc, đó là điều chưa bao giờ thay đổi.

Tuy nhiên, Chu Lê cũng không thể làm gì, cô đến đây chỉ là để cho lòng mình được yên ổn. Cô không thể giải tỏa cảm xúc của anh, anh phải tự mình vượt qua.

“Em đi thu dọn đồ đạc.” Chu Lê đến vội vàng, nhưng đã đến thì cũng có thể tranh thủ làm những việc đã bị trì hoãn từ lâu.

Cô chỉ là một người ngoài cuộc, không thể đánh giá về những chuyện đã xảy ra năm đó, huống chi họ đã chia tay.

Chu Lê để lại đây không nhiều đồ dùng, chỉ có quần áo, mỹ phẩm và một số thứ linh tinh không quan trọng. Thực ra không cần thiết phải mang đi, nhưng để ở đây thì không tốt lắm. Trước đây cô nghĩ không thể để anh giúp mình dọn dẹp, nên mới nói sẽ đến lấy, nhưng bây giờ sức khỏe của cô không ổn, không thể vận động mạnh. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định mang theo hai bộ quần áo thường mặc hồi trước.

Phòng thay đồ đã được dọn dẹp, không còn bừa bộn như lần trước đó.

Cô không mang theo gì, định tìm một cái túi để đựng quần áo, anh lặng lẽ đi đến phía sau choàng tay ôm lấy cô. Hơi thở quen thuộc bao bọc cô chặt chẽ, nhịp tim không đều của Chu Lê càng trở nên hỗn loạn.

“Đừng đi, được không em?”

Chu Lê chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu gần như van nài của anh.

Cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nhưng cô biết đây không phải là niềm vui, nỗi buồn hay bất kỳ cảm xúc nào khác. Cô đang ốm, đó là nỗi đau do bệnh tật mang lại.

Chu Lê nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Triệu Thầm, không nhìn biểu cảm của anh, rồi coi như chưa có gì xảy ra, tiếp tục sắp xếp quần áo.

Cô không thấy ánh mắt của Triệu Thầm từ khi cô tránh thoát, đầu tiên là bi thương, sau đó trở nên lạnh lẽo.

“Dạo này em có vẻ sống khá tốt.” Anh thu lại cảm xúc, nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô, động tác khi thu dọn quần áo cũng không hề chậm chạp.

Một thời gian không gặp, cô đã béo lên một chút. Khuôn mặt có nhiều thịt hơn, trông không còn khó gần như trước, ngược lại còn có nét đáng yêu.

Cô quá gầy, anh đã từng cố gắng làm cho cô béo lên, nhưng chưa bao giờ thành công.

Trong thuốc điều trị có hormone, sự thèm ăn của Chu Lê cũng không giảm. Cô ăn xong thì ngủ, tự nhiên đã tăng cân. Cô giả vờ không hiểu lời anh nói, cầm hai bộ quần áo rồi không định động đậy nữa, sau đó nhìn thẳng vào anh: “Khoảng thời gian này em hơi bận, những thứ khác nhờ anh dọn dẹp và vứt đi nhé.”

Triệu Thầm nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của cô, hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao lại đến đây?”

Chu Lê không muốn nói dối, vì vậy cô đã trả lời một cách trung thực: “Bởi vì em lo lắng cho anh.”

“Chỉ là lo lắng thôi sao?” Anh cười nhạt, nhưng nụ cười không đến được đáy mắt.

“Ừm.” Chu Lê gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Họ mới chia tay không lâu, đã gắn bó với nhau nhiều năm, dù là anh hay là cô, đều còn chút tình cảm khó lòng dứt bỏ. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.

Triệu Thầm đã hiểu ra và khôi phục lại lý trí, với nỗi nhớ về những ngày xưa, giọng nói chuyển sang mềm mỏng: “Anh có một món quà tặng em.”

Bức tranh đó, anh đã vẽ mắt lên.

Triệu Thầm là một người theo đuổi sự hoàn hảo đến cực đoan, anh đã vẽ rất nhiều bức tranh và thiết kế, đây là tác phẩm mà anh vừa ý nhất cho đến nay.

Chu Lê nhìn bức tranh, người trong tranh đẹp đến lạ lùng. Cô ngẫm nghĩ, không thể từ chối.

Bức tranh không lớn, Triệu Thầm tháo tấm vải ra, cuộn lại và cho vào túi, sau đó đi lấy túi trong tay Chu Lê, chuẩn bị đưa cô về nhà.

Chu Lê tránh tay, nhận lấy túi đựng tranh rồi nói: “Không cần phiền anh đâu, em có thể tự về.”

“Muộn như vậy không an toàn.” Anh kiên quyết.

“Không, vẫn chưa muộn.”

“Ghét anh đến thế à.”

Chu Lê lắc đầu, nói: “Không ghét, chỉ là không cần thiết.”

“Không cần thiết.” Anh nở một nụ cười chua chát: “Cũng đúng, em luôn không cần anh.”

Chu Lê không tiếp lời.

Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng, cô chân thành nói lời tạm biệt, rồi quay lưng rời đi.

Trên đường về bệnh viện, Chu Lê đã gọi điện cho Trâu Tự, nói với anh ấy rằng cô đã đi thăm Triệu Thầm, anh vẫn ổn, Trâu Tự không cần quá lo lắng.

Trâu Tự nói: “Em có nhất thiết phải rời xa cậu ấy vào lúc này sao? Vào lúc cậu ấy cần em nhất.”

Chu Lê ngồi trên taxi, những ánh đèn neon của thành phố vẫn không ngừng chớp nháy trong đêm tuyết, rực rỡ và đầy màu sắc rơi vào mắt.

“Điều anh ấy cần nhất không phải là em.” Lúc này, điều anh cần chỉ là có một người bên cạnh, người đó có thể là Trâu Tự, có thể là Triệu Du hoặc bất kỳ ai khác.

“Việc này đã trôi qua từ lâu, anh ấy sẽ sớm hiểu ra thôi.”

Cô tin tưởng anh. Trước đây, nếu không có sự đồng hành của cô, anh cũng có thể tự mình vượt qua, chỉ là anh và những người xung quanh đã coi cô quá quan trọng.

Đến nỗi khiến cô đôi khi cũng nghĩ như vậy.

“Cái con bé này, đừng khóc nữa! Không phải đã nói với con là không sao rồi, ngày mai sẽ xuất viện sao? Nếu con còn khóc, khóc đến nỗi mẹ không ra viện được, con có vui không?”

“Phỉ phui cái miệng, cái miệng ăn mắm ăn muối!”

Tiểu Ninh vừa khóc vừa bảo mẹ ‘nhổ nước bọt nói lại’, khiến hai ông bà vừa khóc vừa cười không biết phải làm sao. Sau khi khóc xong, cô nàng trách mẹ, bảo mẹ lần sau không được giấu mình nữa, hai ông bà đều đồng ý, cứ như vậy mà ầm ĩ một hồi, thời gian đã không còn sớm.

“Được rồi, mẹ đã không sao rồi, để hai bố con về dọn dẹp lại phòng, ngày mai lại đến đón mẹ. Không còn sớm nữa, bệnh viện buổi tối không cho người ra vào, về sớm rồi ngủ sớm đi nhé.”

“Thế sao được! Tối nay con phải ở đây trông mẹ!” Tiểu Ninh ngồi trên giường trống bên cạnh, vẻ mặt kiên quyết không chịu rời đi.

“Cái con bé này, đây là giường của Tiểu Chu, đợi người ta về thấy con rồi mắng thì sao, sao lại không biết giữ phép lịch sự gì cả, lại đây, ngồi xuống!”

Tiểu Ninh lập tức bật dậy, lại nằm trên giường bệnh của mẹ không chịu đi. Thấy thật sự không đuổi được con gái, dì Hồ cũng từ bỏ, để chồng xách đồ về trước.

Thời gian không còn sớm, Tiểu Ninh trông cho mẹ ngủ, người trên giường bệnh trống vẫn chưa trở về. Tiểu Ninh nghe mẹ bắt đầu lảm nhảm, nói rằng Tiểu Chu người ta tốt thế nào, một mình nằm viện khổ biết bao.

“Con á, phải học hỏi người ta, đừng gặp chút chuyện là lại khóc lóc, lớn như vậy rồi mà còn như con nít.”

Tiểu Ninh nũng nịu trong lòng mẹ: “Thì chẳng phải con đang nghe lời mẹ mà?”

Thời điểm Chu Lê trở về, dì Hồ đã ngủ, còn Tiểu Ninh vẫn đang bấm điện thoại, nghe thấy cửa nhẹ nhàng bị đẩy mở, cô nàng ngước đầu khỏi giường chăm sóc rồi nhìn lên.

Thấy Chu Lê, Tiểu Ninh ngạc nhiên há miệng, Chu Lê kịp thời làm động tác im lặng với cô nàng.

Đêm càng lúc càng sâu.

Chu Lê cẩn thận đặt bức tranh vào trong tủ, vệ sinh cá nhân đơn giản, cởi bỏ quần áo và nằm trên giường bệnh. Tiểu Ninh ngồi trên giường chăm sóc, tiến lại gần cô.

“Chị Chu Lê.” Tiểu Ninh nhớ đến lời mẹ, gọi tên cô nhưng không biết nên nói gì.

Chu Lê sợ đánh thức dì Hồ, thì thầm: “Tiểu Ninh, chị muốn nhờ em một việc.”

“Có chuyện gì, chị nói đi, em đồng ý với chị hết.” Tiểu Ninh cảm thấy hơi chua xót, vội vàng đồng ý.

“Đừng nói với người khác về việc em gặp chị ở đây.” Trước đó, Tiểu Ninh vội vã rời đi, cô cũng quên dặn dò.

“Tại sao?” Tiểu Ninh không hiểu.

Tiểu Ninh trong lòng đầy nghi vấn, mẹ nói rằng Chu Lê một mình, không ai đến thăm chị ấy. Chồng chưa cưới của chị ấy đâu? Sếp Trâu và sếp Dịch đâu? Bạn bè của chị ấy đâu? Gia đình của chị ấy đâu?

“Chị Chu Lê, tại sao không được nói chuyện chị bị bệnh?”

Chu Lê biết rằng, nếu không phải cô cố tình giấu giếm, chắc chắn sẽ có nhiều người đến thăm cô. Cô có nhiều mối quan hệ tốt, cũng có một số bạn bè đối xử tốt với mình. Sẽ có người sẵn sàng chăm sóc cô, ở bên cô.

Tuy nhiên con người thường rất tham lam, dù có sự quan tâm của bạn bè, cô cũng sẽ không thỏa mãn, trong lòng cô chỉ thực sự mong chờ một người.

Cô không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai trong thời điểm này.

Chu Lê không cảm thấy mình đáng thương, đó là sự lựa chọn của cô. Thực ra, những gì cô có cũng không nhiều, nếu lúc nào cũng mơ tưởng giống như người khác, cô sẽ sống khổ cực hơn. Sống như hiện giờ là tốt nhất.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...