“Ha ha.” Lâm Thanh Thanh cười ngặt nghẽo: “Cậu thật sự nói lời ấy với anh ta sao?”
“Ừ.” Chu Lê gật đầu ôm Tiểu Tuấn, đút từng thìa súp cho cậu bé. Tiểu Tuấn thấy mẹ cười vui vẻ, cũng lộ ra hàm răng trắng nhỏ khiến lòng Chu Lê mềm tan.
Cách đây mười giờ đồng hồ, cô nghĩ rằng trái tim mình đủ lạnh lùng.
Sau khi rời bệnh viện, Chu Lê trở về khách sạn để trả phòng, Triệu Du đuổi theo giữ lại, thấy không thể giữ được thì muốn đưa cô về, nhưng Chu Lê đã từ chối, ngay cả đến ga tàu cao tốc cũng tự mình gọi taxi. Đến huyện thì trời đã tối sầm, cô cảm thấy hơi mệt, nên đã liên lạc với Lâm Thanh Thanh.
Ăn xong ở quán đã hơn tám giờ tối, Lâm Thanh Thanh nghe câu chuyện về bạn trai cũ nghe tin bạn gái cũ bệnh nặng mà vượt hàng nghìn dặm đến thăm, cười suốt cả buổi tối không ngừng. Chu Lê ban đầu không thấy chỗ nào buồn cười, nhưng bị bạn thân cười thì cuối cùng cũng bật cười theo.
Thời gian không còn sớm, Lâm Thanh Thanh đóng cửa quán, nắm tay con trai, dẫn Chu Lê về chỗ ở. Đêm ở huyện thật nhộn nhịp, bên đường bày các quầy hàng đêm, quảng trường phát nhạc ầm ĩ, một nhóm ông bà nhiệt tình nhảy múa. Đi qua khu vui chơi với cầu trượt bơm hơi đông trẻ con, Tiểu Tuấn không cưỡng lại được, Lâm Thanh Thanh đã trả tiền cho cậu nhóc vào trong, còn cô ấy và Chu Lê đứng bên ngoài xem con trai nô đùa vui vẻ với các bạn nhỏ.
Lâm Thanh Thanh vẫn đang cười, huých nhẹ khuỷu tay mình vào cánh tay của cô: “Này, A Lê, cậu còn nhớ hồi chúng ta học cấp hai, lớp trưởng tỏ tình với cậu, cậu đã từ chối cậu ấy như thế nào không?”
Chu Lê lắc đầu, cô đã sớm không còn ấn tượng gì với những chuyện xa lắc xa lơ như vậy.
Lâm Thanh Thanh bỗng nghiêm mặt, nhìn Chu Lê và nói một cách nghiêm túc: “Lớp trưởng, cái mà cậu nghĩ là thích chỉ là chút thiện cảm mà thôi. Nếu cậu thật sự thích tôi, sẽ không chọn thời điểm này để nói những điều như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy khó xử.”
Lâm Thanh Thanh bắt chước rất giống, đến nỗi Chu Lê cũng thấy giật mình.
Bắt chước xong, cô ấy lại cười: “Sau đó, lớp trưởng của chúng ta thật sự không dám nói chuyện với cậu nữa, cậu đúng là làm người ta đau lòng.”
“Ê, A Lê, cậu nghĩ người yêu cũ của cậu có còn quay lại tìm cậu không?” Lâm Thanh Thanh cười hỏi.
“Chắc là không đâu.” Tiếng cười của bọn trẻ xung quanh ngày càng lớn, cô nở một nụ cười nhẹ.
Chưa ai từng nói với anh những lời ấy, người kiêu ngạo như anh chắc chắn sẽ không quay lại quấy rầy. Đó chỉ là một cảm giác hối hận vô lý phát sinh từ một phút yếu lòng.
Nếu nói trên thế giới này, Chu Lê có một thứ không bao giờ cần, thì đó chắc chắn là sự đồng cảm và áy náy của người khác. Nếu nói trên thế giới này, Chu Lê ghét nhất thứ gì, thì đó cũng chắc chắn là sự đồng cảm và áy náy của người khác.
“Nè, A Lê, mình chợt nhận ra một điều.” Lâm Thanh Thanh mua hai cốc nước ở quầy bên cạnh, đưa cốc nóng cho Chu Lê: “Mình nhận ra việc cưa đổ được cậu thực sự là một việc rất khó.”
“Có sao?” Chu Lê uống hai ngụm nước ngọt.
“Có.” Lâm Thanh Thanh dựa vào lan can nhìn đám đông: “Mình nghĩ người yêu cũ của cậu sẽ quay lại tìm cậu.”
“Không đâu.” Chu Lê quay lưng về phía đám đông vẫy tay chào Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn khua hai bàn tay nhỏ đáp lại.
Lâm Thanh Thanh có thị lực tốt và khả năng quan sát nhạy bén, điều đó giúp cô ấy nhìn thấy một hình bóng không ăn nhập giữa đám đông.
(Lynn: mình đoán là Lâm Thanh Thanh đã nhìn thấy Triệu Thầm)
“Mẹ ơi!” Tiểu Tuấn gọi họ, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng quay mặt lại.
Chu Lê ở lại qua đêm với Lâm Thanh Thanh, sáng hôm sau đã về tới nhà. Thuần Thuần nghĩ rằng cô đi ít nhất phải ba bốn ngày, không ngờ lại trở về nhanh như vậy. Ngày tháng lại trở về với sự tĩnh lặng như trước, Chu Lê được yên lòng như mong muốn, có thể bình lặng chơi ghép hình.
Trâu Tự từ Triệu Du biết chuyện Chu Lê bị bệnh, anh chàng đã gọi điện cho cô. Chu Lê đáp lại rất lạnh nhạt, nói rằng mình đã gần khỏi, cảm ơn sự quan tâm.
Trâu Tự lại hỏi tại sao cô không nói cho họ biết, cô nói không cần thiết.
Triệu Thầm đã trở về Bắc Thành được vài ngày. Anh có rất nhiều công việc phải xử lý, bận rộn đến mức gần như không còn thời gian nghỉ ngơi. Trâu Tự đến tìm anh vài ngày sau, Thẩm An nói anh lại đi rồi.
Chu Lê nhận được điện thoại của Phó Nùng vào khoảng hai tuần sau đợt cô từ Bắc Thành trở về. Anh ta đã tới thẳng trước cổng làng, Chu Lê muốn bảo anh ta quay lại thì đã muộn.
Phó Nùng mặc áo khoác gió, đeo kính râm, khi bước xuống xe trông khá bảnh tỏn, miệng còn thốt lên: “Cảnh ở đây đẹp thật đấy.”
Đi được vài trăm mét, giày của anh ta dẫm phải phân gà, mặt lập tức biến sắc.
Chu Lê dẫn anh ta về nhà, gặp những cô dì chú bác quen biết đều chào hỏi, ai cũng nhìn chằm chằm vào Phó Nùng, anh ta chỉ biết nén cơn khó chịu dưới chân, nở một nụ cười lịch sự và đúng mực.
Đến nhà Chu Lê, Phó Nùng đã chịu hết nổi, vội vã nhờ cô tìm cho mình một đôi giày để thay. Chu Lê bất lực, nhà cô làm gì có giày cho đàn ông, cuối cùng vẫn phải nhờ Thuần Thuần, vừa hay có một đôi giày mới mua cho chồng, tuy lớn hơn một size nhưng vẫn có thể mang tạm. Thay xong giày, Phó Nùng lại khôi phục vẻ phong độ, nhiệt tình chào hỏi Thuần Thuần, hứa sẽ trả lại cô ấy một đôi giày mới.
Thuần Thuần đỏ mặt trước vẻ đẹp của anh ta, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, anh là bạn của chị A Lê, không cần khách sáo thế đâu.”
“Chị A Lê?” Phó Nùng cười mỉm: “Cô còn có một cái tên dễ thương như vậy à?”
“Huh? Chúng tôi từ nhỏ đã gọi như vậy.” Thuần Thuần ngại ngùng cười, cô ấy có vẻ mắc cỡ.
“Thế à, haha, tôi chỉ nghĩ đến vẻ nghiêm túc của cô ấy khi tranh dự án với tôi, hơi khó liên tưởng.”
“Thật sao? Chị A Lê ít nói, nhưng rất dễ gần, bình thường cũng không nghiêm túc lắm.”
“Chắc là với cô gái đáng yêu như cô thì cô ấy mới đối xử như thế, chứ khi làm việc cô ấy khá nghiêm khắc.”
Ngoài việc dẫm phải phân gà, Phó Nùng rất tò mò về con người và cảnh vật ở quê của Chu Lê. Nhưng cô là bệnh nhân, không thể dẫn anh ta đi chơi. Phó Nùng chỉ có thể trò chuyện với hai mẹ con nhà Thuần Thuần, rồi tự mình đi dạo quanh khu vực gần đó.
Người tới là khách, Chu Lê không thể đuổi người ta đi ngay khi vừa đến, đãi ăn đãi uống một ngày, sau cùng vào lúc trời tối mới lên tiếng, chuẩn bị tiễn vị tôn Phật này đi.
Phó Nùng ngồi ở nhà Chu Lê, thong thả nhấp ngụm trà rồi cất lời: “Khó khăn lắm tôi mới đến thăm cô một lần, không ở lại thêm hai ngày thì sao được.”
“Ở đây không có chỗ cho anh ở.” Chu Lê đáp lời với vẻ lạnh nhạt.
“Không sao, cái sofa này cũng có thể ngủ được, tôi có thể tạm chấp nhận.” Phó Nùng hoàn toàn không định rời đi: “Nếu cô cảm thấy điều đó không tốt cho danh tiếng của mình, tôi có thể ngủ trên xe cũng được.”
Chu Lê không quan tâm đến thứ gọi là danh tiếng, thấy Phó Nùng thật sự không định về, cũng không thể để anh ta ngủ trên xe, mà Phó Nùng lại không muốn ngủ ở phòng khách nhà Thuần Thuần, cô đành đưa một cái chăn và gối cho anh ta.
Phó Nùng mang theo nhiều thuốc bổ, đến tối mới dám lấy ra từ xe. Anh ta nói: “Thuốc cô có, bệnh cô cũng tự biết cách chữa, tôi mang những thứ này cũng thấy hơi vô nghĩa, không biết cô có thể dùng đến không, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của tôi, cô nhận lấy nè.”
Chu Lê lưỡng lự.
“Tôi đến chỉ để thăm cô, không có ý gì khác.” Phó Nùng thở dài: “Cô đừng luôn nghĩ đến việc từ chối sự quan tâm của người khác. Bạn bè, đồng nghiệp của cô ốm, cô cũng sẽ đi thăm, đừng có tiêu chuẩn kép như thế.”
“Cảm ơn.” Chu Lê nhận thuốc bổ, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng đã biết, bản thân cũng thật sự không có ý gì khác, Phó Nùng vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi: “Thật sự không về Bắc Thành nữa sao?”
“Ừ, không về nữa.”
“Thật sự buông xuống được sao?” Dù sao cũng là tình cảm nhiều năm.
Chu Lê không nói gì, nói buông xuống thì quá giả dối.
Phó Nùng cười nhẹ, nói: “Buồn ghê ấy, hình như tôi thật sự thích em rồi.”
Lẽ ra nên vui mừng, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh lại không thể vui nổi. Hai hôm trước, Phó Nùng còn giành được một dự án lớn từ Triệu Thầm, lúc đó thấy cậu ta có vẻ không quan tâm và mặt mày u ám, anh đã rất vui, còn ngứa mồm trêu chọc: “Nói đến thì con người mà, tình trường thất bại, sự nghiệp chắc phải thành công hơn chứ.”
Triệu Thầm không để ý đến anh, cậu ta vốn dĩ không mấy khi để ý đến anh, nhưng lúc đó Phó Nùng lại không thấy tức giận.
“Người như cậu, luôn sống trong thế giới của riêng mình, lúc nào cũng cảm thấy mình đã mất đi nhiều thứ, thực ra lại có rất nhiều. Đến khi thật sự mất đi thì làm gì cũng muộn rồi.”
Lúc đó anh đang nói về Triệu Thầm, nhưng bây giờ cảm thấy con người, luôn mắc phải những sai lầm giống nhau.
Trong lúc tắm ở nhà Chu Lê, nỗi sầu não của Phó Nùng đã bị một con côn trùng không rõ tên bay vào làm tan biến ngay tức khắc.
Chu Lê ở bên ngoài nghe thấy hình như có thứ gì đó đổ xuống, cô hỏi có chuyện gì, người bên trong trả lời: “Không sao, vô tình làm rơi đồ của cô.”
“Ồ.” Chu Lê không để ý, cầm quần áo sạch sẽ chuẩn bị đi nhà Thuần Thuần tắm nhờ, mặc dù cả hai không có gì, nhưng có một người đàn ông ở nhà mình, cô không thể yên tâm tắm rửa. Sau đó, cô mới muộn màng nghĩ ra, tối nay mình có thể ngủ cùng Thuần Thuần.
Không biết có phải do những ngày này đã ngủ quá nhiều, phản ứng của cô chậm hơn rất nhiều so với trước. Cô ôm quần áo, vì đang suy nghĩ nên không để ý, không biết đã đạp phải cái gì, đang bước thì trượt chân. Sự cố bất ngờ khiến tim cô lập tức có phản ứng, ngay khi Chu Lê chuẩn bị ngã xuống, một đôi tay to lớn đã đỡ lấy eo cô, mùi hương quen thuộc lập tức bao quanh Chu Lê.
“Không sao chứ?” Giọng anh trầm khàn trong đêm tối, át đi tiếng côn trùng và tiếng gió thổi.
“Không sao.” Tim Chu Lê vẫn đập loạn nhịp, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.
Quần áo rơi xuống đất, cô vội cúi xuống nhặt, động tác của Triệu Thầm nhanh hơn cô một bước, áo ngủ của cô đã rơi vào tay anh.
“Thật sự không sao chứ?” Mặc dù không ngã, nhưng anh sợ cô bị hoảng, bác sĩ nói cô không thể bị kích th/ích và kinh hãi. Triệu Thầm giữ lấy người đang định quay đi: “Anh không muốn làm phiền em. Nhưng nếu em thật sự không thoải mái thì hãy nói, ở đây đến bệnh viện rất xa.”
Tim vẫn đang đập mạnh, Chu Lê điều chỉnh hơi thở cố gắng bình tĩnh lại.
Triệu Thầm thấy cô không nói gì, lập tức quay lại trước mặt cô, sắc mặt cô đã có chút tái nhợt. Anh khẽ khàng ôm cô, vỗ về lưng cô: “Đừng sợ, hít thở từ từ, thuốc của em ở đâu?”
“Nhà…” Chu Lê không thể kiểm soát trái tim đang đập mạnh, không hiểu tại sao chỉ bị dọa chút xíu mà nó lại yếu ớt như vậy.
Triệu Thầm đã không còn bận tâm nhiều, nhẹ nhàng bế cô quay lại.
Chu Lê không thể phản kháng, thở hổn hển, dùng tay nắm chặt lấy áo anh.