Hội trường dạ tiệc nguy nga lộng lẫy, khắp nơi vang lên những giai điệu du dương. Các quý tộc thượng lưu nâng ly rượu, cười nói vui vẻ, bữa tiệc tràn ngập hương rượu nồng nàn, náo nhiệt vô cùng.
Hứa Thi Ý nheo mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt:
"Cậu có gì đó không đúng lắm."
Chúc Mạn bình thản đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.
"Thành thật đi, có phải cậu lại làm chuyện xấu không? Lại đi hôn ai đó rồi đúng không?"
Hứa Thi Ý ghé sát cô, cười tủm tỉm hỏi nhỏ, sợ bị người khác nghe thấy chuyện không nên nghe.
Chúc Mạn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi đặt ly xuống bàn, liếc nhìn cô:
"Cậu có thể dùng từ ngữ uyển chuyển hơn một chút không?"
Hứa Thi Ý lập tức làm vẻ mặt tôi biết ngay mà:
"Vậy hai người đang lén lút qua lại?"
Chúc Mạn khẽ mỉm cười, ghé sát tai cô, chậm rãi thốt ra bốn chữ:
"Chỉ là bạn giường."
Hứa Thi Ý: "..."
"Vẫn là cậu biết chơi." Hứa Thi Ý thật lòng khâm phục cô.
Dù xét về điều kiện của vị Cố tổng kia thì đúng là không thiệt chút nào.
Nhưng nghĩ đến những lời đánh giá trước đây của Chúc Mạn, Hứa Thi Ý lập tức cười đầy trêu chọc:
"Ủa? Không phải cậu từng chê người ta không đáng để ngủ sao? Sao bây giờ lại nghiện rồi?"
Hồi đó cô còn tiếc thay, vì nhìn qua thì vị Cố tổng kia đúng là rất được, không ngờ lại bị Chúc Mạn phủ nhận thẳng thừng.
Chủ yếu vẫn là do cô quá ngây thơ, không hiểu rõ bản tính của người phụ nữ này.
Chúc Mạn nghĩ đến lời Hứa Thi Ý, nghiện sao?
Cô cảm thấy không phải, chẳng qua là đúng lúc cần mà thôi.
Thấy cô trầm tư suy nghĩ, Hứa Thi Ý lại tò mò hỏi:
"Mẹ cậu chắc là không biết đâu nhỉ?"
Chúc Mạn lặng lẽ liếc cô một cái:
"Cậu nghĩ sao?"
Nếu mẹ cô biết thì có khi bắt cô quỳ trong từ đường nhà họ Chúc mất.
Chuyện giữa cô và Cố Tịch, ngoài Hứa Thi Ý ra, không ai hay biết.
Hứa Thi Ý nhìn cô:
"Cậu chơi thì cũng vừa vừa thôi, đừng để bản thân sa vào quá sâu đấy."
Chúc Mạn nghe vậy, hờ hững ngước mắt nhìn người đàn ông không xa đang được vây quanh, khẽ cong môi.
Tuyệt đối không thể nào.
Bữa tiệc hào môn dần khép lại...
Trước cổng khách sạn Mạn Châu, hàng loạt siêu xe xếp hàng dài.
Chúc Mạn lên xe, phía trước liền vang lên giọng nói cung kính của tài xế:
"Chúc tổng, về Chúc gia hay sao ạ?"
Cô vừa định nói đến Kinh Hoa thì bỗng nhớ lại cảnh tượng lúc tối nay.
Trước khi đi, ai đó đã vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vào lòng, ghé sát tai cô, thì thầm vài lời nhẹ nhàng mà ám muội, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:
"Tối nay đến nhà tôi, hửm?"
Thấy cô không đáp, anh lại lười nhác mà lưu manh nói tiếp:
"Hoặc tôi đến nhà Chúc tổng cũng được."
...
Chúc Mạn khẽ nhíu mày.
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều tràn đầy sự tùy tiện và kiểm soát, cô không thích điều đó.
Nghĩ vậy, cô lạnh nhạt nói:
"Về Chúc gia."
"Vâng, Chúc tổng."
Chiếc xe từ từ rẽ về hướng Chúc gia.
Chúc Mạn lười biếng tựa vào ghế sau, mắt khẽ khép lại, không biết đang nghĩ gì.
Trong xe vang lên giai điệu nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, giữa không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một giọng nói dịu nhẹ:
"Thôi, đến Kinh Hoa đi."
"Vâng, Chúc tổng."
Chúc Mạn cảm thấy chắc mình hơi điên rồi.
Tài xế vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lập tức quay đầu xe, lái thẳng đến Kinh Hoa Nhất Hào.
Lúc Chúc Mạn bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy cánh cửa nhà ai đó đang mở toang.
Người đàn ông đứng trước cửa, mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, cổ áo hơi mở, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc đầy gợi cảm.
Anh lười nhác tựa vào khung cửa, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cô.
Mái tóc vẫn còn hơi ẩm, xõa xuống trán, tạo nên một vẻ quyến rũ lười biếng đầy cám dỗ.
Cố ý dụ dỗ cô sao?
Chúc Mạn hờ hững liếc nhìn anh, khẽ nhếch môi, chậm rãi bước tới.
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Chúc Mạn bước tới, không một lời báo trước, kiễng chân chạm vào mặt anh, rồi trực tiếp hôn lên môi anh.
Cố Tịch hơi cúi người để mặc cô hôn, trong mắt lóe lên tia bất ngờ.
Người phụ nữ khẽ nhắm mắt, câu lấy anh mà hôn sâu. Nhưng thấy anh không phản ứng lại, cô dừng lại, trong đôi mắt long lanh ánh lên chút bất mãn.
Cố Tịch nhìn bộ dạng của cô, khẽ nhếch môi, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào lòng, giọng cười trầm thấp:
"Hôm nay Chúc tổng chủ động như vậy sao?"
Chúc Mạn không nhịn được nhíu mày:
"Bớt lắm lời đi."
Cố Tịch cười lười nhác:
"Được, không nói nữa."
Nói xong, anh cúi đầu chiếm lấy môi cô một cách mạnh mẽ.
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Ở ngay cửa ra vào, hai người quấn lấy nhau, bầu không khí nóng bỏng đến mập mờ.
Một lúc lâu sau, anh nhìn người phụ nữ trước mặt với chiếc váy xộc xệch và đôi môi hơi sưng đỏ, yết hầu khẽ lăn, liền cúi người bế thốc cô lên, sải bước đi thẳng lên lầu.
Trong căn phòng rộng lớn, bộ lễ phục tinh xảo bị tùy tiện ném xuống đất.
Gió đêm từ ban công thổi vào, làm tấm rèm cửa khẽ bay, khuấy động bầu không khí ẩn chứa chút mờ ám.
Giữa lúc cảm xúc dâng trào, Chúc Mạn chợt nghe thấy âm thanh lạ bên ngoài, cô thở gấp, đẩy người đàn ông trên người mình ra:
"Đợi đã."
Cố Tịch giữ lấy tay cô, ấn xuống bên cạnh, lại cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn:
"Không đợi được."
Chúc Mạn nghiêng đầu, lại lên tiếng:
"Bên ngoài có tiếng động."
Cố Tịch lười biếng nhếch môi:
"Không có."
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị anh cuốn vào nụ hôn nóng bỏng, ngay cả âm thanh "ưm ưm" cũng bị anh cướp đi hết.
Cố Thu vừa về đến nhà thì nghe mẹ cô nói hôm nay ai đó đến Bắc Thành.
Cô nghĩ mai là cuối tuần, ăn xong bữa với bạn rồi về cũng được.
Nhưng vừa vào cửa lại không thấy bóng dáng anh trai đâu.
"Anh?"
"Anh ơi?"
"Cố Tịch?"
Gọi mấy tiếng mà không ai trả lời.
Cô vừa đi lên lầu vừa lẩm bẩm:
"Ủa? Mẹ không phải nói anh về Bắc Thành rồi sao? Sao không thấy nhỉ?"
"Lại đi ăn chơi đàn đúm rồi à? Bảo sao chưa có ai chịu lấy."
Cố Thu vừa càu nhàu vừa bước đến cửa phòng ai đó, phát hiện cửa chỉ khép hờ, bên trong mơ hồ có tiếng động.
"Thì ra là ở nhà."
Cô vừa lầm bầm vừa nghĩ chắc anh trai lại đang xem phim như mọi khi, liền đẩy cửa đi vào:
"Anh, em gọi mãi sao không trả lời?"
Vừa nghe tiếng em gái ngoài cửa, hai người trên giường lập tức sững lại.
Cánh cửa vừa bật mở, Cố Tịch lập tức kéo chăn trùm kín cả hai người từ đầu đến chân, không để lộ chút sơ hở nào.
"Anh đang làm gì vậy?"
Cố Thu khoanh tay tựa vào cửa, bực bội nói.
Không khí thoáng chốc trở nên vô cùng lúng túng và im lặng.
Người nào đó trong chăn, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Ra ngoài."
Cố Thu nhìn cái đống mền tròn vo trên giường, còn đang thắc mắc anh trai bị sao, thì chợt liếc thấy bộ váy trắng bị vứt dưới đất cùng với...
Cô không ngốc, mặt lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Vội vàng hét lên một tiếng đầy ngượng ngùng:
"Hai người đang... làm cái quái gì thế? Không biết khóa cửa à?"
Gào xong, cô lập tức quay người bỏ chạy, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Chúc Mạn lần đầu tiên thấy người đàn ông này đen mặt như vậy, không nhịn được bật cười.
Cố Tịch vẫn còn giữ vẻ mặt u ám, thấy cô cười trên nỗi đau của mình, liền đưa tay véo eo cô, giọng lạnh tanh:
"Còn cười?"
Chúc Mạn nhột, vội đè tay ann xuống:
"Tôi đã nói bên ngoài có động tĩnh rồi mà, là anh quá nhập tâm thôi."
Dưới ánh đèn hắt qua chăn, cô thấy đôi mắt anh sâu thẳm, bỗng không nhịn được vỗ vai anh một cái:
"Tránh ra nào."
Cố Tịch nhìn người phụ nữ dưới thân, nhướn mày:
"Tôi còn chưa vào đâu đấy."
Chúc Mạn giơ chân đạp anh xuống, quấn chăn lại, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, thản nhiên bỏ lại ba chữ:
"Anh đáng đời."
Cố Tịch mặt càng đen hơn.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy... bất lực.