Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 58: Chết cũng không muốn
Cũng trong một căn phòng khác tại nơi đây, Hoắc Thừa Cảnh cùng một vài người phong thái địa vị cao cấp không kém cùng ngồi trên chiếc bàn tròn. Từng hàng dĩa đồ ăn vẫn quây quần. Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu, cho đến khi có người đến gõ cửa thông báo sắp bắt đầu buổi lễ. Tất cả mới bắt đầu đứng dậy rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh vừa rời đi, đến khi tới sảnh trung tâm, điều duy nhất người đàn ông ngó tìm là bóng dáng vật nhỏ của mình. Một vài người muốn tiến lại bắt chuyện, nhưng đều bị Hoắc Thừa Cảnh đẩy một ánh mắt cau có đến.
Cho đến khi thấy bóng dáng nhỏ đứng lấp ló một góc xa, người đàn ông liền đi hướng về phía đó.
Sự xuất hiện của Hoắc Thừa Cảnh ngay lập tức thu hút ánh nhìn vô số người xung quanh. Bởi là nhân vật chính, chỉ cần hiện diện đã vô hình thu hút ánh mắt biết bao người. Đến khi chủ nhân chính buổi tiệc bước ra là chủ gia tộc Dupont, thì khi này mọi ánh đèn lẫn ánh mắt mới dời khỏi người Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh không quá quan tâm đến cuộc hội thoại chủ trì nói, chỉ dán tầm mắt vào người Hữu Quyên từ xa, lẳng lặng tiến lại gần.
Hữu Quyên vẫn đứng im, chẳng hay sự hiện diện. Đến khi cảm nhận bóng người cao lớn, cô hơi ngoái đầu đã thấy Hoắc Thừa Cảnh đứng bên cạnh, bàn tay thì đặt ngang eo, ngước nhìn cô vẫn ngây ngốc trong tầm mắt gần.
“Ông chủ.” Cô lập tức cúi người chào.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn gương mặt nhỏ được phủ lớp phấn nhẹ, đầy những vật đính lấp lánh, nhưng rồi bàn tay nhẹ đưa lên gạt qua gạt lại vài hạt phấn. Hắn vẫn thích gương mặt kia hơn.
Bàn tay Hoắc Thừa Cảnh vẫn đặt ở eo, nhìn gương mặt nhỏ. Không nói không rằng liền cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi. Lập tức vì hành động này mà Hữu Quyên cứng đờ. Nhưng nụ hôn diễn ra rất nhanh, lại chỉ trong giây lát.
Tới đây thì người đàn ông liền hài lòng buông ra.
Sảnh nơi đây rất đông, nhưng giờ phút này đều tập trung tại khu vực trung tâm không để ý, mà cho dù có để ý, thì cũng chỉ âm thầm nhìn.
“Ở yên đây, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Hữu Quyên gật đầu, cô làm gì dám không nghe lời hắn cơ chứ.
Bóng Hoắc Thừa Cảnh dần xa, khuất theo hướng sảnh chính khi đi cùng với một vài người khác. Cho đến khi khuất hoàn toàn, cô mới thôi ngóng theo.
Ánh mắt nhìn xuống những dĩa đồ ăn được trang trí lạ mắt, đưa tay vừa muốn chạm vào món ăn thì một bàn tay khác đã cầm lên. Hữu Quyên theo hướng bàn tay nhìn lên xem là ai.
Lần nữa gương mặt nhỏ kinh ngạc không thôi, là Hiểu Nghiên.
Hiểu Nghiên cầm miếng bánh ăn, khóe môi nở nụ cười. Sâu trong đáy mắt lại hàm chứa sự ghen tị vô cùng.
Những điều vừa nãy, cô ta hoàn toàn trông thấy hết. Nhìn bộ đồ trên người Hữu Quyên, cả hành động ôn nhu như thế. Người đàn ông như Hoắc Thừa Cảnh nếu không coi trọng thì sẽ không rảnh để tâm đến những thứ nhỏ nhặt như thế.
Thật ra mục đích của Hiểu Nghiên rất đơn giản, cô ta ghen tị vì không có được những điều đó. Cho nên chắc chắn sẽ khiến Hữu Quyên cũng không thể có được.
Tự do sao? Hiểu Nghiên cô ta còn không cứu rỗi được bản thân, sao lại hào phóng mà giúp đỡ Hữu Quyên được chứ. Chí ít, khiến Hữu Quyên trở thành con cờ thế mạng cô ta, đó mới là điều cô ta mong muốn. Một mũi tên trúng hai đích. Hiểu Nghiên vừa được thoát khỏi đám người thượng lưu không khác gì ruồi bọ, còn có thể thuận tay đẩy Hữu Quyên vào mất hết tất cả.
Ánh mắt Hữu Quyên mong chờ khi thấy Hiểu Nghiên, trong đầu hàng vạn cảnh tượng nảy ra.
Hiểu Nghiên không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhét vào tay cô một tấm thẻ VIP màu đen, có ghi rõ cả số phòng.
“Đi đến nơi đây, hoàn thành xong việc em sẽ thoát khỏi người đàn ông đó.”
Chỉ là thoát khỏi, không hề đề cập đến diễn biến tiếp theo. Trong lúc Hữu Quyên ngây ra vài giây để xem tấm thẻ, Hiểu Nghiên đã vội vàng hối thúc.
“Nhanh lên, đi trước khi Hoắc Thừa Cảnh trở lại. Nếu để người đàn ông đó biết em làm gì, khi đó không ai cứu được cái mạng nhỏ đâu.”
Hữu Quyên bị hối thúc, càng không dám nghĩ đến kết cục. Trong đầu không suy nghĩ nhiều liền vội vàng theo hướng Hiểu Nghiên chỉ, đi dần vào một dãy hành lang rộng lớn khác.
Người ta bảo cô ngốc không sai, chỉ là cô không được dạy bảo nhiều. Ai nói gì thì tin đó, dù gì từ bé đến lớn, bản thân đã có bao giờ có giá trị trong mắt ai.
Đến khi dừng trước căn phòng khắc đúng số, loay hoay muốn mở thì không tài nào. Cô nhìn xuống tấm thẻ, lại thấy cái lỗ nhỏ, cẩn trọng quẹt qua. Ngay tức khắc cửa được mở ra.
Bản thân nghi hoặc không biết có nên bước vào hay không, một cánh tay đã lập tức đưa ra kéo cô vào không cho thời gian suy nghĩ, cánh cửa phòng theo đó đóng lại.
Hữu Quyên nhất thời sợ hãi khi thấy một người đàn ông chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm ngay đùi. Ánh mắt hướng về phía cô không ngừng phán xét, những tia ham muốn dục vọng hiện rõ trên gương mặt.
Hữu Quyên đứng nép vào một góc tường, gương mặt kinh ngạc không thôi.
Đây là những gì Hiểu Nghiên bảo sao? Hoàn thành xong việc sẽ thoát khỏi?
Không, có chết cô cũng không muốn.
Hoắc Thừa Cảnh vừa rời đi, đến khi tới sảnh trung tâm, điều duy nhất người đàn ông ngó tìm là bóng dáng vật nhỏ của mình. Một vài người muốn tiến lại bắt chuyện, nhưng đều bị Hoắc Thừa Cảnh đẩy một ánh mắt cau có đến.
Cho đến khi thấy bóng dáng nhỏ đứng lấp ló một góc xa, người đàn ông liền đi hướng về phía đó.
Sự xuất hiện của Hoắc Thừa Cảnh ngay lập tức thu hút ánh nhìn vô số người xung quanh. Bởi là nhân vật chính, chỉ cần hiện diện đã vô hình thu hút ánh mắt biết bao người. Đến khi chủ nhân chính buổi tiệc bước ra là chủ gia tộc Dupont, thì khi này mọi ánh đèn lẫn ánh mắt mới dời khỏi người Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh không quá quan tâm đến cuộc hội thoại chủ trì nói, chỉ dán tầm mắt vào người Hữu Quyên từ xa, lẳng lặng tiến lại gần.
Hữu Quyên vẫn đứng im, chẳng hay sự hiện diện. Đến khi cảm nhận bóng người cao lớn, cô hơi ngoái đầu đã thấy Hoắc Thừa Cảnh đứng bên cạnh, bàn tay thì đặt ngang eo, ngước nhìn cô vẫn ngây ngốc trong tầm mắt gần.
“Ông chủ.” Cô lập tức cúi người chào.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn gương mặt nhỏ được phủ lớp phấn nhẹ, đầy những vật đính lấp lánh, nhưng rồi bàn tay nhẹ đưa lên gạt qua gạt lại vài hạt phấn. Hắn vẫn thích gương mặt kia hơn.
Bàn tay Hoắc Thừa Cảnh vẫn đặt ở eo, nhìn gương mặt nhỏ. Không nói không rằng liền cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi. Lập tức vì hành động này mà Hữu Quyên cứng đờ. Nhưng nụ hôn diễn ra rất nhanh, lại chỉ trong giây lát.
Tới đây thì người đàn ông liền hài lòng buông ra.
Sảnh nơi đây rất đông, nhưng giờ phút này đều tập trung tại khu vực trung tâm không để ý, mà cho dù có để ý, thì cũng chỉ âm thầm nhìn.
“Ở yên đây, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Hữu Quyên gật đầu, cô làm gì dám không nghe lời hắn cơ chứ.
Bóng Hoắc Thừa Cảnh dần xa, khuất theo hướng sảnh chính khi đi cùng với một vài người khác. Cho đến khi khuất hoàn toàn, cô mới thôi ngóng theo.
Ánh mắt nhìn xuống những dĩa đồ ăn được trang trí lạ mắt, đưa tay vừa muốn chạm vào món ăn thì một bàn tay khác đã cầm lên. Hữu Quyên theo hướng bàn tay nhìn lên xem là ai.
Lần nữa gương mặt nhỏ kinh ngạc không thôi, là Hiểu Nghiên.
Hiểu Nghiên cầm miếng bánh ăn, khóe môi nở nụ cười. Sâu trong đáy mắt lại hàm chứa sự ghen tị vô cùng.
Những điều vừa nãy, cô ta hoàn toàn trông thấy hết. Nhìn bộ đồ trên người Hữu Quyên, cả hành động ôn nhu như thế. Người đàn ông như Hoắc Thừa Cảnh nếu không coi trọng thì sẽ không rảnh để tâm đến những thứ nhỏ nhặt như thế.
Thật ra mục đích của Hiểu Nghiên rất đơn giản, cô ta ghen tị vì không có được những điều đó. Cho nên chắc chắn sẽ khiến Hữu Quyên cũng không thể có được.
Tự do sao? Hiểu Nghiên cô ta còn không cứu rỗi được bản thân, sao lại hào phóng mà giúp đỡ Hữu Quyên được chứ. Chí ít, khiến Hữu Quyên trở thành con cờ thế mạng cô ta, đó mới là điều cô ta mong muốn. Một mũi tên trúng hai đích. Hiểu Nghiên vừa được thoát khỏi đám người thượng lưu không khác gì ruồi bọ, còn có thể thuận tay đẩy Hữu Quyên vào mất hết tất cả.
Ánh mắt Hữu Quyên mong chờ khi thấy Hiểu Nghiên, trong đầu hàng vạn cảnh tượng nảy ra.
Hiểu Nghiên không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhét vào tay cô một tấm thẻ VIP màu đen, có ghi rõ cả số phòng.
“Đi đến nơi đây, hoàn thành xong việc em sẽ thoát khỏi người đàn ông đó.”
Chỉ là thoát khỏi, không hề đề cập đến diễn biến tiếp theo. Trong lúc Hữu Quyên ngây ra vài giây để xem tấm thẻ, Hiểu Nghiên đã vội vàng hối thúc.
“Nhanh lên, đi trước khi Hoắc Thừa Cảnh trở lại. Nếu để người đàn ông đó biết em làm gì, khi đó không ai cứu được cái mạng nhỏ đâu.”
Hữu Quyên bị hối thúc, càng không dám nghĩ đến kết cục. Trong đầu không suy nghĩ nhiều liền vội vàng theo hướng Hiểu Nghiên chỉ, đi dần vào một dãy hành lang rộng lớn khác.
Người ta bảo cô ngốc không sai, chỉ là cô không được dạy bảo nhiều. Ai nói gì thì tin đó, dù gì từ bé đến lớn, bản thân đã có bao giờ có giá trị trong mắt ai.
Đến khi dừng trước căn phòng khắc đúng số, loay hoay muốn mở thì không tài nào. Cô nhìn xuống tấm thẻ, lại thấy cái lỗ nhỏ, cẩn trọng quẹt qua. Ngay tức khắc cửa được mở ra.
Bản thân nghi hoặc không biết có nên bước vào hay không, một cánh tay đã lập tức đưa ra kéo cô vào không cho thời gian suy nghĩ, cánh cửa phòng theo đó đóng lại.
Hữu Quyên nhất thời sợ hãi khi thấy một người đàn ông chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm ngay đùi. Ánh mắt hướng về phía cô không ngừng phán xét, những tia ham muốn dục vọng hiện rõ trên gương mặt.
Hữu Quyên đứng nép vào một góc tường, gương mặt kinh ngạc không thôi.
Đây là những gì Hiểu Nghiên bảo sao? Hoàn thành xong việc sẽ thoát khỏi?
Không, có chết cô cũng không muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương