Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 59: Tự do
Người đàn ông trông có vẻ vừa qua độ tuổi trung niên, các nếp nhăn trên gương mặt vẫn còn khá ít. Trông thấy đối tượng không ngừng run rẩy có vẻ khá thích thú. Bản thân liền tiến lại muốn nắm lấy, Hữu Quyên vừa dằn co chống đối lại vô tình chọc tên đó tức giận, bàn tay không nhân từ tát thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đến đỏ ửng. Sau liền nhẹ nhàng vác cô ném lên giường, thân thể nhỏ bé chốc lát đã nằm gọn trên nền nệm trắng.
Hữu Quyên lùi dần về sau thành giường, trông thấy tên đó tiến tới liền lập tức phản kháng dùng chân đạp thẳng. Gương mặt hắn bị cô đạp nên bị thương, nháy mắt cái đã trở nên cau có. Dùng sức lực cùng sự tức giận tiến lại gần đè cơ thể nhỏ xuống, vẻ mặt không có gì là nhân từ, lần nữa một tay tát thẳng xuống gương mặt nhỏ.
“Cho mày làm loạn này.”
Cú toát đau đến choáng váng, khiến đầu óc cô mơ hồ quay cuồng không thể định thần được diễn biến.
Hữu Quyên bị tát đến chảy máu, ánh mắt dần trở nên thất thần khi tên đó liên tục giáng từng cú tát xuống. Cô dùng chút sức lực muốn trở mình vùng vẫy, lại thấy cái bình nhỏ bên cạnh chiếc bàn, không nghĩ nhiều cố dùng tay loạng choạng vơ lấy, đến khi vớ được lần nữa đập mạnh hẳn lên đầu tên đó khiến hắn ngã ra sau mà dùng tay ôm chặt đầu của mình lại vì đau.
Chiếc bình sau cú va đập vỡ ra từng mảnh, Hữu Quyên vẫn bất chấp cầm lấy mảnh sành làm vật dụng hộ vệ giơ ra phía trước, mặc cho vết xước cứa vào tay đến chảy máu, dần thấm cả cánh tay lan ra vùng bàn tay, nhỏ giọt trên nền sàn.
Đầu tóc rối bù, ánh mắt đề phòng nhưng lại kiên cường thấy rõ. Cô sợ hãi lùi người ra sau nhưng vẫn không ngưng hành động giơ mảnh sắc về phía trước.
Gương mặt ngó nghiêng xung quanh, trông thấy tấm rèm che đậy khung cửa sổ. Cô lại gần dùng tay đẩy tấm rèm.
Ngó nhìn lại thấy tên kia nhăn mặt loạng choạng đứng dậy. Hữu Quyên hoảng hốt dùng hết sức bình sinh mở cánh cửa sổ, ánh mắt chập chờn nhìn ra bên ngoài, không do dự một giây phút nào mà nhảy xuống.
Tên nam nhân thoáng thấy vệt máu chảy dài trên gương mặt, hắn nhăn nhó vội chạy nhìn ra bên ngoài. Độ cao không quá nguy hiểm, nhưng đâu đâu cũng là bảo vệ canh gác bên ngoài. Thân phận của hắn cũng lớn, nếu nhảy ra khác nào mất hết thể diện. Sau cùng tức tối không làm gì được chỉ có thể dậm chân bỏ qua.
Nữ nhân này do lão già Nhạn kia muốn dùng để mồi chài dự án, vậy mà lại còn lớn gan chạy thoát. Làm sao tên này có thể để yên.
Đổi nữ nhân, để lão già đó có thể hiện diện được ở buổi tiệc này!
…
Điều đầu tiên khi nhảy xuống, độ cao không quá cao. Bên dưới lại còn có thảm cỏ nhưng không tránh khỏi xây xước, khắp người đầy những vệt máu, nhất là ở lòng bàn tay vẫn rỉ máu. Hữu Quyên nhịn cơn đau quẹt vội vào lớp váy trắng lau đi, thoáng chốc chiếc váy đã bị phủ lên đầy những vệt máu đỏ tươi.
Cô nhanh chân chạy đi, ban đầu còn suy nghĩ quay lại Hoắc Thừa Cảnh nhưng rồi bị gạt bỏ. Đây chẳng phải là cơ hội để cô chạy thoát và tự do sao. Sao còn có thể ngu ngốc đâm đầu vào lưới như thế.
Đôi chân trần cứ thế chạy dưới thảm cỏ, bộ dáng nhếch nhác. Chiếc váy sang trọng sớm chốc trông dơ bẩn vô cùng. Cô lẳng lặng chạy ra hướng cửa chính cao to, hàng bảo vệ vẫn đứng canh, nhưng trông cô chạy bọn họ cũng chẳng làm gì. Đơn giản chỉ vì nhiệm vụ của đám người là canh gác, không phải suy xét rốt cuộc khách mời có bị làm sao hay không, họ cũng không hề để tâm.
Đến khi lần nữa chạy ra được ngoài đường, Hữu Quyên cũng không hề ngoái đầu nhìn lại một lần cuối.
Vậy là, cô thoát rồi sao? Cô, được tự do rồi.
Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu khao khát hiện lên trong đầu. Lần này chẳng còn ai bắt cô trở về nữa. Rốt cuộc thì sau bao lâu, cô cũng được một lần tự do rồi.
Hữu Quyên chạy ra đường lớn, cứ thế mà chạy, trong đầu chẳng có mục tiêu. Nhưng khóe môi sớm nở nụ cười.
Trời về đêm hiu hắt, những người đi bộ nơi đây nhìn bộ dạng Hữu Quyên bị thương khắp người, đôi chân đầy xây xát, vậy mà cứ chạy lại còn cười. Trong đầu bọn họ nghĩ đây là một kẻ điên, nhưng mấy ai hiểu được tâm trạng cô giờ phút này vui như thế nào.
Mặc cho bản thân bị thương, cô chạy đến khi kiệt sức lần nữa vấp ngã. Nhưng rồi vẫn đứng lên đi tiếp.
Đúng vậy, lần này chẳng còn ai bắt cô về mà trừng phạt nữa.
Càng lúc về đêm càng lạnh, chiếc váy thì hở ngang vai, Hữu Quyên lê lếch ôm cơ thể vì lạnh. Tự do cũng đồng nghĩa không còn nơi để đi, cũng chẳng có nơi để trú ngụ.
Cô nhìn sang bên hẻm nhỏ, liền chui vào một góc ngồi co ro.
Cô chỉ nghĩ đếm việc chạy thoát và tự do, không hề biết cách làm sao để tồn tại.
Bảo cô ngu ngốc không sai, bởi từ bé đến lớn làm gì có ai dạy.
Hữu Quyên lùi dần về sau thành giường, trông thấy tên đó tiến tới liền lập tức phản kháng dùng chân đạp thẳng. Gương mặt hắn bị cô đạp nên bị thương, nháy mắt cái đã trở nên cau có. Dùng sức lực cùng sự tức giận tiến lại gần đè cơ thể nhỏ xuống, vẻ mặt không có gì là nhân từ, lần nữa một tay tát thẳng xuống gương mặt nhỏ.
“Cho mày làm loạn này.”
Cú toát đau đến choáng váng, khiến đầu óc cô mơ hồ quay cuồng không thể định thần được diễn biến.
Hữu Quyên bị tát đến chảy máu, ánh mắt dần trở nên thất thần khi tên đó liên tục giáng từng cú tát xuống. Cô dùng chút sức lực muốn trở mình vùng vẫy, lại thấy cái bình nhỏ bên cạnh chiếc bàn, không nghĩ nhiều cố dùng tay loạng choạng vơ lấy, đến khi vớ được lần nữa đập mạnh hẳn lên đầu tên đó khiến hắn ngã ra sau mà dùng tay ôm chặt đầu của mình lại vì đau.
Chiếc bình sau cú va đập vỡ ra từng mảnh, Hữu Quyên vẫn bất chấp cầm lấy mảnh sành làm vật dụng hộ vệ giơ ra phía trước, mặc cho vết xước cứa vào tay đến chảy máu, dần thấm cả cánh tay lan ra vùng bàn tay, nhỏ giọt trên nền sàn.
Đầu tóc rối bù, ánh mắt đề phòng nhưng lại kiên cường thấy rõ. Cô sợ hãi lùi người ra sau nhưng vẫn không ngưng hành động giơ mảnh sắc về phía trước.
Gương mặt ngó nghiêng xung quanh, trông thấy tấm rèm che đậy khung cửa sổ. Cô lại gần dùng tay đẩy tấm rèm.
Ngó nhìn lại thấy tên kia nhăn mặt loạng choạng đứng dậy. Hữu Quyên hoảng hốt dùng hết sức bình sinh mở cánh cửa sổ, ánh mắt chập chờn nhìn ra bên ngoài, không do dự một giây phút nào mà nhảy xuống.
Tên nam nhân thoáng thấy vệt máu chảy dài trên gương mặt, hắn nhăn nhó vội chạy nhìn ra bên ngoài. Độ cao không quá nguy hiểm, nhưng đâu đâu cũng là bảo vệ canh gác bên ngoài. Thân phận của hắn cũng lớn, nếu nhảy ra khác nào mất hết thể diện. Sau cùng tức tối không làm gì được chỉ có thể dậm chân bỏ qua.
Nữ nhân này do lão già Nhạn kia muốn dùng để mồi chài dự án, vậy mà lại còn lớn gan chạy thoát. Làm sao tên này có thể để yên.
Đổi nữ nhân, để lão già đó có thể hiện diện được ở buổi tiệc này!
…
Điều đầu tiên khi nhảy xuống, độ cao không quá cao. Bên dưới lại còn có thảm cỏ nhưng không tránh khỏi xây xước, khắp người đầy những vệt máu, nhất là ở lòng bàn tay vẫn rỉ máu. Hữu Quyên nhịn cơn đau quẹt vội vào lớp váy trắng lau đi, thoáng chốc chiếc váy đã bị phủ lên đầy những vệt máu đỏ tươi.
Cô nhanh chân chạy đi, ban đầu còn suy nghĩ quay lại Hoắc Thừa Cảnh nhưng rồi bị gạt bỏ. Đây chẳng phải là cơ hội để cô chạy thoát và tự do sao. Sao còn có thể ngu ngốc đâm đầu vào lưới như thế.
Đôi chân trần cứ thế chạy dưới thảm cỏ, bộ dáng nhếch nhác. Chiếc váy sang trọng sớm chốc trông dơ bẩn vô cùng. Cô lẳng lặng chạy ra hướng cửa chính cao to, hàng bảo vệ vẫn đứng canh, nhưng trông cô chạy bọn họ cũng chẳng làm gì. Đơn giản chỉ vì nhiệm vụ của đám người là canh gác, không phải suy xét rốt cuộc khách mời có bị làm sao hay không, họ cũng không hề để tâm.
Đến khi lần nữa chạy ra được ngoài đường, Hữu Quyên cũng không hề ngoái đầu nhìn lại một lần cuối.
Vậy là, cô thoát rồi sao? Cô, được tự do rồi.
Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu khao khát hiện lên trong đầu. Lần này chẳng còn ai bắt cô trở về nữa. Rốt cuộc thì sau bao lâu, cô cũng được một lần tự do rồi.
Hữu Quyên chạy ra đường lớn, cứ thế mà chạy, trong đầu chẳng có mục tiêu. Nhưng khóe môi sớm nở nụ cười.
Trời về đêm hiu hắt, những người đi bộ nơi đây nhìn bộ dạng Hữu Quyên bị thương khắp người, đôi chân đầy xây xát, vậy mà cứ chạy lại còn cười. Trong đầu bọn họ nghĩ đây là một kẻ điên, nhưng mấy ai hiểu được tâm trạng cô giờ phút này vui như thế nào.
Mặc cho bản thân bị thương, cô chạy đến khi kiệt sức lần nữa vấp ngã. Nhưng rồi vẫn đứng lên đi tiếp.
Đúng vậy, lần này chẳng còn ai bắt cô về mà trừng phạt nữa.
Càng lúc về đêm càng lạnh, chiếc váy thì hở ngang vai, Hữu Quyên lê lếch ôm cơ thể vì lạnh. Tự do cũng đồng nghĩa không còn nơi để đi, cũng chẳng có nơi để trú ngụ.
Cô nhìn sang bên hẻm nhỏ, liền chui vào một góc ngồi co ro.
Cô chỉ nghĩ đếm việc chạy thoát và tự do, không hề biết cách làm sao để tồn tại.
Bảo cô ngu ngốc không sai, bởi từ bé đến lớn làm gì có ai dạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương