Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Chương 60: Tìm kiếm
Tên nam nhân bị chơi một vố vô cùng không phục. Lập tức gọi đến bên phía lão già họ Nhạn đòi lại công bằng ngay sau đó. Trước đó đã bảo đưa người, lão sẽ dâng tới miếng mồi ngon, vậy mà giờ lại về không như thế.
Lão Nhạn nghi hoặc, ban nãy đã giao Hiểu Nghiên rời đi. Hiểu Nghiên đó giờ rất nghe lời lão, nói một là một hai là hai không hề phản kháng. Sao có thể tự tiện như thế. Nhưng nói gì thì nói, điều này diễn ra lão phải giải quyết cho bằng được. Vốn dĩ hôm nay khó khăn mua danh tiếng mới có thể được vào dự buổi lễ lớn như thế, có thể kiếm được mối hợp tác tiền triệu đô đã khiến lão vui muốn nhảy cẩng rồi.
Đến khi ra sảnh lớn, lão Nhạn lần nữa ngó nghiêng tìm bóng dáng Hiểu Nghiên. Chỉ là, giờ phút này lượng người có vẻ đông hơn bình thường. Dàn lượng lớn vệ sĩ đang đứng canh gác tụ họp tại một điểm nơi có Hoắc Thừa Cảnh. Cho dù là đứng từ xa, cũng cảm nhận được gương mặt đầy nộ khí của Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh đứng ở chỗ ban nãy, khí sắc trên gương mặt vô cùng không tốt khi không thấy vật nhỏ của mình. Ban nãy hắn đã dặn dò rõ là đứng yên, vậy mà sau khi hắn rời rồi quay lại bóng cũng không thấy đâu.
Trong lòng dấy lên sự bất an nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn một dộ dạng u ám vô cùng, sắc mặt đanh lại khiến người đi sau không khỏi cảm thấy lo sợ.
Trước giờ Hữu Quyên không hề dám chạy loạn, chính vì vậy giờ phút này hắn càng không yên tâm. Lập tức sai Chước Vũ tìm kiếm xung quanh khu vực biệt thự.
Chủ gia tộc Dupont cùng Hoắc Thừa Cảnh đã thực hiện kí kết xong, vậy mà ngay tại đây diễn ra sự tình như này. Bọn họ không hỏi cũng biết tầm quan trọng về người kia khi Hoắc Thừa Cảnh lo lắng. Đôi khi cảm xúc mới là thứ biểu đạt rõ nhất.
Kết quả lần nữa cho người tra lại các vị trí camera bên trong. Các phân đoạn đều được tua nhanh từ khúc Hữu Quyên vẫn còn đứng một mình cho tới khi có người khác xuất hiện. Lần nữa cảnh cuối cùng xuất hiện trong căn phòng rồi biến mất.
Hoắc Thừa Cảnh mang theo tâm tình vô cùng bất ổn, không ai dám phán đoán được cảm xúc của người đàn ông. Lần nữa lượng lớn người tập trung ở căn phòng kia, ngay khi vừa mở thì đập vào mắt hắn là máu vương vãi trên sàn, cánh cửa sổ lại mở toang để gió lùa vào.
Tên nam nhân đang sửa soạn lại đồ từ nhà vệ sinh bước ra, định thần rời đi lại thấy cánh cửa bị xông vào. Hơn nữa đối diện là nhân vật uy phong như Hoắc Thừa Cảnh, nhất thời chưa kịp thích nghi được tình huống đã bị mấy người vệ sĩ tiến tới siết chặt tay lại.
Căn bản mỗi một khách mời khi tham dự đều sẽ được một nơi ở nghỉ ngơi. Chính vì vậy tên nam nhân cũng không ngoại lệ.
Mà Hoắc Thừa Cảnh nhìn căn phòng bừa bộn, máu vươn thì sự bất an càng lúc càng lớn. Chí ít trong đầu hắn đang mong mỏi, vết máu này không phải của Hữu Quyên cho dù có thật sự xảy ra tình huống gì đi nữa.
Tên nam nhân bị trói lại, lần nữa đối diện với sự truy xét. Không dám nói trái nửa lời, bắt đầu khai báo toàn bộ tình huống. Đến khi bị buông ra thì thấy ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Thừa Cảnh, người đàn ông vốn không định buông tha dễ dàng. Chỉ là giờ hắn muốn tập trung vào việc tìm kiếm Hữu Quyên.
Bên ngoài chỉ lắp một số ít camera, vì vậy hình ảnh đều không rõ. Chủ gia tộc Dupont liền tra hỏi đám bảo vệ canh gác về tình hình. Đến khi nghe được tin tức ít ỏi về việc một nữ nhân rời khỏi khi bữa tiệc chưa kết thúc. Nghe khai báo đều giống với Hữu Quyên. Hoắc Thừa Cảnh liền lập tức cho một lượng lớn người tìm khắp cả thành phố.
Chỉ là một nữ nhân, vậy mà Hoắc Thừa Cảnh lại huy động lượng lớn người như thế.
…
Trời thì lạnh, Hữu Quyên mặc chiếc váy, máu trên tay đông đến mức đã rích lại, cảm giác khó chịu vô cùng. Cô ngồi sát vào một góc con hẻm, ôm chặt cơ thể nhỏ. Nhìn hàng người đi qua, ai cũng đều có cho bản thân gia đình riêng, trong lòng dấy lên sự xót xa bản thân vô cùng.
Qua một thời gian khá lâu, trời càng về đêm thì trên đoạn đường dần vắng lặng, người đi đường giờ phút này chỉ mong chóng có thể trở về nhà. Một số ít cũng thấy thân ảnh một cô gái nhỏ lê lếch đầy vệt máu ngồi trong một góc vô cùng đáng thương, nhưng rồi cũng không quan tâm đi vội qua.
Chỉ là, bản thân ngồi im như thế, cứ dần dần sự mệt mỏi hành hạ đưa vào giấc ngủ. Đến khi nghe bên tai loáng thoáng tiếng người, cô mới mở mắt vực tỉnh lại.
Xung quanh có vài tên ăn mặc phong cách đường phố trông rách rưới vô cùng, đều đang tụ tập nhìn chằm chằm vào cô như thể tìm được thú vui mới lạ.
“Em gái, trời khuya không về nhà lại đi loanh quanh thế này, không sợ bị bắt hay sao?”
Một tên trong đó vươn tay chạm nhẹ vào cơ thể muốn trêu chọc, lập tức khiến Hữu Quyên sợ hãi dùng tay đẩy ra, gương mặt kinh hãi tột độ.
Lão Nhạn nghi hoặc, ban nãy đã giao Hiểu Nghiên rời đi. Hiểu Nghiên đó giờ rất nghe lời lão, nói một là một hai là hai không hề phản kháng. Sao có thể tự tiện như thế. Nhưng nói gì thì nói, điều này diễn ra lão phải giải quyết cho bằng được. Vốn dĩ hôm nay khó khăn mua danh tiếng mới có thể được vào dự buổi lễ lớn như thế, có thể kiếm được mối hợp tác tiền triệu đô đã khiến lão vui muốn nhảy cẩng rồi.
Đến khi ra sảnh lớn, lão Nhạn lần nữa ngó nghiêng tìm bóng dáng Hiểu Nghiên. Chỉ là, giờ phút này lượng người có vẻ đông hơn bình thường. Dàn lượng lớn vệ sĩ đang đứng canh gác tụ họp tại một điểm nơi có Hoắc Thừa Cảnh. Cho dù là đứng từ xa, cũng cảm nhận được gương mặt đầy nộ khí của Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh đứng ở chỗ ban nãy, khí sắc trên gương mặt vô cùng không tốt khi không thấy vật nhỏ của mình. Ban nãy hắn đã dặn dò rõ là đứng yên, vậy mà sau khi hắn rời rồi quay lại bóng cũng không thấy đâu.
Trong lòng dấy lên sự bất an nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn một dộ dạng u ám vô cùng, sắc mặt đanh lại khiến người đi sau không khỏi cảm thấy lo sợ.
Trước giờ Hữu Quyên không hề dám chạy loạn, chính vì vậy giờ phút này hắn càng không yên tâm. Lập tức sai Chước Vũ tìm kiếm xung quanh khu vực biệt thự.
Chủ gia tộc Dupont cùng Hoắc Thừa Cảnh đã thực hiện kí kết xong, vậy mà ngay tại đây diễn ra sự tình như này. Bọn họ không hỏi cũng biết tầm quan trọng về người kia khi Hoắc Thừa Cảnh lo lắng. Đôi khi cảm xúc mới là thứ biểu đạt rõ nhất.
Kết quả lần nữa cho người tra lại các vị trí camera bên trong. Các phân đoạn đều được tua nhanh từ khúc Hữu Quyên vẫn còn đứng một mình cho tới khi có người khác xuất hiện. Lần nữa cảnh cuối cùng xuất hiện trong căn phòng rồi biến mất.
Hoắc Thừa Cảnh mang theo tâm tình vô cùng bất ổn, không ai dám phán đoán được cảm xúc của người đàn ông. Lần nữa lượng lớn người tập trung ở căn phòng kia, ngay khi vừa mở thì đập vào mắt hắn là máu vương vãi trên sàn, cánh cửa sổ lại mở toang để gió lùa vào.
Tên nam nhân đang sửa soạn lại đồ từ nhà vệ sinh bước ra, định thần rời đi lại thấy cánh cửa bị xông vào. Hơn nữa đối diện là nhân vật uy phong như Hoắc Thừa Cảnh, nhất thời chưa kịp thích nghi được tình huống đã bị mấy người vệ sĩ tiến tới siết chặt tay lại.
Căn bản mỗi một khách mời khi tham dự đều sẽ được một nơi ở nghỉ ngơi. Chính vì vậy tên nam nhân cũng không ngoại lệ.
Mà Hoắc Thừa Cảnh nhìn căn phòng bừa bộn, máu vươn thì sự bất an càng lúc càng lớn. Chí ít trong đầu hắn đang mong mỏi, vết máu này không phải của Hữu Quyên cho dù có thật sự xảy ra tình huống gì đi nữa.
Tên nam nhân bị trói lại, lần nữa đối diện với sự truy xét. Không dám nói trái nửa lời, bắt đầu khai báo toàn bộ tình huống. Đến khi bị buông ra thì thấy ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Thừa Cảnh, người đàn ông vốn không định buông tha dễ dàng. Chỉ là giờ hắn muốn tập trung vào việc tìm kiếm Hữu Quyên.
Bên ngoài chỉ lắp một số ít camera, vì vậy hình ảnh đều không rõ. Chủ gia tộc Dupont liền tra hỏi đám bảo vệ canh gác về tình hình. Đến khi nghe được tin tức ít ỏi về việc một nữ nhân rời khỏi khi bữa tiệc chưa kết thúc. Nghe khai báo đều giống với Hữu Quyên. Hoắc Thừa Cảnh liền lập tức cho một lượng lớn người tìm khắp cả thành phố.
Chỉ là một nữ nhân, vậy mà Hoắc Thừa Cảnh lại huy động lượng lớn người như thế.
…
Trời thì lạnh, Hữu Quyên mặc chiếc váy, máu trên tay đông đến mức đã rích lại, cảm giác khó chịu vô cùng. Cô ngồi sát vào một góc con hẻm, ôm chặt cơ thể nhỏ. Nhìn hàng người đi qua, ai cũng đều có cho bản thân gia đình riêng, trong lòng dấy lên sự xót xa bản thân vô cùng.
Qua một thời gian khá lâu, trời càng về đêm thì trên đoạn đường dần vắng lặng, người đi đường giờ phút này chỉ mong chóng có thể trở về nhà. Một số ít cũng thấy thân ảnh một cô gái nhỏ lê lếch đầy vệt máu ngồi trong một góc vô cùng đáng thương, nhưng rồi cũng không quan tâm đi vội qua.
Chỉ là, bản thân ngồi im như thế, cứ dần dần sự mệt mỏi hành hạ đưa vào giấc ngủ. Đến khi nghe bên tai loáng thoáng tiếng người, cô mới mở mắt vực tỉnh lại.
Xung quanh có vài tên ăn mặc phong cách đường phố trông rách rưới vô cùng, đều đang tụ tập nhìn chằm chằm vào cô như thể tìm được thú vui mới lạ.
“Em gái, trời khuya không về nhà lại đi loanh quanh thế này, không sợ bị bắt hay sao?”
Một tên trong đó vươn tay chạm nhẹ vào cơ thể muốn trêu chọc, lập tức khiến Hữu Quyên sợ hãi dùng tay đẩy ra, gương mặt kinh hãi tột độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương