Triệu Thầm bế Chu Lê trở về nhà, Phó Nùng lau tóc đi ra từ phòng tắm, thấy họ thì nhất thời giật mình, rồi sau đó anh ta lại phát hiện ra sự bất thường của Chu Lê.
Triệu Thầm nhẹ nhàng đặt Chu Lê xuống ghế sofa, cô yếu ớt chỉ vào phòng của mình. Anh nhanh chóng đi vào phòng cô, ra lệnh cho Phò Nùng bên cạnh: “Rót nước.”
Phò Nùng không kịp so đo với Triệu Thầm, rót xong nước, Triệu Thầm đã nhanh chóng tìm thuốc theo thói quen của Chu Lê. Chu Lê nhận thuốc, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, nhận lấy nước từ Phó Nùng đưa cho.
Uống thuốc xong, Chu Lê nhắm mắt dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Triệu Thầm nói với Phó Nùng: “Cậu lái xe, đi bệnh viện.”
Phó Nùng rất muốn quất chiếc khăn tắm vào mặt anh, nhưng anh ta đã kiềm chế, không thèm mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài trước.
Triệu Thầm lại ôm Chu Lê, nói nhỏ bên tai cô: “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Chu Lê muốn nói rằng mình chỉ cần nằm nghỉ một lúc sẽ khỏe lại, nhưng anh có vẻ không nghe, cô không có sức để nói nhiều nên mệt mỏi nhắm mắt lại.
Xe của Triệu Thầm dừng ở xa, khi anh bế cô ra ngoài, Phó Nùng đã khởi động xe. Đường núi gập ghềnh, Chu Lê dựa vào góc ghế, hít thở có phần khó khăn, cơn khó chịu trong cơ thể khiến cô không còn sức để quan tâm đến người khác. Phó Nùng chạm mắt với Triệu Thầm qua gương chiếu hậu, cả hai đều không nói gì.
Vì điều kiện hạn chế, họ đã đưa Chu Lê đến bệnh viện huyện gần nhất. Chu Lê đã uống thuốc, khi đến bệnh viện đã khá hơn nhiều, bệnh của cô chỉ thỉnh thoảng trở nên đáng sợ, thực ra không nghiêm trọng, bác sĩ đã truyền dịch cho cô và cho thở oxy, cô nhanh chóng hồi phục.
Bệnh viện huyện cũ kỹ, chẳng dễ gì mới tìm được một phòng bệnh đơn, điều kiện cũng rất hạn chế. Sau một hồi lộn xộn, Chu Lê nhanh chóng ngủ thiếp đi. Triệu Thầm đang liên lạc để chuyển viện, Phó Nùng đi đôi dép không vừa chân, giờ mới có cơ hội bùng nổ: “Bây giờ đã đến bệnh viện rồi, cậu có thể biến rồi đấy.”
Triệu Thầm vẫn không để ý đến anh ta.
“Ê, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?”
“Cảm ơn chiếc xe của cậu, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.” Triệu Thầm kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại xuống, đứng bên giường không nhìn đến Phó Nùng, khẽ chỉnh lại những sợi tóc rối trên mặt Chu Lê.
Phó Nùng cảm thấy tên này đúng là mặt dày.
“Cậu có tư cách gì để nhớ ơn tôi, cậu là ai? Cậu còn nhớ hai người đã chia tay không?”
Anh ta muốn cãi nhau, nhưng người ta hoàn toàn không muốn cãi lại. Triệu Thầm chỉ đứng bên giường bệnh, mắt không chớp, Phó Nùng nói gì cũng không đáp.
Anh ta thầm chửi một câu “Trơ trẽn”, sợ làm Chu Lê tỉnh giấc nên không nói gì thêm. Hai người ngồi hai bên giường bệnh, lặng lẽ canh chừng cô gái đang ngủ say.
Nửa đêm, Chu Lê tỉnh dậy từ giấc mơ. Cô mở mắt, đầu tiên nhìn thấy Phó Nùng đang ngủ dựa vào bên phải bờ tường. Chu Lê đưa tay định kéo mặt nạ oxy, chưa kịp dùng sức thì một bàn tay khác đã giúp cô tháo mặt nạ oxy xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc, tim đập mạnh một cái, rồi dần dần trở lại bình tĩnh.
“Em khó chịu sao?”
Chu Lê từng bước tránh khỏi cái chạm thân mật của anh, từ từ lắc đầu.
Nhận thấy sự kháng cự của cô, anh không lại gần nữa, giữ khoảng cách rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn uống nước không?”
Chu Lê lại lắc đầu.
Cứ im lặng như vậy tầm vài phút, cuối cùng cô không kìm được nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Nghe vậy, anh định bế cô lên, nhưng Chu Lê đẩy tay anh ra để tự ngồi dậy, rồi vô cùng ngại ngùng phát hiện giày của mình đã biến mất.
Vì phải tắm, Chu Lê ban đầu đi dép lê, giờ không ai nhớ rõ giày của cô đã để ở đâu, có thể vẫn còn ở nhà, có thể đang ở trên xe của Phó Nùng, cũng có thể đã rơi dọc đường. Lúc cô vào bệnh viện, cũng là Triệu Thầm bế cô.
Lại im lặng vài chục giây, Triệu Thầm hạ thấp giọng, anh nói: “Ngày mai anh sẽ đi mua giày cho em.” Bây giờ không còn cửa hàng nào mở cửa.
Nói xong, anh lại đến ôm cô, Chu Lê chọn cách để anh bế mình thay vì đi chân trần vào nhà vệ sinh.
Trong phòng bệnh có một buồng vệ sinh đơn, Chu Lê nửa nằm trong vòng tay anh được bế vào trong. Dù đây đã là phòng bệnh tốt nhất, nhưng nhà vệ sinh vẫn có phần không sạch sẽ, bồn cầu không biết đã được sử dụng bao lâu, trông rất cũ kỹ, có màu ố vàng bẩn tưởi.
Đến lúc này Chu Lê không còn quá để tâm, Triệu Thầm đặt cô lên bồn rửa tay còn khá sạch sẽ, nói một câu “ngồi cho vững”, rồi cầm giấy vệ sinh cúi người cẩn thận lau chùi.
Chu Lê cảm thấy mình như một đứa trẻ ngồi trên thuyền chờ người lớn đến cứu, vừa bất an vừa khó chịu.
Sau khi lau xong, Triệu Thầm cởi áo khoác ném xuống đất, cô không kìm được hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Anh bế cô xuống khỏi bồn rửa tay, để cô đứng trên áo khoác rồi nói: “Khi nào xong thì gọi anh.”
Chu Lê đứng trên áo khoác đắt tiền của anh, ngón chân không yên mà động đậy, nhìn anh đóng cửa nhà vệ sinh và đi xa.
Biết vậy đã đi chân trần. Quần áo đã bị bẩn, cô muốn hối hận cũng muộn rồi.
Năm phút sau, nghe thấy tiếng xả bồn cầu, Triệu Thầm gõ cửa, Chu Lê đứng trên áo khoác rửa tay, lúc anh vào thì nói: “Anh và Phó Nùng tìm chỗ nghỉ ngơi đi, em không sao, ở một mình cũng được.”
Bệnh viện chỉ có hai cái ghế, không còn gì khác, một mình cô không thể yên tâm nằm trên giường bệnh để ngủ.
Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Thầm, giọng điệu khi nói cũng rất nghiêm túc, Triệu Thầm cũng nhìn thẳng vào mắt cô và nói thật: “Anh đã để anh ta đi, là do anh ta không chịu đi.”
Chu Lê muốn hỏi vậy còn anh thì sao, nhưng từ ánh mắt của anh, cô nhận ra Triệu Thầm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Cô thấy khó xử, cúi đầu nói: “Các anh không cần như vậy, em thật sự không sao.”
“Thật không?” Nghe câu này, anh không kiềm chế được nỗi bực dọc: “Nếu hôm nay anh và Phó Nùng không ở đây, thì một mình em sẽ làm gì?”
“Em có thể tự về nhà uống thuốc, cũng có thể nhờ hàng xóm giúp đỡ.” Thực ra không nghiêm trọng như anh nghĩ, là họ khăng khăng phải đưa cô đến bệnh viện.
“Nếu em không thể cử động thì sao? Nếu người khác không nghe thấy tiếng em kêu cứu thì sao?”
Giọng anh đanh thép, từng bước ép sát, Chu Lê không kìm được đáp: “Em, em còn có điện thoại, có thể gọi điện.”
Cô có nhiều cách để tự cứu mình, không cần phải làm phiền người khác.
Triệu Thầm bị chọc tức, cười nhạt rồi hỏi: “Vậy điện thoại của em đâu? Bây giờ bọn anh đi rồi, em định làm gì? Em có nhớ số của người bạn nào không? Để y tá giúp em liên lạc à?”
Anh vừa nói, Chu Lê mới nhận ra túi mình trống rỗng.
Cô không nói gì, quay mặt đi không nhìn anh.
Trái tim anh mềm lại, nhẹ nhàng bế cô lên, giọng nói lại trở nên dịu dàng: “Em đừng cứng đầu như vậy được không? Em bị bệnh, cần có người chăm sóc.”
Chu Lê muốn nói không cần, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô cứng miệng, cô không nhớ số điện thoại của Thuần Thuần và Lâm Thanh Thanh, trên người lại không mang tiền, nhất thời không nghĩ ra cách nào khác.
Sự tiện lợi của điện thoại ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô. Dù trí nhớ cô rất tốt, nhưng khi không gặp chuyện gì, cô cũng không nghĩ đến việc ghi nhớ số điện thoại của bạn bè. Và từ tận đáy lòng, cô cũng cho rằng mình sẽ không cần đến sự giúp đỡ của người khác.
Huống chi là sự giúp đỡ từ anh.
Cô được ôm trở lại giường, Phó Nùng đã tỉnh dậy, anh ta nhìn động tác của Triệu Thầm, hỏi: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Anh thản nhiên đáp: “Đi vệ sinh.”
“Đi vệ sinh thì để tôi đi…” Hình như anh ta không thể đi.
Đối với Chu Lê, anh ta chỉ là một người quen biết mà thôi. Dù họ đã chia tay, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chấp nhận anh ta.
Phó Nùng nhìn Chu Lê, không nói gì thêm.
Chu Lê không muốn làm phiền Triệu Thầm, càng không muốn làm phiền Phó Nùng, nhưng bây giờ cô phải làm phiền một người. Sau một hồi phân vân, cô nhờ Phó Nùng khi về nhà vào buổi sáng thì tiện thể mang giúp mình cái điện thoại, Phó Nùng còn để lại đồ ở nhà cô, cho dù không có cũng sẽ không từ chối. Không khí trở nên ngột ngạt, Chu Lê lại nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi ngủ một giấc đến sáng.
Khi tỉnh dậy, Phó Nùng đã không còn ở đó, trong phòng chỉ còn lại cô và Triệu Thầm.
Triệu Thầm đang gọi điện cho Thẩm An để liên lạc chuyển viện. Khi anh kết thúc cuộc gọi, Chu Lê kiên quyết từ chối: “Bác sĩ nói không sao, chỉ cần quan sát hai ngày là được, em sẽ không đi với anh.”
Cô nói với giọng điệu nghiêm túc, Triệu Thầm biết lần này cô sẽ không vì để anh chết tâm mà dễ dàng hợp tác như lần trước, cuối cùng đành nhượng bộ: “Được, vậy chúng ta không đi.”
Chu Lê hỏi anh: “Anh không đi sao?”
“Không đi.”
“Anh ở đây mà em không vui thì anh cũng không đi sao?” Chu Lê biết nói gì sẽ làm anh buồn.
“Vậy thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Cách của cô dường như không còn hiệu quả, Chu Lê không còn gì để nói.
Phó Nùng mang điện thoại trở lại, tiện thể dẫn theo Thuần Thuần. Vừa vào cửa, Thuần Thuần đã ôm lấy cô: “Chị A Lê, chị làm em sợ chết khiếp.”
Cô cười, nói mình không sao.
So với việc khiến người khác lo lắng, Chu Lê thích một mình đối mặt với vấn đề hơn, nhưng tình huống hiện tại đã không còn là điều cô có thể kiểm soát.